Chương 7: Làm thân
"Chán quá đi thật là chán quá đi, biết đến khi nào mới có án để làm đây. . . . . ." Lâm Yếm ngồi trên ghế không yên, vừa vặn qua vẹo lại, vừa sơn móng tay.
Đoạn Thành ngồi phía trước quay đầu lại: "Chị, giám định thương tật hôm qua. . . . . ."
"Giám định thương tật mà tính là án gì chứ, tôi là pháp y, đâu có phải bác sĩ"
Lâm Yếm thổi móng tay vừa sơn, săm soi dưới ánh tà dương, xương ngón tay mảnh khảnh, làn da trắng nõn càng tôn thêm màu móng đỏ thẫm, cô rất hài lòng.
Trịnh Thành Duệ mang bộ mặt bóng lưỡng quay qua: "Vậy thế nào mới tính là án?"
Tính anh ta rất hiếu kỳ, Phương Tân chặn họng không kịp.
Quả nhiên.
"Giết người liên hoàn, phanh thây nấu xác, thảm án diệt môn. . . . . . Phải cỡ này mới tính là án chứ?"
Cô nói xong cả phòng lặng ngắt, có mấy người nhìn cô không nói gì, Phương Tân cũng lộ vẻ không đồng tình, nhưng chẳng hiểu sao lại nhịn không nói.
Bầu không khí rõ là trầm hẳn.
Có điều trước giờ Lâm Yếm chẳng thèm để ý người khác nhìn mình thế nào, cô chỉ mong sao tất cả mọi người trên thế giới đều xem cô như bà điên, quái vật, từ đó kính sợ mà tránh xa cô.
Đồng hồ trên tường vừa điểm qua 6 giờ, bà cô này liền đứng phắt dậy, quẳng đồng phục lên ghế: "Há à tự do rồi là tự do rồi, về nhá, bái bai các anh các chị"
Cô đi thẳng một mạch chẳng chút ngại ngần, nhưng lại chẳng biết sau lưng đã có người bắt đầu ngứa miệng.
"Cái cô Lâm Yếm này, đi muộn về sớm, cả ngày chẳng làm gì, còn ăn nói kiểu đấy, đây là phần tử bại hoại điển hình trong chính phủ chứ còn gì nữa"
Có người phẫn uất bất bình.
"Hôm qua đây thôi, còn thấy cô ta ôm hôn người khác trước cửa cục, đúng là xem cục cảnh sát như cổng nhà cô ta rồi mà"
"Cây bỏ vỏ cây tất chết, người không màng thể diện người chấp hết, ai bảo người ta có gia thế tốt chứ, tôi thi ba năm mới được nhận vào cục, người ta, ha ha. . . . . ."
Thấy lời bàn tán càng lúc càng gay gắt, Tống Dư Hàng liền nhẹ đứng dậy móc áo khoác của mình lên giá.
Mọi người im bặt, đổi chủ đề qua cô.
"Nay đội trưởng Tống về sớm vậy"
"Ừ, có chút việc"
Đúng lúc gặp Trương Kim Hải đang bưng cốc trà đi tới: "Xem mắt à?"
Cô bình thản đáp: "Ừ"
"Đúng rồi, đội trưởng Tống cũng hơn 30 rồi, cũng phải kết hôn sinh con đi thôi, để đám thanh niên lấy đó làm gương, phòng cảnh sát kinh tế cách vách cứ suốt ngày bảo chúng ta là đội cảnh sát "tồn kho""
Trinh sát hình sự chẳng có mấy người, đa phần đều là thanh niên trai tráng, ngoại trừ Trương Kim Hải đã kết hôn có con ra mấy người khác đều độc toàn thân, cũng chính vì vậy nên anh ta nhận rất ít nhiệm vụ, hầu như hiếm khi đích thân điều tra vụ án chứ nói gì đến chuyện mò đến đội nghe ngóng tình hình.
Mọi người đều cười rộ lên, Tống Dư Hàng vẫn trông như không có gì, gật đầu ra hiệu cho anh ta nhường đường, cầm theo chìa khóa xe đi thẳng ra cửa.
Lâm Yếm có thói quen sau khi tan làm phải đi uống vài ly, cô mở di động nhắn tin cho Lâm Khả.
"Tám giờ, gặp ở Lan Địch đi?"
Đối phương trả lời rất nhanh: "Không được, có hẹn rồi."
"Xem mắt?"
Lâm Khả gửi một cái sticker uất ức.
Lâm Yếm sốt sắng: "Có cần tôi đến chấm giúp không"
"Thôi tha, bà cô nhà cậu rũ lòng từ bi, tôi còn muốn ăn một bữa vui vẻ"
Với cái nết đó của Lâm Yếm chẳng biết sẽ gây ra chuyện tai quái gì.
Lâm Yếm gõ một hàng, lại xóa bỏ: "Vậy thôi, chúc cậu thành công"
Bên kia không nhắn lại, Lâm Yếm quẳng điện thoại đi, thả người lên lưng ghế, ánh đèn đường lướt qua đáy mắt, gương mặt phản chiếu trên cửa kính xe trông có vẻ đơn côi.
Quản gia quay đầu hỏi: "Tiểu thư, về nhà ạ?"
"Không, cứ chạy đi" về đến nhà cô sẽ lại nhốt mình trên lầu, dựa vào men rượu và thuốc ngủ lay lắt qua ngày.
Thật lòng cô cũng đã chán ghét cuộc sống như vậy, nhưng vẫn phải sống vật vờ như người điên.
Lâm Yếm nhếch môi cười giễu.
Xe lẳng lặng lăn bánh, Lâm Yếm nghiêng đầu mặc cho quang cảnh rực rỡ dưới ánh đèn đường trôi qua tầm mắt.
Mười bốn năm xa cách.
Những tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm, đường xá rộng rãi hơn nhiều, giờ cao điểm chật ních xe cộ, đèn xanh đèn đỏ chớp nháy không ngừng, dân văn phòng trên người mặc vest chân mang giày tây xách cặp táp bước đi vội vã.
Một nhóm nam nữ sinh mặc đồng phục trắng phối xanh vừa nói cười giòn giã vừa băng qua đường, nữ sinh cột tóc đuôi ngựa đi sau tinh nghịch kéo bím tóc nữ sinh trước mặt.
Hai cô nàng cười rộ lên, nụ cười như mang theo cả vị thanh mát của những cơn gió đầu hè.
Ánh mắt Lâm Yếm vô thức bị thu hút, nhìn thấy bọn họ đứng trước một nhà hàng Tây, dán người lên cửa kính nhìn vào trong.
"Cậu đói hả?"
"Ừ, hơi hơi"
"Vậy chúng ta đi ăn đi"
"Bỏ đi thì hơn, quán này đắt lắm "
Nhất thời cô không biết mình đang nhìn về quá khứ hay tương lai.
Đợi đến lúc hoàn hồn, đã xuống xe đứng trước cửa nhà hàng tự bao giờ.
Hai đứa nhỏ thấy có người đến đã chạy mất dép rồi.
Lâm Yếm ngẩng đầu nhìn bảng hiệu quán là "Nam Thiền", tên mang ý thơ, cũng là nhà hàng lâu đời ở Giang Thành.
Quán đã tân trang lại, nhưng vẫn treo tấm biển cổ như trước, bao năm trôi qua vậy mà vẫn không đổi tên, cũng không dời đi.
Chẳng hiểu sao trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác buồn thương đồng cảm, pha lẫn chút vui mừng.
Hóa ra không chỉ có mình cô nhung nhớ những điều xưa cũ của thành phố này.
"Một phần bít tết thăn ngoại, salad Caesar, vang đỏ đắt nhất, cảm ơn" Lâm Yếm đóng thực đơn, đưa cho phục vụ.
"Tiểu thư, bít tết cô muốn dùng kèm sốt gì ạ?"
"Sốt bơ nấm truffle"
Cô vô thức thốt lên, lại chợt cau mày.
Phục vụ nhìn mặt đoán ý, tưởng cô muốn đổi, liên tục giới thiệu mấy loại khác, Lâm Yếm mấp máy miệng, rốt cuộc xua tay bảo anh ta đi.
"Lâm tiên sinh mời đi bên này, chúng tôi đã giữ sẵn chỗ, giờ lên món được chưa ạ?" Đang giờ ăn tối, trong sảnh ăn không có chỗ trống, có nhân viên phục vụ dẫn Lâm Khả qua bên này.
"Không cần đâu, người tôi hẹn còn chưa đến, lát nữa đưa thực đơn cho cô ấy chọn xem muốn ăn gì"
Giọng nói này nghe quen lắm, Lâm Yếm buông dao nĩa quay đầu nhìn thử: "Lâm Khả?"
"Lâm Yếm!" Chàng trai mặc vest vừa nhìn thấy cô mắt liền sáng lên, vội bước qua, ngồi xuống phía đối diện.
"Trùng hợp quá vậy"
"Ừ rất trùng hợp"
Sau khi Lâm Yếm xuất ngoại du học hai người chưa từng gặp nhau, xa cách nhiều năm nay trùng phùng, đôi bên đều đã trút bỏ vẻ ngây ngô năm nào.
Cô còn nhớ năm đó Lâm Khả có biệt danh là "Ếch bốn mắt" để tóc úp tô, đeo một cặp kính dày cộm, nói một câu lại phải khịt mũi một cái, bị cô ăn hiếp cũng chỉ biết cười hề hề, khác hẳn với đứa bé gái ngang bướng như cô, Lâm Khả là một tiểu học bá, con nhà gia giáo hẳn hoi.
Không ngờ nhiều năm trôi qua, anh đã thật sự ra dáng người trong tầng lớp tinh anh, thượng lưu, đã bỏ đeo kính, để tóc húi cua trông rất gọn gàng sáng sủa, mặc bộ vest lịch thiệp, cà vạt cũng được thắt rất chỉn chu.
Lâm Yếm tặc tặc lưỡi: "Cậu xuất ngoại không lo học hành mà đi phẫu thuật thẩm mỹ à?"
"Phắn mẹ đi" giây trước vẫn còn đang chìm đắm trong ảo tưởng cô đã dậy thì thành công, rất xinh đẹp, giây sau đã bị câu nói này lôi đầu về thực tại.
Lâm Yếm vẫn là Lâm Yếm, độc mồm độc miệng khó ưa mà.
"Anh họ cậu đây là một bậc anh tài, hào hoa phong nhã, phong độ ngời ngời không ai sánh bằng. . . . . ."
Giọng anh cao vút, rõ ràng là không khống chế được tông giọng nhưng cũng chẳng khiến người nghe khó chịu.
Như thể Lâm Khả chính là người như vậy, một con người hào sảng.
Lâm Yếm làm bộ mắc ói, cuối cùng, lại nhấn lại trong tâm: "Đừng cứ mở miệng anh họ anh họ mãi, tôi chẳng dính dáng gì đến nhà họ Lâm cả"
"Vậy cậu dính với gì?"
"Tiền đó, đâu phải cậu không biết, tôi chỉ có máu mủ với tiền thôi"
". . . . . ." Xem như anh đã chân chính giác ngộ được thế nào gọi là có sữa là mẹ có tiền là cha rồi.
Cô nàng Lâm Yếm này đúng là đâu ra đó, không muốn quay về kế thừa gia nghiệp, cũng không muốn từ bỏ khối tài sản khổng lồ của nhà họ Lâm.
Cũng chính đáng mà, từ cha chứ đâu từ chối quyền thừa kế.
Điện thoại đang cầm trong tay run lên, Lâm Khả nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: "Được rồi, không nói nhảm với cậu nữa, cậu ăn xong chưa?"
Phần bít tết trên bàn chỉ mới cắt được đôi ba miếng, Lâm Yếm đã chán rồi: "Sắp, chuẩn bị đi rồi"
"Tôi gọi thêm cho cậu một chai Lafite, cậu ngồi chơi đã, đến rồi thì đừng đi vội, chẳng phải cậu hay trông mặt đặt tên à? Chấm giúp tôi đi, mẹ tôi tuyên bố rồi, lần hẹn này mà còn không thành nữa sẽ đập gãy chân tôi""
". . . . . ." "trông mặt đặt tên" là đang khen đúng không?
Lâm Yếm làm bộ muốn đánh, Lâm Khả hết hồn nhảy đi, gọi phục vụ đến chọn món, xót xa nhìn cô gọi rượu vang đắt nhất.
"Đúng là độc ác mà, đợi đến lúc cậu kết hôn xem, tôi mà không "đốt nhà" cậu, tôi không mang họ Lâm nữa"
Lâm Yếm ôm bình rượu vang 4 vạn 8 (khoảng 165tr) dựa vào sofa: "Đợi kiếp sau đi"
Lâm Khả:". . . . . . tôi hối hận rồi, tôi có thể mời cậu phắn đi không?"
Lâm Yếm nhấp một ngụm rượu vang, nâng ly hướng về phía anh: "Thỉnh thần thì dễ, tiễn thần khó lắm, Lâm công tử"
7 giờ 55 phút, Tống Dư Hàng đã dựng xe ở gần nhà hàng, đúng 8 giờ đã bước vào.
Lâm Khả đứng lên vẫy tay: "Tống tiểu thư, ở đây"
Lâm Yếm đang ngồi hàng ghế ngay cạnh cau mày, họ Tống à, cô không khỏi nghĩ đến cô nàng cảnh sát mặt mũi lúc nào cũng khó chịu kia, rùng cả mình, vội nhấp một ngụm rượu vang cho đỡ sợ.
Có tiếng xê dịch bàn ghế vang lên, cô gái trả lại thực đơn: "Mấy món này thôi, cảm ơn"
Giọng nói rất êm tai, nghe rất dễ chịu.
Nhưng sao cô càng nghe càng thấy quen nhỉ.
"Thật là ngại quá, mẹ tôi tự quyết định, làm phiền anh rồi. . . . . ."
Lâm Khả cười cười, biết buổi tối uống cà phê không tốt liền chủ động rót ly nước, đặt bên tay cô.
"Không giấu gì cô, mẹ của tôi cũng. . . . . ."
Trên mặt chàng trai lộ vẻ phiền não, hai người cười khổ nhìn nhau, trong lòng ai nấy đều đã hiểu rõ.
Xem ra đôi bên đều là bị ép mới có cảnh này.
Tống Dư Hàng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Theo như sách giáo khoa, lần trước trao đổi tuổi tác nghề nghiệp các thứ rồi, lần này có phải nên hỏi về thú vui, sở thích không nhỉ.
Tống Dư Hàng nghĩ nát óc: "Bình thường Lâm tiên sinh có sở thích gì không?"
"Không nhiều lắm, chơi bowling, đi bơi, tập gym, hoặc là nằm lì trong nhà đọc sách, Tống tiểu thư thì sao?"
"Kickboxing, đọc sách các thứ"
Kichboxing, ghê vậy?
Vậy nếu sau này có bạo lực gia đình, Lâm Khả đọ sao nổi?
Lâm Yếm thấy có gì đó sai sai.
Cách cả lưng ghế sofa cao đến nửa người, Lâm Yếm vẫn cảm thấy bầu không khí gượng gạo tạt vào mặt.
Chỉ nghe Lâm Khả cười gượng mấy tiếng: "Bình thường Tống tiểu thư đọc sách về chủ đề gì vậy? Nói không chừng chúng ta còn có điểm chung đó"
Tống Dư Hàng chần chừ giây lát, vẫn nói: "《 Diễn giải giấc mơ 》《 nhân cách tội phạm 》, 《 hồ sơ tâm lý tội phạm 》 còn có một số sách linh tinh khác"
Tính ra mấy cuốn này là sách bình thường nhất, nằm ngoài chuyên ngành nhất mà cô hay đọc rồi, nhưng hầu hết mọi người có lẽ còn chưa từng nghe qua tên sách.
Cô định đổi chủ đề, không ngờ Lâm Khả tươi cười góp lời.
"Bảo sao Tống tiểu thư lại giỏi như vậy, tôi cũng từng đọc cuốn 《 Phân tâm học nhập môn 》của Freud đọc được một nửa mắt đã mở hết lên rồi."
Tống Dư Hàng thoáng ngây ra, cũng không phải cô mới đi xem mắt lần đầu, mỗi lần nhắc đến mấy cái này, đối phương không ngỡ ngàng há hốc thì cũng gạt đi, lập tức chỉnh cô là phụ nữ thì nên đọc mấy thể loại sách tình cảm hoặc nuôi dạy con cái thôi.
Lâm Khả là người đàn ông ngoài ngành đầu tiên khen cô chỉ vì một việc nhỏ thế này.
"Thật sao? Đọc được nửa cuốn《 Phân tâm học nhập môn 》cũng đỉnh lắm rồi."
Gì mà 《 Hồ sơ tâm lý tội phạm 》 rồi đủ thể loại linh ta linh tinh, người này ắt hẳn là biến thái rồi.
Lâm Yếm dỏng tai hóng chuyện, bắt đầu thấy tò mò rồi.
Bầu không khí dần cởi mở hơn, Lâm Khả cũng bật chế độ bắn rap, anh vốn không phải là người câu nệ, vừa biết mục đích của đối phương cũng không phải muốn kết hôn liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ăn nói cũng tự nhiên hơn.
"Nói tới mới nói, lúc dì Vương đến chỗ tôi trám răng, tôi còn chưa biết dì ấy là bạn của mẹ cô, sau đó cô lại nhặt được ví tiền của mẹ tôi, thật sự đúng là duyên phận mà."
Tống Dư Hàng hơi cong khóe môi, phụ họa: "Đúng đó, có điều là một cảnh sát, bất kể là nhặt được thứ gì của ai đều phải trả lại cho chính chủ "
Lông mày Lâm Yếm giật giật, nói chuyện gì mà nhạt nhẽo vậy trời!
Lâm Khả đào đâu ra của hiếm này vậy, nếu là cô chắc chắn sẽ đưa đẩy theo lời đối phương, duyên phận duyên phận rồi cuối cùng là "duyên phận" trên giường rồi.
Đợi đã!
Cảnh sát ——
Còn mang họ Tống!
Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp vậy chứ.
Lâm Yếm nổi cả da gà, chưa nuốt hết ngụm rượu đã ho sặc sụa.
Bàn bên cạnh hơi ồn, Lâm Khả vờ như không có gì cắt bít tết cho cô: "Nói chuyện cả buổi rồi, chắc cô cũng đói bụng, mau ăn thôi"
Nội tâm: Đậu xanh Lâm Yếm cậu đang giở trò gì vậy?
Lâm Yếm bị người ta rủa thầm lại hắt hơi, lấy khăn giấy lau nước mũi, mang bộ mặt cảm tử run rẩy bò lên lưng ghế sofa.
Tống Dư Hàng đang ăn mà cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình, cả người cứ thấy nhột nhạt, cô ngước mắt ngó Lâm Khả, chỉ thấy anh đang tập trung xử lý miếng bít tết.
Không thể là anh ta.
Tống Dư Hàng khẽ nhăn mày, chậm rãi ngẩng đầu.
Lâm Yếm lén lút bò lên ghế, từ từ cúi đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, Tống Dư Hàng bình thản: "Pháp y Lâm"
Lâm Yếm hoảng loạn hét toáng lên: "Anh, em không chấp nhận cho hai người hẹn hò! ! ! !"
Lâm Khả hiến trọn ly rượu vang lên bộ vest đắt đỏ trên người mình: "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ!"
Ho một tràng như bị lao.
Lâm Khả nhìn Lâm Yếm đang ngồi bên cạnh, rồi lại nhìn Tống Dư Hàng đang bình thản ngồi đối diện: "Hai người?"
Trong đầu anh dần hiện ra một dấu "?" .
"Cô đang nhắm đến gia sản nhà chúng tôi đúng không? Tôi cho cô một ngàn vạn (khoảng 35 tỷ) rời khỏi anh tôi đi, sau này đừng gặp lại nữa." Lâm Yếm có nằm mơ cũng không ngờ câu thoại trong mấy bộ phim máu chó chiếu giờ vàng lại có ngày phát ra từ miệng mình.
Lâm Khả há hốc: "Này. . . . . ."
Lâm Yếm hung dữ liếc qua, anh nhấc ly rượu lên nhấm một ngụm, như dùng băng dính vô hình dán chặt miệng.
Tống Dư Hàng như cười như không nhìn cô, ngắm kỹ thì, Lâm Yếm và Lâm Khả cũng không giống nhau, nhưng cả hai người đều mang phong thái cao quý chỉ có ở hào môn thế gia.
Nếu là bình thường cô đã chẳng muốn phí lời mà xoay người bỏ đi rồi, nhưng chẳng hiểu sao bây giờ lại muốn áp chế sự kiêu ngạo của con người này một chút, tiện thể cho cô nàng biết không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng tiền.
"Tiền thì tôi không ham, tôi có tay có chân có thể tự kiếm được, tôi cảm thấy anh trai cô là người rất xuất sắc, tinh tế, lịch thiệp, ân cần, có thể là một người chồng tốt"
Lâm Yếm khổ sở: "Đó là do cô chưa chứng kiến mấy phương diện khác của anh ta! Giữa mùa hè anh ta không tắm, tất vớ không giặt, chân không rửa chạy lung tung khắp nhà, còn từng vén váy bé gái nhà bên! Trong nhà còn có một căn phòng tràn ngập truyện khi.êu d.âm. . . . . ."
Cô còn chưa nói hết, Lâm Khả đã bụm chặt miệng cô: "Thật ngại quá Tống tiểu thư, để cô chê cười rồi, chê cười rồi. . . . . ."
Rất nhanh liền quay qua Lâm Yếm cười giả lả nói: "Cậu tiêu chắc rồi, cậu chống mắt xem tôi mách chú Lâm thế nào"
Lâm Yếm cố gạt tay anh ra: "Nhà chúng tôi có nhiều quy củ lắm, cô mà vào làm dâu sẽ hối hận !"
Tống Dư Hàng đổi tư thế ngồi thoải mái hơn: "Không sao, tôi gả cho anh ta chứ không phải gả cho nhà mấy người, càng không phải gả cho cô"
Ý chỉ cô đang lo chuyện bao đồng.
Vừa nghĩ đến chuyện con người này mà gả vào nhà họ Lâm, giỗ chạp lễ tết qua lại thăm viếng kiểu gì cũng đụng mặt, cô còn phải mở miệng một tiếng "chị dâu" hai tiếng "chị dâu", Tống Dư Hàng ghét cô như vậy, mặt nhăn mày nhó, nói không chừng còn còn ra dáng bề trên vênh mặt hất hàm sai bảo cô.
Lâm Yếm nghẹn họng, tức chết đến nơi rồi.
Trong tình thế cấp bách, máu nóng dồn lên não liền buột miệng nói: "Cô không gả cho anh ta được đâu, anh ta là một tên gay chết bằm, hôn nhân kiểu bình phong không hạnh phúc đâu!"
Người trong nhà hàng đồng loạt quay đầu, phục vụ đang bê món cũng loạng choạng, suýt hất bay cả khay đồ ăn.
Lâm Khả cáu tiết: "Lâm Yếm, cậu quậy đủ chưa? !"
"Tôi ——" Lâm Yếm biết mình sai, mím môi: "Không phải. . . . . . Tôi. . . . . . Haiz. . . . . ."
Chẳng hiểu sao nhìn bộ dạng tủi thân của cô nàng, trong mắt Tống Dư Hàng tức khắc nổi lên vẻ thích thú.
Có điều cô che giấu cực kỳ tốt, chí ít ngoài mặt trông vẫn rất điềm đạm.
"Thẳng thì sao, mà cong thì sao, tôi cũng đâu phải trẻ con, pháp y Lâm, tôi cảm thấy anh trai cô là một người đàn ông tốt, có trách nhiệm"
Lâm Yếm hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế mấy câu chửi thề "quốc dân" đang chực phun ra, mang gương mặt cứng như sáp chuyển hướng qua Lâm Khả.
"Chẳng phải cậu thích mấy cô nàng thông minh lanh lợi hoạt bát đáng yêu à? !"
Tống Dư Hàng có giống chút nào đâu!
"Tôi cảm thấy như Tống tiểu thư là rất tốt rồi, kết hôn khỏi cần phải yêu đương"
*Chương trước có nhắc đến chuyện Lâm Yêm với Lâm Khả không xưng nhau anh trai- em gái được, nhưng mà trong chương này Lâm Yếm hoảng loạng quá nên xưng hô loạn xạ như vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét