Trang

Hiển thị các bài đăng có nhãn Tàn Mộng Mê Hương. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tàn Mộng Mê Hương. Hiển thị tất cả bài đăng

04/04/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 53

    Chương 53:
 

    Mưa bên ngoài vẫn đang rơi lất phất. Trái tim trong lồng ngực Đinh Nghệ đập thình thịch. Nếu Hải Linh nói "Không muốn" thì làm sao bây giờ?
 
    "Chị cũng không cần trả lời em vội. . . . . ." Đinh Nghệ cúi đầu, bàn tay phủ trên đùi Hải Linh chuyển đến đầu gối, nhẹ nhàng xoa xoa. 

    "Muốn." Hải Linh gật đầu.
 
    Đinh Nghệ ngẩng đầu lên, ánh mắt rạng rỡ nhìn cô: "Thật hả?"
 
    Hải Linh nhớ đến lời Chu Mân nói với cô. 

    "Em thật sự nghĩ kỹ rồi? Hai đứa đều còn trẻ, cô nhóc kia lại chẳng có gì cả."

    Cô cúi đầu, không nói gì.

    Chu Mân gảy tàn thuốc: "Tính ra đây là chuyện của em, em quyết định rồi thì cứ làm."

    Hải Linh cười nhìn cô: "Dạ."

    Đinh Nghệ cảm thấy cảnh vật lờ mờ xung quanh tức khắc đều sáng bừng lên.

    Hải Linh đồng ý với cô rồi? Vậy về sau hai người có thể sống chung một nhà. . . . . . Có thể từng giờ từng phút đều ở bên nhau. . . . . .
 
    "Nhưng mà, nếu chúng ta phải ở ghép với Chung Kỳ ấy. . . . . . Chị bằng lòng không?" Đinh Nghệ khẩn trương hỏi. 

    Hải Linh nhìn thấy bộ dạng cô khẩn trương đến chau mày, cười càng tươi hơn: "Không thành vấn đề mà." 

    Đinh Nghệ thở phào một hơi.
 
    "Đợi chị Chu tuyển được người phù hợp, chị sẽ không làm ở đó nữa." Hải Linh nói.
    Khóe mắt Đinh Nghệ hồng hồng, thu tay mình về, cúi đầu lấy trong túi ra một tờ giấy.
 
    "Cái này," Đinh Nghệ phấn khích nhích lại, "Em đã giúp chị tìm tài liệu mấy khóa đào tạo, chị xem thử có muốn đến không? Có khóa trực tiếp học thiết kế, cũng có khóa học phác họa cơ bản. . . . . . Chị không cần vội tìm việc làm, tuy em kiếm được không nhiều, nhưng mà nuôi chị với em cũng đủ mà. . . . . ."
 
    Cô càng nói, giọng càng thấp xuống. 

    "Linh," Đinh Nghệ thấp thỏm nhìn cô, "Có phải chị đang nhân nhượng em không?" 

    Hải Linh lắc đầu: "Không có đâu, chị vốn đã không muốn làm nữa. Chị từng khuyên chị Chu đừng làm mấy chuyện này, nhưng chị ấy không nghe chị." 

    Cô nắm chặt tay Đinh Nghệ, nhẹ giọng nói, "Cảm ơn em nha."

    Nếu không có Đinh Nghệ, cô cũng rất khó hạ quyết tâm. Chị Chu có ơn với cô, dù phải mệt chết, cô cũng sẽ dốc hết sức giúp cho chị ấy.

    Nhưng mọi thứ Đinh Nghệ vẽ ra cho cô tốt đẹp đến vậy, làm cô không thể không khao khát. Không có Đinh Nghệ, cuộc đời cô chỉ là một màu xám xịt, ngoan cường vật lộn, lặng lẽ lao lực, tuy nhiên sẽ không bao giờ nghĩ đến tương lai.
 
    Năm năm sau cô đang làm gì, mười năm sau cô đang làm gì? Cô không nghĩ đến. Vậy mà Đinh Nghệ lại nghĩ thay cô. 

    Đinh Nghệ lẽ nào không phải là ân nhân của cô.

    Phải dùng cái gì để kháng cự Đinh Nghệ đây? Cô nhớ cô còn chưa bắt đầu kháng cự, thì đã giải giáp đầu hàng rồi. Ngay cả khi cô không tin tương lai sẽ luôn có Đinh Nghệ, lại vẫn đắm chìm trong sự ôn nhu hiện thời của cô ấy.

    "Sao lại cảm ơn em?" Đinh Nghệ trông có vẻ đau lòng.
 
    "Cảm ơn em nhìn trúng chị." Hải Linh nhìn cô, thì thầm. 

    Khóe môi Hải Linh hiện ra ý cười lém lỉnh, Đinh Nghệ mới lại đặt tay lên đầu gối Hải Linh, gò má ửng đỏ. Cô không giỏi ăn nói, cũng không biết phải chứng minh tấm lòng của mình với Hải Linh thế nào. Chỉ biết trong lòng như uống nước có ga, nổi đầy bọt khí ngọt ngào. 

    Ăn cơm xong, Hải Linh cầm tờ giấy A4 lên, cẩn thận bỏ vào trong túi.
 
    "Hôm nay, chúng ta đi tìm nhà luôn nha?" Hai người ra khỏi quán mì, Đinh Nghệ kéo tay cô, trông có vẻ rất háo hức.
 
    "Ừ, được." Hải Linh cười. 

    "Không tìm gần thôn Châu sao?" Ngồi trên chuyến xe buýt chưa từng ngồi, Hải Linh hỏi.
 
    "Không ở đó được," Đinh Nghệ nói, "Chị không thích chỗ đó." 

    Hải Linh ngắm nhìn sườn mặt tinh xảo của cô, trong lòng bỗng thấy ấm áp.  

    "Em cũng chưa từng hỏi, sao chị lại đến chỗ chị Chu." Hải Linh đột nhiên nói.

    Đinh Nghệ ngẩn ra giây lát: "Em được hỏi hả?" 

    Hải Linh nở nụ cười xinh đẹp: "Ừ."

    "Được," Đinh Nghệ cực kỳ nghiêm túc, "Vậy giờ em hỏi chị, sao lúc đó chị lại đến chỗ chị Chu?"

    Hải Linh bị cô chọc cười, sau đó nhẹ tựa lên vai cô, kể lại: "Trước đó chị về thăm nhà. Em trai sắp kết hôn, mẹ chị cho rằng chị xúi quẩy, chị chỉ đành quay lại tìm việc làm, vừa hay chị Chu mở tiệm, nên bảo chị qua." 

    Đây là lần đầu tiên, Đinh Nghệ nghe Hải Linh kể chuyện gia đình cô ấy.
 
    ". . . . . . Mẹ chị bình thường đối với chị rất dữ, nhưng chị không trách bà chút nào. Bà khổ quá rồi, trong người còn có bệnh. Chỉ cần chị giúp được em trai, chính là đã giúp bà ấy."

    Những chuyện Hải Linh kể khác xa với Đinh Nghệ, Đinh Nghệ biết mình rất khó đồng cảm. Nhưng Hải Linh bằng lòng kể với cô, cô cũng đã rất hạnh phúc. Chí ít, cô là người lắng nghe Hải Linh.

02/11/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 53

    Chương 53. Phần kết - cửu ngũ chí tôn*.

    *(cửu ngũ: hào 95 trong quẻ càn; tượng trưng cho ngôi vua)

 

    "Đừng nói nữa!" Tàn Hương rét lạnh, đôi môi khẽ run rẩy.

    Nàng không hề quên, nhưng vì Quyến Hi, nàng đã sắp quên mất. Hóa ra lời đã đến bên môi cũng nói không thành câu, Tàn Hương lạnh lùng thờ ơ xoay người định bỏ đi. Khuyên, không còn lý do, vậy nàng còn ở lại đây làm gì? Nếu như Đại Kim đã định phải diệt vong, vậy hãy để nàng và Quyến Hi chết chung một chỗ đi.

    Giữa lúc Tàn Hương sắp bước ra khỏi cửa, Bích Xuân quát một tiếng ra lệnh làm nàng giật mình quay đầu. "Đứng lại, hôm nay ngươi không được phép đi đâu hết. Hoàng cung vào thì dễ, ra lại khó."

    "Ngươi muốn giam lỏng ta?" Tàn Hương kinh ngạc nhìn Bích Xuân.

    Bích Xuân nở nụ cười cứng nhắc, vẻ mặt tựa như ngoài cười nhưng trong không cười, bước đến ôm lấy eo Tàn Hương, sức lực khiến Tàn Hương ngẩn ra, Tàn Hương nheo mắt lại nhìn Bích Xuân: "Ngươi điên rồi sao?"

    Ánh mắt Bích Xuân khó chịu, buông thả bản thân ôm chặt Tàn Hương, "Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, ngoan ngoãn đi." Bích Xuân hôn gò má Tàn Hương một cái, để Tàn Hương chấp nhận mình cần phải có quá trình, điểm này Bích Xuân hiểu rất rõ, nàng không muốn cưỡng ép, cũng không cần phải cưỡng ép. Đợi đến lúc Bố Uy, Hoàn Nhan Quyến Hi chết đi, Tàn Hương chính là của nàng!

    "Xem ra ta nói gì cũng vô dụng, ngày mai liền biết kết quả, phải không?" Mặt Tàn Hương không chút cảm xúc, yên lặng nhìn Bích Xuân, ánh mắt đúng là lạnh lùng khó chạm đến, nhưng sẽ làm người ta mê mệt đến mất hồn.

    "Lòng ta rất loạn, làm sao bây giờ?" Đôi tay yếu ớt của Tàn Hương nắm chặt đặt trước ngực, khóe mắt ngấn lệ, nàng không cách nào thoải mái ứng đối cục diện hiện tại.

    Bích Xuân không muốn thấy nhất là nước mắt Tàn Hương, lòng của nàng nhất thời mềm nhũn. Nàng cực kì nhu tình ôm đầu Tàn Hương vào lòng, trấn an: "Có gì mà khóc chứ? Giang sơn vốn là của chúng ta, ta chỉ bảo ngươi đoạt nó lại thôi. Đừng cho rằng ta sẽ chiếm lấy giang sơn này, đợi ta đoạt lại rồi, nhất định trả lại cho ngươi." Bích Xuân lập lời thề sắt son.

    Nhưng nước mắt Tàn Hương lại không có ý thu lại, vẫn không ngừng rơi xuống, Bích Xuân lo lắng nhìn Tàn Hương, liên tục hỏi: "Sao vậy làm sao vậy. . . . . ."

    Hồi lâu, Tàn Hương rốt cuộc cũng ngừng khóc, "Ngươi nói rất đúng, giang sơn là của Tống gia chúng ta, giờ đây bị Đại Kim đoạt đi, lý ra nên trả lại, nhưng ngươi cũng biết đó, Quận chúa đối với ta không tệ, lẽ nào chúng ta lại báo đáp ân nhân như vậy sao?"

    Không nhắc đến Hoàn Nhan Quyến Hi còn tốt, vừa nhắc đến nàng, ánh mắt Bích Xuân liền tái đi, căm hận nói: "Quận chúa? Buồn cười! Tiểu thư, ngươi bị ả ta lừa rồi. Ả biết ngươi ngây thơ lương thiện, liền giả vờ đối tốt với ngươi để cảm hóa ngươi, muốn để ngươi quên đi nỗi đau mất nước, mang ngươi theo bên người, đợi chơi đùa đủ rồi liền vứt ngươi đi! Tiểu thư, thử hỏi, nếu như không có vẻ xinh đẹp, còn ai có thể đối với ngươi như vậy? Ngươi từng nghĩ qua chưa?"

    Một lời Bích Xuân làm lòng Tàn Hương dâng trào sợ hãi, tuy rằng khó nghe, nhưng cũng đúng sự thật. Nếu Tàn Hương nàng không phải người tuyệt sắc, sợ rằng sẽ không có bất kì ai ngã xuống lại đứng lên, liều cả tính mạng để có được nàng đâu nhỉ?

 

    Hoàn Nhan Quyến Hi thủ ở cửa thành cả ngày, một ngày này giống như dài cả thế kỷ. Sắc trời u ám, đêm tối đã gần kề. Tàn Hương một đi không trở lại, nhưng nàng lại khoanh tay chịu trói.

 

    Thiên phòng Hoàng cung.

    Bích Xuân kéo tay Tàn Hương đi ngang qua tẩm cung của Hoàn Nhan Nạp, nàng chỉ vào cánh cửa nói với Tàn Hương: "Lão già bất tử kia đang nằm trong đó, lão ta đã ngủ mê mệt không biết bao nhiêu canh giờ rồi." Bích Xuân trộm cười một cái, nói tiếp: "Giờ ta muốn bảo lão chết lúc nào thì phải chết lúc đó, bảo canh ba thì không đợi nổi đến canh năm. Lão trúng độc của ta không chỉ ngày một ngày hai." Bích Xuân ưỡn lưng, "Giang sơn dễ như trở bàn tay, ta chỉ đang đợi thời cơ tốt nhất."

    Dứt lời, Bích Xuân dẫn Tàn Hương đến chính điện, ở đây đèn đuốc sáng choang, yến tiệc linh đình, rượu trong chén bạch ngọc là loại thượng hạng, mùi thức ăn thơm lừng khiến người ta thèm nhỏ dãi.

    Đây mới đúng thật là xa hoa, cực hạn xa hoa này cũng là điều Bích Xuân theo đuổi.

    Vừa bước vào chính điện, Bích Xuân liền bày ra dáng vẻ vênh váo hung hăng, chỉ thấy tất cả đám cung nữ, thái giám đều quỳ sụp xuống, đồng thanh hô: "Cung nghênh cửu ngũ chí tôn."

    Bích Xuân cười nhạt, cũng không cho bọn họ đứng dậy, bước đến bên cạnh bàn tiện tay cầm một ly rượu nhâm nhi.

    Tàn Hương thầm nói trong lòng: Bích Xuân đã lệnh cho người ta xưng mình là cửu ngũ chí tôn rồi? Dã tâm của nàng lớn thật! Nàng đã muốn xưng đế rồi!

    Bích Xuân đưa mắt nhìn sang Tàn Hương: "Không uống một chén à?"

    Tàn Hương nhìn mỹ tửu trong chén, kế sách chợt hình thành trong lòng. Có nên không. . . . . . ?

    Đương nhiên nên uống, không uống sao đạt được mục đích của nàng?

    Tàn Hương nhẹ nhàng bước đến, cầm một chén rượu đưa cho Bích Xuân, mình cũng cầm một chén, hai cái chén va vào nhau, sau đó một ngụm uống cạn.

    Mặt Tàn Hương tức khắc ửng hồng, có lẽ rượu này mạnh, mà Tàn Hương lại uống quá nhanh, một giây sau liền bị sặc đến chảy cả nước mắt.

    Bích Xuân đầu tiên là ngây ngẩn, không ngờ Tàn Hương sẽ làm hành động hào phóng như vậy. Uống rượu đối với Bích Xuân mà nói là chuyện rất nhỏ, nàng liền ngẩng đầu, uống cạn rượu trong chén. Bởi vì đại sự sắp thành, Bích Xuân cũng cao hứng, lại uống thêm một chén.

    Tàn Hương cười nhạt: "Bích Xuân, ta biết ngươi làm nhiều chuyện như vậy, phần lớn nguyên nhân đều là vì ta, ta có thể hỏi ngươi một câu không, nếu như ngươi thật có được giang sơn này, sẽ cho ta sao?"

    Bích Xuân lại rót thêm một chén rượu, nâng lên: "Ngươi nói xem?" Nói xong, nàng liền lần nữa uống cạn, nhờ vào động tác của nàng, Tàn Hương thấy rõ ràng binh phù được móc trên thắt lưng Bích Xuân —— binh phù trộm được từ chỗ Bố Uy.

    Tàn Hương khẽ rũ mắt, Bích Xuân nếu đã biết hỏi ngược lại nàng, vậy chứng minh Bích Xuân căn bản sẽ không giao giang sơn cho mình. Một người cố gắng lâu như vậy, sẽ không dễ dàng dâng chiến lợi phẩm trong tay cho kẻ khác.

    Tàn Hương lặng lẽ lấy gói đồ bên hông ra, thừa dịp Bích Xuân lơ đãng bỏ vào chén rượu.

 

    Sau khi ngấm rượu, ánh mắt Bích Xuân bắt đầu mơ màng, Tàn Hương là mỹ vật nàng đã thèm muốn rất lâu, hiện giờ chỉ có hai người, nàng đã không nhịn nổi muốn hưởng thụ một phen rồi. Bích Xuân dùng ánh mắt tình nhân ngắm nhìn Tàn Hương, vòng eo mảnh mai, bộ ngực xinh xắn lại căng tròn nhấp nhô dưới tấm áo mỏng, khu vực thần bí lồi lõm kích thích. . . . . . Bích Xuân kéo tay Tàn Hương, bắt đầu dịu dàng vuốt ve nàng, lúc này, Tàn Hương đút cho nàng một chén cuối cùng, Bích Xuân không hề suy nghĩ nuốt xuống, nàng đề phòng ai cũng không đề phòng Tàn Hương, nhưng ngay trong chén rượu này lại có thuốc mê.

    Bích Xuân mơ mơ màng màng, liền nặng nề thiếp đi.

    Tàn Hương bình tĩnh đỡ Bích Xuân lên ghế, sau đó tháo binh phù trên thắt lưng xuống, rời khỏi hoàng cung không quay đầu lại.

 

    Một ngày sau, Hoàn Nhan Quyến Hi lo lắng cho an nguy của Tàn Hương ròng rã cả một ngày ——

    Khoảnh khắc khi Tàn Hương lao ra khỏi cửa cung, nước mắt Hoàn Nhan Quyến Hi bất chợt rơi xuống. Tàn Hương gắng sức thở hổn hển, gấp gáp nói: "Binh phù. . . . . . Binh phù. . . . . . Ta. . . . . . Lấy được rồi. . . . . . Nhanh. . . . . . Cho nàng. . . . . ."

    Trên trán Tàn Hương đổ đầy mồ hôi hột, nhưng lại cười vui vẻ, đây là chuyện duy nhất nàng có thể làm cho Quyến Hi.

    Hoàn Nhan Tông Hàn theo sau Hoàn Nhan Quyến Hi, nhìn thấy binh phù mắt liền sáng lên, ánh mắt lấp lánh nhìn Tàn Hương: "Nhà Hoàn Nhan được cứu rồi! Ngươi là công thần bậc nhất!"

    Tàn Hương nghe câu này, trong lòng vẫn mơ hồ nhói đau, mặc kệ thuyết phục bản thân thế nào, thân phận Đại Tống Công chúa mãi mãi cũng không thể thay đổi. Vì tình yêu này, nàng đã phản bội tổ tiên, phản bội đất nước, nàng không đòi hỏi bất kì ai vì đó mà cảm tạ, nàng không cần, nàng chỉ cần Quyến Hi hiểu rõ tình yêu của nàng là tốt rồi.

 

    Đại lao ——

    Bố Uy mơ một giấc mơ: Hắn mặc áo giáp đứng trước cửa thành, dưới chân hắn thi thể chất thành đống, máu chảy thành sông. Hắn cầm roi sắt, thần khí oai hùng, phượng mao trên đỉnh đầu đón gió đung đưa, đứng bên cạnh là một mỹ nữ tuyệt sắc, nàng chính là Tàn Hương. . . . . .

    Nhưng nằm mơ rất nhanh đã tỉnh lại, lúc này, đôi mắt hắn trống rỗng sâu hoắm như một cái giếng cạn nghìn năm, ngay cả sức để trở mình cũng không có.


    Khi Bích Xuân tỉnh lại, nàng chỉ nhìn thấy một chén trà bên giường, bốn bề sáng ngời, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có điều nàng bị trói gô nằm trên giường.

    Bích Xuân thoáng chốc liền hiểu rõ, nàng hiểu rồi. . . . . .

    Không thể cứu vãn!

    Chậm rãi, khóe miệng nàng cong cong lộ ra nụ cười yếu ớt. Quả nhiên kết quả là như thế này? ! Sự nỗ lực của nàng đã trôi theo dòng nước rồi.

    Bích Xuân vẫn luôn biết, nơi này là chỗ nguy hiểm, một bước sa chân cả đời sẽ ôm hận, chẳng những không bán thuốc hối hận, hơn nữa sẽ vì sai lầm của mình mà trả một cái giá thê thảm. Ngươi lừa ta gạt, thủ đoạn mánh khóe, mưu tính hại nhau, một mất một còn!

    Nếu như hỏi Bích Xuân và Bố Uy, câu "hồng nhan họa thủy" này có thật không? Bọn họ nhất định sẽ kiên quyết nói, có! Đối với bọn họ mà nói, họa thủy này là Tàn Hương. Không có Tàn Hương, Bích Xuân sẽ không cắn răng liều chết cũng phải đoạt được giang sơn, nàng đoạt giang sơn này là để cho Tàn Hương, nếu không có Tàn Hương, sẽ không có nàng nhẫn nhục gánh vác, trả giá mọi thứ; không có Tàn Hương, Bố Uy không cần ra tay hành động nhanh như vậy, nếu không phải vì cái lợi trước mắt, nếu không phải nóng lòng thành công, hắn cũng sẽ không phải chịu kết cục này.

 

    Một năm sau đó, vùng ngoại thành Đại Kim có một tiểu viện được trang trí xa hoa nhưng lại cực kì độc đáo.

    Một nữ hài không ngừng tựa người lên cạnh cửa, như có như không lướt mắt quanh tiểu viện một hồi, buồn bực chán nản nhìn cảnh vật vô cùng đẹp mắt trong tiểu viện tràn ngập hương hoa.

    Một nữ hài ăn mặc như nha đầu choàng thêm một bộ y phục lên người nữ tử, nhỏ nhẹ nói: "Tàn Hương tiểu thư, thời tiết tuy tốt, nhưng cũng có chút khí lạnh."

    "Quyến Hi đã đi mấy ngày rồi? Hôm nay phải về đến rồi chứ?" Tàn Hương hỏi nha đầu.

    Nha đầu nhìn chăm chú gương mặt tựa như vĩnh viễn cũng sẽ không bị nhiễm phải dấu vết tháng năm của Tàn Hương, gật đầu lia lịa, "Tiểu thư nhớ thật chuẩn, đúng là hôm nay, nếu lộ trình nhanh, trước giờ ngọ đã đến rồi."

    Tàn Hương cười vui vẻ, tiếp tục ngồi xuống đợi.

    Cách đó không xa, một đám mây đen khổng lồ tựa hồ sắp che kín ánh mặt trời, Tàn Hương cau mày, không phải sắp mưa chứ, sợ rằng Hoàn Nhan Quyến Hi đang trên đường đi, nàng phải dầm mưa!

    Không lâu, cửa lớn được mở ra, chỉ nghe có tiếng ồn ào, Tàn Hương còn chưa kịp xoay người lại, Hoàn Nhan Quyến Hi liền chạy băng băng vào, ôm Tàn Hương vào lòng, nháy mắt môi liền hôn lên.

    "Nàng về rồi à!" Tàn Hương tươi cười rạng rỡ.

    "Về rồi, sốt ruột rồi phải không? Thật ra trong cung cũng không có chuyện gì, gặp gỡ ca ca mà thôi. Trái lại vào thành rồi, nhìn thấy phồn hoa có chút không quen, chúng ta ở ngoại ô đã lâu, càng thích yên tĩnh hơn." Đôi mắt Hoàn Nhan Quyến Hi trong suốt sáng lấp dán lên gương mặt Tàn Hương, nhìn chăm chú, giải nỗi khổ tương tư nhiều ngày không gặp.

    ại ca bọn họ vẫn khỏe chứ?" Người Tàn Hương chỉ là Hoàn Nhan Tông Hàn. Hoàn Nhan Nạp chết rồi, Hoàn Nhan Tông Hàn kế vị Hoàng đế, đất nước dưới sự thống trị của hắn càng thanh minh càng an lành.

    "Đại ca rất khỏe, mọi chuyện đều tốt."

    Tàn Hương cười rất bình thản, "Vậy phụ thân ta cũng khỏe hả?" Bởi vì Tàn Hương có công, người thân của nàng đều được thả khỏi đại lao, được an bài đến biệt viện cả đời hưởng thụ bổng lộc.

    "Khỏe, đều khỏe hết."

    Tàn Hương mím mím khóe môi, nghe nói hôm nay là ngày tuyên án tội trạng của Bố Uy và Bích Xuân, cũng không biết ra sao rồi.

    Nhưng bọn họ như thế nào, thì có liên quan gì đến mình chứ? Tàn Hương hơi ngẩng đầu lên, ngắm nhìn bầu trời, lại về ngồi sau chiếc bàn thêu trong phòng, bàn tay mảnh mai mềm mại như gấm vóc, kim bạc bắt đầu xuyên dày đặc lên trên mảnh vải.

    Chỉ cần nàng và Hoàn Nhan Quyến Hi khỏe mạnh là tốt rồi

 

    - Toàn thư hoàn -

 

    Tác giả có lời muốn nói: Từ năm 2006 bắt đầu, cho đến bây giờ ——

 

    Khoảng thời gian năm năm

 

    Thật ra nên sớm kết thúc rồi.

 

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7