Trang

25/11/2020

Tiểu Thư (Miss) - Chương 9

    Chương 9:

 

    "Ừ. . . . . . Được." Đinh Nghệ gật đầu.

    Cô bị bịt mắt, cảm thấy đầu ngón tay Hải Linh chạm đến ngực cô, cởi ra từng cúc từng cúc áo sơ mi. Hải Linh nâng tay cô lên, cô cũng rất ngoan ngoãn, mặc cho Hải Linh cởi chiếc áo sơ mi mỏng manh ra sau lưng.

    Lòng bàn tay Hải Linh áp vào bả vai cô, trượt về phía tấm lưng trần. 

    Đinh Nghệ thoáng run rẩy, rốt cuộc đè tay cô ấy lại, môi mấp máy: "Đợi chút." 

    Hải Linh dừng tay, nhẹ giọng hỏi: "Không cởi nội y sao?" 

    Đinh Nghệ lắc đầu: "Không phải, tháo bịt mắt giúp tôi trước đã."

    "Được."

    Ánh đèn đột nhiên chiếu đến có chút chói mắt. Đinh Nghệ lại híp mắt một hồi, rồi mở ra. Giương mắt nhìn, là dáng vẻ nghiêm túc của Hải Linh. 

    Một sợi tóc rũ xuống sườn mặt, lộ ra vẻ dịu dàng như người phụ nữ của gia đình. Dáng vẻ không trang điểm của cô làm mất đi phần phong trần dung tục, thêm phần quyến rũ mê người.

    Hải Linh chăm chú thoa tinh dầu giúp Đinh Nghệ, đột nhiên phát hiện Đinh Nghệ đang nhìn cô, gò má ửng đỏ, cười duyên nói: "Làm gì vậy?"

    Đầu óc Đinh Nghệ trống rỗng, tầm mắt như sinh ra sức mạnh, câu lấy đôi môi son của Hải Linh, không ngừng kéo cô lại gần, cô muốn thoát khỏi sức hấp dẫn từ đôi môi kia, nhưng đợi đến lúc kịp phản ứng, môi đã chạm vào mềm mại, nhìn Hải Linh gần ngay trước mắt đang sửng sốt, cô không nhịn được thử mút hai bờ môi kia, đúng như dự đoán, mềm mại thơm ngọt.

    Hải Linh hơi ngọ ngoạy một chút.

    Đinh Nghệ nằm trên giường, tay câu lấy gáy Hải Linh, không cho Hải Linh tách ra. Nụ hôn của cô rất vụng về, thậm chí còn gấp gáp muốn khai phá đôi môi Hải Linh. 

    Hải Linh vốn chống cự rất yếu ớt cũng đã từ bỏ, nhắm mắt lại, khẽ hé môi, đón nhận đầu lưỡi Đinh Nghệ luống cuống không biết làm gì. Đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi, tiếng nước ái muội át đi tiếng máy điều hòa cũ kĩ bất lực thổi phù phù. Đinh Nghệ được Hải Linh dẫn dắt, mơ mơ hồ hồ, phảng phất như bay lên không trung. 

    Mãi đến khi tay Đinh Nghệ sờ lên ngực Hải Linh, Hải Linh mới phản ứng lại, tách khỏi môi Đinh Nghệ. Hải Linh ngập ngừng đẩy tay Đinh Nghệ ra: "Đừng. . . . . ."

    Môi cô bị hôn đến đỏ tấy, ánh mắt lấp lánh nước, động tác đẩy Đinh Nghệ lộ ra vẻ ỡm ờ chống cự. Đôi đồi núi căng tròn, được khắc họa rõ ràng dưới chiếc áo đồng phục. Đinh Nghệ hệt như đã say, kéo cánh tay Hải Linh, kéo cô ấy lên người mình. 

    Hải Linh kinh ngạc nhìn vào mắt Đinh Nghệ, ánh mắt kia làm cô cảm thấy xa lạ.  nằm sấp trên người Đinh Nghệ, tay vịn lên bả vai trơn bóng của cô ấy.

    Chung Kỳ từng nói: Đinh Nghệ thuộc kiểu người không dễ hạ quyết tâm, nhưng nếu hạ quyết tâm rồi, thì sẽ không quay đầu lại nữa. 

    Thoáng nghe đây có vẻ là ưu điểm. Dẫu sao khoảnh khắc khi cô nhét ra giường vào túi cũng đã biết hôm nay mình muốn làm gì, chuẩn bị làm gì. 

    Đinh Nghệ mạnh hơn Hải Linh rất nhiều. Cô ôm Hải Linh, không cho cô ấy ngồi dậy, trong đầu chợt hiện lên những thứ tra được trên mạng, đủ loại tư thế giữa hai người phụ nữ. 

    Một tay cô giữ lưng Hải Linh lại, một tay khác lần mò về giữa hai chân cô ấy.

    Đôi môi khẩn trương đến phát khô. Đinh Nghệ thử thăm dò vuốt ve chỗ đó, cách lớp vải, có một thế giới mềm mại thần bí. 

    Hải Linh lúc vừa bắt đầu còn hơi ngơ ngác, mãi đến khi đôi tay run run rẩy rẩy kia duỗi vào giữa hai chân cô, cô mới hiểu được Đinh Nghệ muốn làm gì.

    Cô chậm rãi cởi cúc áo. Tuyết nhũ mỹ miều bật ra trước mặt Đinh Nghệ. dưới chiếc bụng phẳng lì có một cụm rậm rạp thần bí, như có như không chảy ra dục vọng ướt át.

    Bây giờ lập tức cho cô ấy, bởi vì cô ấy muốn. Hải Linh cắn môi, nắm lấy tay Đinh Nghệ đè lên ngực mình. 

    Đinh Nghệ nhớ đến giấc mơ của mình. Cô khẩn trương đến mức run run, bắt lấy vùng đồi núi trắng như tuyết này, nhìn thấy quả anh đào trên đỉnh dần dần cứng lại giữa kẽ tay.

    Dáng vẻ Hải Linh ngửa đầu thở dốc, tựa như lấp đầy khoảng trống còn thiếu trong giấc mơ của cô.

    Không kịp đi lấy ra giường đã chuẩn bị trước, ngón tay Đinh Nghệ đã tiến vào một nơi ấm áp. Xúc cảm kì diệu, kích thích cô đến nỗi rùng mình, cô cuối cùng cũng tiến vào cơ thể một cô gái. 

    Không kịp suy nghĩ trên chiếc giường mát xa này đã từng xảy ra chuyện gì, cũng không kịp cân nhắc chính mình có chút bệnh ưa sạch sẽ, Đinh Nghệ ôm Hải Linh, một lần lại một lần, không biết thoả mãn mà đòi hỏi. 

    Hải Linh cắn môi, kiềm chế tiếng rên rỉ sắp tràn ra khỏi miệng. Lần đầu cô như vậy với phụ nữ. Cao trào hiếm thấy bao năm qua đang lao đến mãnh liệt nhờ ngón tay sát phạt tứ tung của Đinh Nghệ.

    Cô cắn môi, rúc vào ngực Đinh Nghệ, cảm nhận sự thỏa mãn mà Đinh Nghệ dành cho cô. Cô không dám lên tiếng, sợ Đinh Nghệ chán ghét bộ dạng dâm đãng của mình.

    "Để tôi mát xa cho cô." Hải Linh tự lau một chút, từ trong vòng tay Đinh Nghệ ngồi dậy, mặc quần áo vào. Tinh dầu trên người Đinh Nghệ gần như đã bay sạch trong trận dây dưa vừa rồi, Hải Linh cúi đầu, thoa lên người cô. Đinh Nghệ vắt cánh tay trắng nõn lên trán, bộ ngực còn đang lên xuống phập phồng. 

    Trong không khí có vị tanh sau hoan ái.

    "Tôi. . . . . . Vẫn chưa biết tên cô." Hải Linh cúi đầu nói.

    "Đinh Nghệ. Đinh một ngang một sổ, Nghệ trong nghệ thuật." Tầm mắt Đinh Nghệ bị cánh tay che khuất, hơi khàn giọng đáp.

    "Ừm, hay," Hải Linh đáp lại một câu, sau đó tựa như có chút thẹn thùng gật đầu, "Tôi nhớ rồi. Lật người lại đi, đấm lưng cho cô."

    Tay nghề Hải Linh thật không tệ. Đinh Nghệ cắm đầu làm việc với máy tính lâu ngày, xương cổ và eo đều bất ổn, vừa rồi cánh tay lại vất vả, bây giờ thoải mái đến mức muốn rên thành tiếng.

    "Xong rồi." Hải Linh vuốt tấm lưng trắng nõn của cô, nói.

    Đinh Nghệ ngồi dậy, tóc dài hơi rối. Cô vuốt ngược mái tóc lên, sau đó nhìn Hải Linh nói: "Bao nhiêu tiền?" 

    Vẻ mặt tươi cười của Hải Linh đông cứng: "Tiền?" 

    Đinh Nghệ cúi đầu, ngón tay thon dài m khóa ví tiền. Ngón tay hơi dính, là dịch của Hải Linh còn lưu lại.

    "Mát xa thêm cả chuyện kia, bao nhiêu tiền?"


Tiểu Thư (Miss) -Chương 8

     Chương 8:

 

    "Cô muốn ra ngoài dạo phố hả?" Hải Linh hỏi.

    "Ừ. . . . . ." Đinh Nghệ vừa cúi đầu, vừa nhìn Hải Linh, "Tôi về rồi tìm cô được không?"

    Hải Linh sững sờ giây lát, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm mừng rỡ: "Đương nhiên được rồi. Bây giờ cô, đi mua đồ một mình sao?" 

    "Ừ." Đinh Nghệ gật đầu, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên.

    "Vậy có muốn tôi cùng cô. . . . . ." Hải Linh còn chưa nói hết, Đinh Nghệ đã lấy điện thoại từ trong túi ra: "Alo? . . . . . . Thèm cổ vịt thôi hả? Được. Có muốn bánh ngọt tiệm đó không? . . . . . . Được, vậy thì pudding?" 

    Giọng Đinh Nghệ rất dịu dàng, đôi mắt cũng nhẹ nhàng cong lên, chắc là cô đang nói chuyện với bạn nhỉ? Hải Linh đứng lui về sau một bước, nhưng vẫn nhìn cô không chớp mắt.

    Đinh Nghệ cúp máy, tay cầm điện thoại đút vào túi, cười nói với Hải Linh: "Vậy tôi đi trước nha? Về rồi tìm cô." 

    Một cơn gió thổi qua, ánh mắt Hải Linh hệt như tro tàn. Cô chớp chớp mắt, mím môi mỉm cười: "Được."

    Đinh Nghệ xoay người đi hai bước, tựa như nhớ đến chuyện gì, quay đầu lại nói: "Vừa rồi cô nói gì vậy? Ngay trước khi tôi nhận cú điện thoại lúc nãy ấy?" 

    Hải Linh ôm khuỷu tay có chút nóng rát, cười nói: "Tôi cũng quên rồi, cô mau đi đi."

    Nhìn thấy bóng lưng cao cao của Đinh Nghệ dần biến mất, Hải Linh mới xoay người, cúi đầu đi về. Gió mùa vẫn cứ thổi, cô giơ tay lên, lau lau khóe mắt. 

    Chu Mân và mấy người khác đã ngồi trước cửa chuẩn bị ăn tối. Nhìn thấy Hải Linh chầm chậm bước về, Chu Mân gọi cô một tiếng: "Nị xịc chỏ phàn mầy á?" (Ăn cơm chưa?)

    Hải Linh đang cúi đầu ngây ra, nghe thấy Chu Mân gọi tên mình một cách lạ lùng, mới ngẩng đầu cười cười nói: "Mụ." (Chưa. ) 

    Một gã nhân viên mát xa ngồi xổm bên cạnh hút thuốc cười với giọng quái gở. Chu Mân miệng thối, bình thường cũng sẽ làm mấy trò phi pháp, thế nhưng đối với đám phụ nữ xung quanh vẫn rất tốt. Đặc biệt là đối với Hải Linh.

    Cơm nước xong, Chu Mân qua tiệm bên cạnh, tìm Hải Linh nửa ngày mới phát hiện cô ấy đang tẩy trang trong phòng vệ sinh. 

    Chu Mân rất khó hiểu: "Tỉm cải dì cá lc choóng á?" (Sao giờ lại tẩy trang?) Màn đêm sắp buông xuống, thời gian bọn họ bận rộn nhất cũng sắp đến rồi.

    Hải Linh quay đầu lại cười cười: "Cấm dạch ừm xoẻng pha choóng." (Hôm nay không muốn trang điểm.)

    Chu Mân ôm cánh tay, cau mày nhìn cô: "Né cẩy dạch , nị hủ ừm tuây lù." (Mấy ngày nay, em rất bất thường.) 

    Hải Linh đang rửa mặt chợt khựng lại, sau đó dùng tiếng Quan Thoại nói: "Chị Chu, sau này em, không muốn làm chuyện này nữa."

    Chu Mân thở dài: "Cũng đúng thôi, em còn trẻ. Mấy tiệm đàng hoàng không làm chuyện này, em có thể thử tìm xem. Có điều á, vừa mệt, lại chẳng kiếm được bao tiền."

    Gian phòng bên cạnh vang lên tiếng giường mát xa kẽo kẹt. Chỉ chốc lát liền truyền đến tiếng cô gái kiềm nén rên rỉ. 

    Chu Mân vung vung tay, xoay người bỏ đi.


    Đinh Nghệ ngẫu nhiên đi dạo một vòng, mua mấy bộ quần áo để mặc đi làm, sau đó lại mua đồ ăn vặt giúp Chung Kỳ, rồi đón xe trở về.

    Đi đến cửa thôn Châu, lấy điện thoại ra xem thử, vậy mà đã hơn tám giờ rồi.

    Cô nói sẽ đến tìm Hải Linh.

    Về phần tại sao lại đi tìm cô ấy, Đinh Nghệ cũng không giải thích được. Tán gẫu sao? Tán cái gì chứ? Cô suy suy nghĩ nghĩ, cứ về nhà cất đồ trước đã.

    Đèn hoa vừa sáng lên, Đinh Nghệ tận lực lách khỏi con hẻm nhỏ kia.

    Chung Kỳ đã ngủ dậy, mắt còn say ke mơ màng đi rửa tay, ngồi trong phòng khách nhai đồ ăn. 

    Nhìn thấy Đinh Nghệ tắm vội lại ra đây thay bộ quần áo mới, cô lấy làm lạ hỏi: "Cậu còn muốn ra ngoài hả?"

    "Ừ." Đinh Nghệ gật đầu, vào phòng ngủ thay quần áo. Mở tủ ra, nhìn đống ra giường xếp chồng lên nhau gọn gàng ở tầng dưới tủ. Ngón tay thon dài chần chừ trên ra giường, cuối cùng vẫn cầm lên nhét vào túi.

    "Hôm nay tớ. . . . . . Đi gặp một người bạn trên mạng." Đinh Nghệ mang túi, nói với Chung Kỳ.

    Chung Kỳ trợn tròn mắt: "Gì?" 

    Cô quẳng cổ vịt trong tay đi, đánh giá Đinh Nghệ từ trên xuống dưới, phát hiện bạn cùng phòng thường ngày lôi thôi lếch thếch nay có vẻ chăm chút sửa soạn. Không trang điểm, tóc tai cũng rất gọn gàng; quần áo đơn giản hàng ngày, nhưng lại phẳng phiu khác thường.

    Lúc Chung Kỳ xông qua còn ngửi được hương thơm thoang thoảng. Đinh Nghệ bình thường có bao giờ xịt nước hoa đâu? Đây tám phần mười là Đinh Nghệ giả?

    "Chuyện là thế nào hả? Cậu có bạn trên mạng sao tớ không biết? Nam hay nữ?" Chung Kỳ trợn tròn mắt, kích động đến mức run run.

    "Nữ." Đinh Nghệ rũ mắt, có chút né tránh trước ánh nhìn bức bách của Chung Kỳ.

    Chung Kỳ vừa được nhen nhóm hứng thú thoáng cái liền tắt ngúm: "Nữ hả?" 

    Cô lại nhìn Đinh Nghệ, "Haiz tớ nói này, cậu phải cẩn thận đó, có rất nhiều nữ sinh bị bạn trên mạng lừa, thận cũng bị khoét mất. . . . . ." 

    "Ừ, tớ biết rồi. Hôm nay nếu không về, sẽ gọi cho cậu."

    "Được rồi. . . . . ." Chung Kỳ nhìn theo bóng lưng Đinh Nghệ, mò lên bàn gặm hết nửa cái cổ vịt, cả buổi mới ngơ ngác phun ra một câu —— "Đệch. Thần bí."

    Đinh Nghệ cúi đầu đi vào hẻm. Trời đã tối, thỉnh thoảng có người lướt qua bên cạnh cô. Cô không dám ngẩng đầu, hệt như tên trộm.

    Đi đến con hẻm kia, từ xa xa Đinh Nghệ đã nhìn thấy một cô gái tóc dài dựa trước cửa, bờ vai trần trắng đến phát sáng, chọc vào mắt Đinh Nghệ. Cô gái cúi đầu nhìn mặt đất, điện thoại đang sáng, nắm chặt trong tay chứ không nghịch.

    "Hi!" Đinh Nghệ bước đến, nhẹ giọng nói.

    Hải Linh ngẩng phắt lên. Cô ấy không trang điểm, đôi mắt cười tròn xoe vì mừng rỡ, mím môi cười: "Cô đến thật rồi?"

    "Không phải tôi đã nói sẽ đến tìm cô sao?" Đinh Nghệ cũng mỉm cười.

    "Vào trong ha?" Giọng Hải Linh rất nhỏ, đôi mắt không nhìn Đinh Nghệ, tựa như lời mời của cô rất khiếm nhã, sợ bị người ta từ chối .

    "Ừ." Đinh Nghệ gật đầu.

    Đôi mắt Hải Linh lại cong lên, lông mi dài đổ bóng trên mí mắt. Cô đi phía trước, dẫn Đinh Nghệ vào trong. Đinh Nghệ nhìn bóng lưng yểu điệu, ngón tay siết chặt túi xách.

    Hải Linh mở gian phòng trong cùng ra, xoay đầu mỉm cười nói: "Vào đi." 

    Đinh Nghệ bước vào, không nói lời nào mà cởi giày, nằm xuống. 

    Hải Linh rửa tay, lấy bịt mắt ra cho Đinh Nghệ đeo. 

    Cô bắt gặp lông mày thanh tú của Đinh Nghệ khẽ cau lại, liền nói: "Cái này là dùng một lần, rất sạch sẽ."

    Đinh Nghệ "Ừ" một tiếng, cảm thấy ngón tay ấm áp, mềm mại dịu dàng câu lên vành tai cô, trước mắt một vùng tối tăm. 

    "Quần áo, phải cởi." Hải Linh khom lưng, hơi thở phả vào trán Đinh Nghệ. Trong gian phòng, bất ngờ nóng lên.

Tiểu Thư (Miss) - Chương 7

    Chương 7:


    Thời tiết quá nóng. Đinh Nghệ lau mồ hôi trên thái dương, nghiêng đầu đi nói: "Không cần đâu." Cô chui vào nơi như thế này đã rất quái lạ rồi, còn xoa bóp gì nữa chứ. . . . . . 

    Hải Linh cũng không miễn cưỡng cô. Đinh Nghệ đi phía trước, cô ấy nối gót theo sau tiễn Đinh Nghệ ra ngoài. 

    "Sau này tôi vẫn có thể nhờ cô giúp đỡ chứ?" Hải Linh dựa lên tường, cười hỏi.

    Dáng vẻ cô dựa vào tường, lời nói trong miệng mờ ám, làm Đinh Nghệ nhớ đến tối hôm đó, cô và người đàn ông kia lẳng lặng giao dịch. Có chút bực bội khó chịu.

    "Ừ." Đinh Nghệ quay đầu đi mất.

    

    Đinh Nghệ đợi đến nửa đêm, Chung Kỳ rốt cuộc không về. Đinh Nghệ gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói muốn ở bờ biển ngắm mặt trời mọc. 

    Đinh Nghệ nói: "Cẩn thận một chút," cô ngập ngừng, "Cẩn thận đừng để bị lợi dụng."

    "Tớ biết ời, cậu mau ngủ đi, bái bai ~" giọng điệu phấn khích như vậy, vừa nghe đã biết sẽ thế này cả đêm. 

    Trước khi ngủ Đinh Nghệ cầm điện thoại chuyển thành chế độ chuông.

    Cả đêm không mộng mị, ngủ cực kì ngon. 


    Sáng sớm cô duỗi cái eo lười thức dậy, đánh răng rửa mặt, sau đó hâm nóng bữa sáng đã mua hôm qua. Chung Kỳ lúc về mặt mũi bơ phờ, ngã lăn lên giường ngủ say sưa. Đoán chừng hôm qua đã bay nhảy không ít.

    "Cùng Tiểu Tưởng phát triển đến mức độ nào rồi?" Khi Chung Kỳ tỉnh dậy trời đã chập choạng tối, Đinh Nghệ xách hai hộp cháo vào cửa, hỏi. 

    Chung Kỳ dụi mắt: "Ai nha, chuyện này tớ phải nói thế nào đây."

    Đinh Nghệ mở nắp hộp cháo ra: "Lẽ nào cậu đã trở thành người đầu tiên trong ký túc xá chúng ta thoát kiếp FA?" 

    Chung Kỳ ngượng ngùng gật đầu: "Ừ, cứ cho là vậy đi."

    Đinh Nghệ khựng lại, mỉm cười nói: "Cái gì gọi là ‘cứ cho là vậy’?"

    Chung Kỳ đứng dậy rửa tay, không khách khí mà kéo một hộp cháo qua trước mặt mình: "Tưởng Lễ, con người này ấy mà, có chút gian xảo, haiz." 

    Đinh Nghệ tống một muỗng cháo vào miệng, liếm liếm khóe môi: "Chung Kỳ, cậu đừng để bị người ta lừa đó." 

    "Tớ bị anh ấy lừa?" Chung Kỳ hệt như đang nghe chuyện cười, "Bố mẹ anh ấy lại đang sống gần nhà tớ, nếu cả gan lừa tớ, ba mẹ tớ dám chắc xé xác bố mẹ anh ấy luôn." 

    Đinh Nghệ cúi đầu nói: "Chỉ bảo cậu cẩn thận một chút thôi."

    "Hôm qua anh ấy. . . . . . Đã hôn tớ." Chung Kỳ khẽ nói.

    "À. . . . . ." Đinh Nghệ ngây người, sau đó kịp phản ứng tự hỏi có nên hét ầm lên không nhỉ, "Mạnh bạo."

    "Mạnh bạo gì hả. . . . . ." Chung Kỳ hiếm khi đỏ mặt, "Anh ấy còn chưa tỏ tình đó."

    "À. . . . . ." Đinh Nghệ cắn cái muỗng, cũng không biết nói gì cho phải. Chung Kỳ là người hoạt bát nhất ký túc xá các cô, vừa vào cao trung đã bắt đầu yêu đương nam nữ rồi.

    Tình sử của Đinh Nghệ lại trống trơn, ngoại trừ bảo cô ấy "cẩn thận một chút", cũng chỉ có thể bảo cô ấy "cẩn thận một chút" thôi. 

    Thế là cuối tuần cứ vậy mà trôi qua.

    Buổi tối trước khi ngủ, Chung Kỳ mới nhớ lại: "Hôm nay cậu không ra ngoài mua quần áo chứ?"

    "Không."

    "Vậy tuần sau tớ đi với cậu nha."

    "Được."

 

    Cả tuần này, mỗi ngày Đinh Nghệ đều vòng qua con đường xa hơn về nhà, tránh con hẻm kia ra. Hôm đó đầu óc choáng váng, vào tiệm mát xa xong, cảm thấy rất ma quái. Cảm giác kỳ lạ mà Hải Linh mang đến cho cô cũng tạm thời bị quẳng hết sau gáy.


    Lại đến thứ sáu, Chung Kỳ chắp tay trước ngực nói: "Tiểu Đinh Đinh, hôm nay tớ lại không thể dạo phố với cậu rồi. . . . . . Chủ nhật chúng ta ra ngoài được không?" 

    Đinh Nghệ cười cười: "Không sao đâu, chủ nhật cậu cứ nghỉ ngơi đi, tớ tự đi cũng được."

    Nói thì nói vậy thôi, chủ nhật Chung Kỳ ngủ say như chết, lúc Đinh Nghệ một mình bước ra khỏi cửa, vẫn cảm thấy có chút "thê lương". Đi đến đoạn gần con hẻm kia, Đinh Nghệ suy nghĩ một chút, vẫn cất bước đi tới. 

    Dù sao cũng chỉ đi ngang qua thôi.

    Lúc ra khỏi cửa đã không còn sớm, ánh chiều tà bốn giờ chen vào con hẻm, vẫn còn ngửi được mùi nắng gắt đốt cháy mặt đất lúc hai giờ. Hải Linh không ngờ lúc này có thể tình cờ gặp được Đinh Nghệ.

    Hai chân thon dài căng lên dưới lớp quần jeans màu lam nhạt, T-shirt trắng, lộ ra hai cánh tay trắng đến chói mắt người nhìn, không che dù, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai.

    "Haiz!" Đinh Nghệ bước nhanh như gió, vành mũ che khuất tầm mắt, Hải Linh ở sau lưng cô gọi một tiếng, tiếp đó cũng nhanh chân bước theo. 

    Chu Mân đang ăn dưa hấu trong phòng, nghe thấy tiếng của Hải Linh liền ló đầu ra, nhìn thấy bóng lưng mảnh mai của Hải Linh xông ra ngoài. Chu Mân rụt về tiếp tục gặm dưa hấu, lẩm bẩm một câu: "Txí xin." (Đồ khùng) 

    Đinh Nghệ vờ như không nghe thấy Hải Linh gọi mình, cắm đầu đi về phía trước. Nhưng tiếng gót giày xăng-đan gõ dồn dập lên mặt đất phía sau lưng báo cho cô biết, Hải Linh vẫn theo sau cô. 

    Lại là một trước một sau, một cao một thấp, người trước mặt bứt rứt, người sau lưng kiên trì. 

    "Tháng trước, mấy ngày đó, là cô cố cố ý đi theo tôi phải không?" Đinh Nghệ bất chợt dừng lại.

    Hải Linh cuối cùng cũng đuổi kịp. Cô ấy chạy gấp, dừng lại rồi liền dựa vào tường thở hổn hển, do không che dù, mặt bị phơi nắng đến đỏ rực. 

    Cô ấy vừa dựa vào tường, Đinh Nghệ lại càng thấy chướng. Cô cảm thấy bản thân giống với tên đàn ông thô tục kia.

    "Hôm đó. . . . . . Gã trai kia bám theo cô a. . . . . ." Hải Linh vén lọn tóc rũ bên mặt ra sau tai, thở hổn hển, nhỏ giọng nói, "Tôi biết, cô xem thường những người như tôi. . . . . ."

    Đinh Nghệ không có cách nào nói "không phải". 

    Suy nghĩ và hành động của cô, không phải là đang "xem thường" cô ấy sao? Nhưng lại mâu thuẫn là, khi cô cảm thấy cô đơn lại bất giác chạy đến nơi này.

    Chỉ không ngờ, hôm đó là Hải Linh chặn tên đàn ông bám theo cô lại. Nhìn mái tóc đen óng dưới vành tai trắng nõn của Hải Linh, Đinh Nghệ cắn cắn môi: "Cảm ơn."

    Nhờ câu nói này của cô, Hải Linh dường như rất vui vẻ, mím môi mỉm cười. Dáng môi cô vô cùng đẹp, cười lên lại càng tôn thêm hai gò má tròn trĩnh. 

    "Thường ngày cô," Đinh Nghệ liếm đôi môi khô khốc, "Có hay mát xa cho phụ nữ không?" 

    Hải Linh ngây người, lập tức vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung, nở nụ cười xinh đẹp nói: "Có chứ." 

    Đinh Nghệ vừa nhìn cô ấy vừa nghĩ, bản thân mình vốn cũng không khác gì với tên đàn ông kia mà.

    Giống nhau cả...

18/11/2020

Tiểu Thư (Miss) - Chương 6

    Chương 6:


    Đinh Nghệ phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.

    Hải Linh đang đi trước cô. Dường như cô ấy cũng không cố tình lắc lư vòng eo, nhưng phần dây thắt lưng của bộ váy đỏ lại phác họa ra hình dáng vòng eo thon, mắt cá chân trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện theo từng nhịp chân.

    Đinh Nghệ mím mím môi, cúi thấp đầu. Lòng bàn tay đặt trong túi bắt đầu đổ mồ hôi.

    Cô phát hiện mình không cách nào từ chối yêu cầu của Hải Linh. Bất kể là nhờ cô giúp "liên kết điện thoại", hay là kéo cô cùng vào phòng lấy thẻ ngân hàng, cô đều không nỡ từ chối.

    Xuyên qua sảnh ngoài tiệm mát xa, bên trong được ngăn thành hàng loạt gian phòng nhỏ, Đinh Nghệ nhìn qua vài lần, gian bên cạnh lại sạch sẽ không ngờ, ra trải giường trắng đến mức hơi chói mắt. Ánh đèn lờ mờ, soi rõ lớp bụi mịn bay lơ lửng trong không khí.

    "Túi xách của tôi ở trong này." Đi đến trước cửa gian phòng cuối cùng, Hải Linh đột nhiên dừng lại, Đinh Nghệ nhất thời không tập trung, liền va vào người cô ấy. 

    Dáng người Hải Linh thấp hơn cô, chóp mũi Đinh Nghệ vừa khớp đập lên đầu cô nàng. 

    Mùi hương thơm mát, dễ chịu của mái tóc bất ngờ xâm nhập vào khướu giác Đinh Nghệ trước, ngay sau đó khoang mũi nhói lên đau xót. Đinh Nghệ cau mày, bịt chặt mũi.

    "Nị mụ dẹ hác ma?"(Cô không sao chứ?) Hải Linh nghiêng đầu lại nhìn cô, dịu dàng mà lo lắng hỏi. 

    Đinh Nghệ đoán cô ấy đang hỏi cô có sao không, xua xua tay ậm ờ nói: "Không sao. . . . . ."

    "Ừm hủ di xí lá. . . . . ." (Xin lỗi nha) Có vẻ cô ấy rất lo lắng, nên không nói được tiếng Quan Thoại.

    "Mụ xìa." (Không có gì) Có lẽ câu này là Đinh Nghệ học theo Chung Kỳ, phát âm có hơi kỳ lạ, mang giọng trầm ấm, rõ ràng của người phương Bắc, Hải Linh ngây ngẩn, đôi môi không nhịn được bật cười, ánh mắt sáng lấp lánh.

    Gò má Đinh Nghệ ửng hồng. Cô rất hiếm khi đùa giỡn với người khác.

    "Vào đi," Hải Linh nhìn cô, vỗ vỗ chiếc giường xoa bóp trong gian phòng, "Sạch sẽ lắm."

    Lúc Hải Linh không cười, đôi mắt vẫn cong cong như đang cười; đôi môi chữ "M" đúng chuẩn, môi trên có hạt môi; sống mũi cô dù không quá cao, hình dáng lại thanh tú; mặt cô rất nhỏ, cằm lại đầy đặn, nên được xem là mặt trái xoan; làn da cô rất trắng, cổ thon dài. . . . . .

    Đinh Nghệ ngồi xuống, nhân lúc cô tìm thẻ ngân hàng, quan sát từng chi tiết nhỏ trên người cô. Cô khác với bất kì người nào bên cạnh Đinh Nghệ. Đinh Nghệ cũng không nói rõ được là khác chỗ nào.

    "Đây." Hải Linh ngồi bên cạnh Đinh Nghệ, đưa thẻ ngân hàng bằng hai tay, "Tôi muốn liên kết nó với ví điện tử." 

    "Ừ, để tôi xem thử." Đinh Nghệ nói chuyện mang theo giọng mũi.

    "Đợi chút," Hải Linh lại lấy trong túi ra một cái bình nhỏ, "Tôi có thuốc mỡ này." Đinh Nghệ ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, tùy ý cô ấy dùng khăn giấy thoa thuốc mỡ lên mũi.

    "Cô gái bên ngoài kia, cô đừng để ý đến cô ấy," Giọng Hải Linh rất nhẹ nhàng, "Tôi sợ cô ấy làm thịt cô. Cô ấy không kiêng nam nữ đâu." 

    Đinh Nghệ nhìn gương mặt Hải Linh gần ngay trước mắt, đôi môi khô ráp mấp máy: "Vậy còn cô? Cô cũng vậy sao?"

    Hải Linh sững sờ, sau đó bật cười, hạt môi trên hàm răng trắng tinh giãn ra: "Ý cô là tôi cũng sẽ làm thịt cô?"

    "Ơ. . . . . . Không phải. . . . . ." Đinh Nghệ hoảng loạn nhìn sang một bên.

    "Xong rồi." Hải Linh thổi lên mũi cô. Đinh Nghệ nhắm mắt lại, cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài. 

    Liên kết thẻ ngân hàng cũng không có gì phức tạp, nhưng Đinh Nghệ lại cúi đầu loay hoay cả nửa ngày.

    "Có phải khó làm lắm không?" Hải Linh nhích lại gần. 

    Tiếng máy điều hòa trong phòng hơi lớn, giọng Hải Linh nói chuyện khẽ khàng lại mơ hồ, nhưng vẫn rót vào tai Đinh Nghệ vô cùng rõ ràng, thậm chí ngay cả một tiếng hít thở nhỏ cũng không buông tha.

    "Xong ngay đây," Đinh Nghệ ngẩng đầu, đưa điện thoại cho cô, "Đặt mật khẩu thanh toán đi."

    "Mật khẩu. . . . . ." Hải Linh cắn cắn môi, ngón tay mảnh mai dây dưa trên điện thoại, Đinh Nghệ cho rằng cô ấy sợ mình nhìn thấy, liền quay đầu đi.

    "Vậy lấy ngày hôm nay đi." Đinh Nghệ nghe thấy Hải Linh nhẹ giọng nói. Cô ấy nói ra như vậy, dáng vẻ quay đầu của Đinh Nghệ ngược lại có chút ngượng ngùng. Cô sờ sờ tai mình, quay đầu lại nhìn Hải Linh. 

    "Cảm ơn." Hải Linh cười nói. 

    "Vậy tôi đi trước đây." Đinh Nghệ kéo tầm mắt từ trên đôi môi son căng mọng của cô ấy về, muốn đi ra ngoài ngay. Trong này, nóng quá đi. Bộ quần áo thể thao của cô, phía sau đều đã ướt đẫm.

    "Đợi một chút," Hải Linh kéo cổ tay cô, "Hay là, tôi xoa bóp cho cô một lát nhé?"

    Đinh Nghệ theo bản năng kéo cổ tay thoát ra khỏi tay cô ấy. Hải Linh vẫn tươi cười nhìn cô: "Tay nghề của tôi khá lắm."

15/11/2020

Tiểu Thư (Miss) - Chương 5

    Chương 5:

 

    Đinh Nghệ đưa tay sờ thử, ướt ướt dính dính. Cô không dám bật đèn, vừa bấm điện thoại sáng lên vừa lần mò thay quần lót. Ngồi trên bồn cầu, Đinh Nghệ chống cằm.

    Khoảng thời gian này đều luôn mơ như vậy.

    Hai mươi hai năm cuộc đời của cô, vẫn luôn làm theo trình tự. Thi cử, lên lớp, tốt nghiệp, tìm việc làm. . . . . . Đến tận bây giờ, cô vẫn chưa thể thoát khỏi thân phận học sinh.

    Trước đây luôn có người nói cho  biết phải làm gì, nên làm gì. Nhưng giờ không còn nữa.

    Đương nhiên cũng không thể đi hỏi Chung Kỳ. Một cô gái, lúc nào cũng mộng xuân về cô gái khác, chuyện này hẳn đã quá bất thường rồi?. . . . . . Cô gái trong mộng kia chắc không phải là Chung Kỳ chứ? Chỉ nhớ rõ cơ thể trắng mịn, gương mặt mơ hồ, trong giấc mơ, thị giác của cô bị suy yếu, xúc giác tăng cao, cơ thể như đang lơ lửng trong nước, một người dán chặt lấy cô, cùng cô lên lên xuống xuống theo tình triều, vui sướng hệt như hai con cá.

    Trong lòng Đinh Nghệ cảm thấy khó chịu. Vừa nghĩ đến quan hệ giữa cô và Chung Kỳ là bạn cùng phòng đơn thuần, lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

    Bạn cùng phòng khác với bạn bình thường, có chút tình cảm như người thân. Nghĩ đến bản thân có ham muốn với cơ thể "người thân", Đinh Nghệ lập tức phát lạnh.

    Lại nằm lên giường, nhắm mắt nhưng khó mà ngủ được. 

    Sáu giờ sáng, thôn nhỏ giữa thành đô đã thức tỉnh.

    Quán bán đồ ăn sáng bắt đầu rộn ràng hấp bánh bao, làm sữa đậu nành phục vụ người ngoại địa. Trong căn phòng vốn chẳng có gì cách âm, có thể nghe rõ ràng tiếng gia đình cách vách thức dậy đánh răng.

  

    Cũng chẳng biết thiếp đi thêm bao lâu. Đến khi bị Chung Kỳ đánh thức đã tám giờ đúng.

    "Cậu muốn ra ngoài hả?" Đinh Nghệ dụi mắt hỏi cô ấy.

    "Ừ." Chung Kỳ chớp chớp mắt, mặc nội y.

    Trước đây, thứ bảy nào Chung Kỳ cũng ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy. 

    "Hẹn hò hả?" Đinh Nghệ không biết sao lại thở phào, "Với Tiểu Tưởng?"

    Chung Kỳ làm bộ "ngượng ngùng" một hồi: "Ai nha, chữ bát còn chưa phẩy được cơ*.

    (Chữ bát , nét đầu “丿” không viết được thì làm sao có chữ “bát” hoàn chỉnh, chưa có dấu hiệu gì, chưa xác định được gì")

    Tiểu Tưởng là đồng hương của Chung Kỳ, lúc Chung Kỳ vừa đến đây cậu ta chính là người đã quan tâm giúp đỡ. Đinh Nghệ cũng đã gặp anh Tiểu Tưởng này một lần, hơn bọn cô vài tuổi, trưởng thành lại còn đẹp trai xuất sắc, học cơ - điện tử giống bọn cô.

    Nghe nói người này được hẳn mấy công ty lớn tranh giành, cuối cùng đã được một công ty nào đó trên thị trường đào tạo thành kỹ sư cơ giới rồi.

    Đinh Nghệ gật gật đầu: "Chắc nha." Thời đại bây giờ, đừng nói một phẩy, một phẩy một mác cũng chỉ là chuyện một đêm thôi.

    (Nhất phiết nhất nại: một phẩy một mác: chữ bát , nét bên trái là phiết, nét phải là nại)

    "Hôm nay cậu vẫn về chứ?" Đinh Nghệ nằm trên giường, nhìn vào hệt như một oán phụ cô độc.

    Chung Kỳ đứng trước gương lớn vừa mặc quần áo, vừa nhìn Đinh Nghệ trong gương: "Nói gì vậy chứ, đương nhiên phải về rồi."


    Kết quả, hơn bảy giờ tối, Chung Kỳ gọi điện thoại cho Đinh Nghệ, nói Tiểu Tưởng muốn dẫn cô ấy và mấy vị đồng hương ra bờ biển mở tiệc BBQ.

    Đinh Nghệ vừa nghe giọng cô bừng bừng hứng thú đã biết không khuyên nổi.

    "Vậy cậu cẩn thận một chút, nhớ phải chia sẻ vị trí cho tớ." Đinh Nghệ nói.

    "Ô kê, hôm nay cậu cũng đừng ra ngoài một mình ha, mai cùng đi dạo phố! Hì hì cúp máy nha."

    Đinh Nghệ cúp điện thoại, mới nhớ mình chưa ăn tối. Làm ổ trong nhà cả ngày, cũng lười ăn cơm ngoài vừa đắt lại vừa dầu mỡ, dứt khoát thay một bộ đồ thể thao, định ra ngoài chạy bộ, khi về tiện thể mua cơm.

    Trong hẻm hơi ngột ngạt. Đi qua đoạn hẻm nhỏ kia, Đinh Nghệ vẫn không nhịn được liếc nhìn vào trong một chút.

    "Người đẹp ơi, có muốn xoa bóp không?"

    Một cô gái gầy gầy ngồi trên chiếc ghế trước cửa tiệm, tươi cười dùng tiếng phổ thông lơ lớ hỏi.

    Đinh Nghệ quay mặt đi, định phớt lờ cô ta. Sát vách là một cửa tiệm khác, dường như cũng nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, mới có người ra ngoài kéo khách, bộ váy đỏ thẫm phô bày trước mắt Đinh Nghệ.

    Cô gái hơi ngây người giây lát, lập tức cười duyên nói: "Chù mé á, xây lù nuẩy tú ừm phoong co?" (Làm gì vậy, bé gái cũng không tha hả?)

    Đinh Nghệ sửng sốt một chút, tiếng cười "ha ha ha" của cô gái gầy phía sau truyền đến cô mới ý thức được, cô ấy đang nói chuyện với cô gái gầy kia.

    Tiếng cười của hai cô gái khiến Đinh Nghệ cảm thấy mình rất ngu ngốc.

    Cô sầm mặt, quay đầu muốn đi.

    "Đợi một chút!" Cô gái mặc bộ váy đỏ kéo cổ tay cô lại. Đinh Nghệ quay đầu, mới phát hiện khoảng cách giữa mình và cô ấy rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ xíu trên mặt đối phương.

    "Có thể giúp tôi một chuyện không?" Cô gái vẫn tươi cười, góc mắt trái của cô ấy có một nốt ruồi.

    "Chuyện gì?" Đinh Nghệ chỉ lặng lẽ tránh xa cô ấy một chút, gia giáo đàng hoàng không cho phép cô làm ngơ bỏ đi.

    Cô gái giơ điện thoại trong tay lên, giọng nói có chút dịu dàng đáng yêu, đặc sệt giọng địa phương: "Tôi không biết dùng điện thoại này ấy."

    Cô gái gầy vẫn cười "ha ha", giống như đã nghe được chuyện gì đó thật buồn cười.

    "Em gái xinh đẹp à, tay nghề Hải Linh rất tuyệt đó." Chu Mân cười "ha ha", châm điếu thuốc, dáng vẻ như đang xem kịch vui.

    Vừa nhìn Đinh Nghệ, Chu Mân đã biết ngay, cô bé này chắc chắn là sinh viên vừa tốt nghiệp, đến Nam Châu kiếm sống. Thường ngày Chu Mân rất xem thường sinh viên.

    Đại học Nam Châu nằm ngay gần đây, một vài nam sinh sẽ mò qua, vung một hai trăm đồng hôn hít, sờ mó tìm thú vui, cắn răng thêm một cái, cùng lắm là mấy trăm đồng, lên giường, nhưng lại muốn gái có nghề cầm tay chỉ dạy bọn họ, mệt cực kỳ. Còn chẳng bằng đám đàn ông làm công quanh đây, mạnh mẽ, bản thân Chu Mân cũng sẽ thấy thoải mái, cho dù có người quỵt tiền cũng sẽ chấp nhận. 

    Nữ sinh đại học thì sẽ hất cằm khinh thường các cô, giống như các cô là ruồi bọ bò ra từ ống cống, nhìn trúng cũng thấy bẩn mắt.

    Chu Mân cũng muốn hỏi thử, các cô thích ra vẻ vậy, sao còn tìm đến loại hẻm nhỏ này chứ, tìm mua quần áo giá hời, tìm tiệm cắt tóc, làm tóc rẻ?

    Hừ.

    Đinh Nghệ khẽ cau mày: "Không biết dùng cái gì?" 

    "Thẻ ngân hàng, không liên kết được." Hải Linh vén tóc ra sau tai, nở nụ cười đầy phong tình.

    Đinh Nghệ cảm thấy cô gái này cũng lạ, hôm đó mua hủ tiếu xào, cô ấy thoạt trông không thế này . . . . . . Nói sao nhỉ, đẩy đưa? 

    "Đưa đây, tôi xem giúp cô." Đinh Nghệ bèn rút bàn tay trong túi áo thể thao ra.

    "Thẻ ngân hàng của tôi ở trong." Hải Linh đưa điện thoại cho cô, cười cười, nốt ruồi dưới khóe mắt cũng sinh động rạng rỡ.

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7