Chương 17:
"Đinh Nghệ."
Điên cuồng qua đi, Hải Linh yếu ớt nâng tay lên, thử vói vào giữa hai chân Đinh Nghệ thăm dò.
Đinh Nghệ ngẩng đầu nhìn cô cười: "Nhanh ngủ đi, còn đang bệnh đó." Cô nhét cánh tay Hải Linh vào lại trong chăn, sau đó đi vứt khăn giấy, rửa sạch thân mình.
Đinh Nghệ rót ly nước, ngồi xổm xuống đưa đến bên môi Hải Linh: "Uống chút nước."
Hải Linh ngoan ngoãn hé môi uống mấy ngụm.
Đinh Nghệ tắt đèn lên giường, lại nhét nhét góc chăn cho Hải Linh. Lửa tình điên cuồng đã cháy hết, dường như toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại, tiếng chiếc quạt cũ kêu cót két cũng vô cùng rõ ràng.
Đinh Nghệ không sao ngủ được.
Hải Linh đã ngủ mê mệt. Đinh Nghệ xoay người, ngắm nhìn gương mặt Hải Linh đang mơ mơ màng màng, sờ thử xem còn nóng không. Hình như đã hạ sốt rồi.
Nhưng chính bản thân cô lại "sốt cao không hạ" nổi.
Đinh Nghệ cảm thấy cả người khô nóng, cứ nhắm mắt là lại nghe thấy tiếng Hải Linh rên rỉ.
Cô nghiêng người lần mò vào chăn của Hải Linh. Tay Hải Linh chỉ hơi nóng, móng tay rất mượt mà. Hải Linh vô thức nỉ non một tiếng, ngón tay cũng giật giật.
Cô kéo tay Hải Linh, nghiêng người sang, cong một chân lên.
Cánh cửa dục vọng được mở ra.
( :) )
Ánh ban mai mờ nhạt.
"Chào." Hải Linh xuống giường, bắt gặp Đinh Nghệ đang tì lên ban công phát ngốc.
Đinh Nghệ xoay người, Hải Linh câu lên đôi môi đã bớt nhợt nhạt cười với cô.
Cô ấy vừa cười, Đinh Nghệ liền thấy rung động.
"Mua đồ ăn sáng cho chị rồi," Đinh Nghệ nói xong dán tay lên trán Hải Linh, "Hết sốt rồi."
"Ừ, may mà có cô." Hải Linh vén sợi tóc ra sau tai, sau đó vào phòng vệ sinh rửa mặt. Tiếng nước bồn cầu tí ta tí tách, Đinh Nghệ cúi đầu nghịch điện thoại, mặt ửng đỏ.
Trời vừa sáng, cô lập tức biến thành kiểu người âm trầm lặng lẽ, da mặt cực mỏng.
Hải Linh vừa chải tóc vừa bước ra. Tóc cô rất mềm mại, sợi tóc rũ bên mặt lộ vẻ vô cùng nhu thuận.
Cô đã mặc áo lót. Cô nàng Đinh Nghệ "âm trầm lặng lẽ" kia vừa nhìn đã để ý thấy.
"Hôm qua. . . . . ." Ngón tay thon dài của Hải Linh cầm ly sữa bò lên, trên môi dính một vòng sữa. Đinh Nghệ vừa nghe cô nhắc đến hôm qua, liền lập tức khẩn trương. Cảm giác dạt dào dường như vẫn còn sót lại trong thân thể.
Đây là "lần đầu" của cô. Mặt Đinh Nghệ càng đỏ hơn, hồn treo trên mây.
Trước đây, lúc học đại học, bốn cô gái trong ký túc xá đã không ít lần mở chuyên mục "trò chuyện đêm khuya". Đèn tắt rồi, chẳng ai nhìn thấy ai, có thể nói mấy chủ đề ban ngày không dám nói.
"Nghe nói lần đầu đau lắm. Bạn học tớ kết hôn, hôm đó cô ấy than thở với tớ, nói đau muốn chết luôn."
"Không phải đâu, tùy người thôi. Có người bảo với tớ lớp màng kia đã mất lâu rồi, cưỡi xe đạp, hay nhảy thể dục nhịp điệu là không còn nữa."
"Tớ cảm thấy có đau hay không là do kỹ thuật bạn trai cậu quyết định. . . . . . Hì hì hì. . . . . ."
"Đinh Nghệ? Cậu nói xem?"
Đinh Nghệ mở mắt nhìn đỉnh mùng: "Chắc là đau lắm đó."
Cô vừa rầu rĩ nói một câu, liền chọc ba cô gái kia cười rộ.
Chung Kỳ đạp lên tường nói: "Đinh Nghệ, không dễ gì cậu mới tỏ thái độ, không ngờ đúng ngay đề tài này."
Đinh Nghệ là "chúa sao cũng được", bữa trưa ăn gì? Gì cũng được. Chủ nhật đi dạo phố ở đâu? Đâu cũng được. Bộ quần áo này đẹp không? Cũng được. Ấy vậy mà thi học kì cô lại không qua loa, mấy câu hỏi ngắn phải phân mấy bước trả lời, cô đều chăm chỉ hơn ai hết.
Đinh Nghệ mấp máy môi: "Nhưng có người nói âm đạo co giãn rất tốt."
Một câu nói liền làm cho ba cô gái vừa thẹn vừa phấn khích cười ầm lên.
Đinh Nghệ ngẩng đầu, nhìn động tác Hải Linh uống sữa bò. Đôi tay thon dài xinh xắn. Mặt Đinh Nghệ lập tức ửng đỏ.
Hôm qua, chính đôi tay này đã làm cô đạt đến cao trào.
Ngón tay thon dài này chỉ mang đến cho cô vui sướng, không chút đau đớn. Cô rụt đầu, che giấu sự chột dạ của mình. Hôm qua cô làm xong đã lặng lẽ lau khô ngón tay cho Hải Linh rồi. Hơn nữa Hải Linh. . . . . . Ngủ say như vậy.
Chắc không để lại manh mối gì đâu nhỉ?
Đinh Nghệ lại nhìn Hải Linh.
Hải Linh nuốt một ngụm bánh dứa, nói tiếp: "Hôm qua cảm ơn cô. Dường như tôi đã khỏe hẳn rồi."
Đinh Nghệ vén tóc ra sau tai, có chút ngượng ngùng.
"Tôi phải đi rồi." Hải Linh vừa ăn xong, Đinh Nghệ liền đứng lên nói. Cô nhét điện thoại vào túi, đụng đến 500 đồng. Lần này có cần đưa cho Hải Linh không đây?
Hải Linh đứng lên gật đầu: "Vừa hay tôi cũng phải đi làm, cùng đi nha?"
Đinh Nghệ vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đến khóe môi đang câu lên của Hải Linh, cô lại không cầm lòng được mà gật đầu.
Hải Linh mở tủ quần áo, chọn một chiếc áo thun và quần dài bình thường. Đinh Nghệ nhìn lướt qua tủ quần áo của cô, trong đó có rất nhiều váy dài đơn sắc.
"Chị còn muốn tiếp tục. . . . . . Làm ở đó?" Đinh Nghệ không nhịn được hỏi.
Hải Linh cầm quần áo nói: "Một tuần cuối cùng, quản lý hứa với tôi rồi," cô quay đầu, trong mắt lấp lánh ánh sáng, "Sau này tôi, không làm chuyện này nữa."
Đinh Nghệ nhìn thấy đôi mắt cười cong cong của cô, cũng không nhịn được bật cười: "Vậy thì quá tốt rồi."
Cô cũng cảm thấy vui mừng.
Lúc ra khỏi phòng, Hải Linh cúi đầu khóa cửa. Cần cổ trắng nõn thấp thoáng sau mái tóc đen óng. Đinh Nghệ cúi đầu nhìn cô, cảm giác mất mát to lớn ập đến.
Sau này, cô còn có thể cùng Hải Linh thế này không?