Trang

27/03/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 51

    Chương 51:


    Tắm rửa sạch sẽ, bước từng bước yếu ớt về phòng trực, Đinh Nghệ mới nhận ra đã mười hai giờ rồi. 

    Cô vươn mình ôm eo Hải Linh: "Lại hại chị thức khuya rồi."

    Nét đỏ ửng trên mặt Hải Linh vẫn chưa rút đi, giọng nói có chút mỏi mệt: "Ừ. . . . . . Ngủ thôi." 

    Cô vừa duỗi tay ra, liền sờ lên vết đỏ trên vai Đinh Nghệ. Đinh Nghệ đại khái thuộc kiểu da thịt khá mỏng, trên người đụng một cái là lưu lại một dấu. Vừa rồi Hải Linh khó lòng kiềm chế, để lại trên vai cô một dấu sưng đỏ.

    "Đau không?" Hải Linh nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai cô. Trên da thịt non mềm có mấy vệt sưng lên.

    "Không đau," Đinh Nghệ có chút nũng nịu nói, "Chị cào em, em chỉ thấy thoải mái thôi." 

    Lời âu yếm buồn nôn chọc Hải Linh cười lên: "Gạt chị. Ngủ thôi."

    

    "Đinh Nghệ cậu. . . . . ." Chung Kỳ nhìn ngấn đỏ trên cổ Đinh Nghệ, biểu cảm không sao tả nổi. 

    Đinh Nghệ hơi đỏ mặt: "Tớ thay bộ đồ cổ cao là được."

    Hôm nay Chung Kỳ dậy hơi trễ, vệ sinh cá nhân có chút hấp tấp. Phòng ngủ chật hẹp, hai người thỉnh thoảng sẽ va vào nhau.

    

    Lúc ăn trưa, Đinh Nghệ nhắn Wechat cho Chung Kỳ: "Tớ bàn với cậu một chuyện?"

    "Hi, cậu nói đi." 

    Đinh Nghệ nhanh chóng gõ chữ: "Chúng ta đổi nhà, thấy sao?"

    "Hả?" Chung Kỳ đần ra, nhưng đã kịp phản ứng lại rất nhanh, "Cậu muốn đổi nhà rộng hơn?" 

    "Ừ. . . . . . Tớ chỉ đang bàn thử với cậu thôi. Nếu như, tớ nói là nếu nha, để Hải Linh ở chung với chúng ta, cậu thấy thế nào?" 

    Chung Kỳ cầm điện thoại, tinh thần hơi hoang mang. Ý đồ của Đinh Nghệ cô đương nhiên hiểu rõ, Đinh Nghệ chắc chắn đang muốn sống chung với Hải Linh, nhưng lại không muốn bỏ rơi cô, mới nghĩ ra cách ở ghép.

    Tại Nam Châu, ở ghép là cách thuê nhà tiện lợi nhất. Nếu ba người các cô ở chung thì có thể chia nhau một căn nhà rộng rãi trong tiểu khu rồi.

    Cô vẫn biết con người Đinh Nghệ rất tốt, nhưng bây giờ, Đinh Nghệ quan tâm kiểu này trái lại khiến cô sinh ra một thứ cảm giác quái lạ.

    Có lẽ đã qua thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt với Tưởng Lễ, cô cảm thấy Tưởng Lễ đối với cô, còn không tốt bằng một nửa Đinh Nghệ. Chẳng hạn như chủ nhật cô dậy muộn, Đinh Nghệ đều sẽ mua cơm ngon cho cô; cô không thích làm việc nhà, Đinh Nghệ cũng không phàn nàn gì, lẳng lặng lau nhà dọn dẹp vệ sinh; mỗi tháng đóng tiền thuê nhà, đều là Đinh Nghệ chụp lại đồng hồ điện nước, sau đó xuống đóng, cô chẳng cần quản gì cả, chỉ đợi chuyển khoản cho Đinh Nghệ là được. . . . . . 

    Chung Kỳ hoàn hồn về. Trả lời: "Tớ không có vấn đề gì hết. Cô ấy đồng ý không? Với lại, không phải cậu nói cô ấy sống cùng sếp của cổ sao?" 

    Đinh Nghệ: "Tớ không muốn để chị ấy tiếp tục làm ở đó nữa."

    Chung Kỳ: "Cậu có can thiệp nhiều quá không đó? Công việc hiện giờ của tớ, nói thật Tưởng Lễ cũng không muốn cho tớ làm lắm, bởi vì lúc nào tớ cũng ở phân xưởng ấy. Nhưng trước giờ anh ấy không có ý bảo tớ đổi việc hay gì cả."

    Chung Kỳ nhấn gửi đi, cảm thấy mình rất dị. Sao cô nhất định phải nhắc đến Tưởng Lễ? Thay vì nói Tưởng Lễ không can thiệp chuyện của cô, chẳng bằng nói Tưởng Lễ không quan tâm cô —— cô căn bản không hề thích phân xưởng.

    Đinh Nghệ khựng lại giây lát.

    Có phải thật sự cô quản nhiều quá rồi không? Cô vẫn luôn đứng ở góc độ của mình để đưa ra lựa chọn cho Hải Linh, trước giờ cũng chưa từng hỏi Hải Linh muốn thế nào.

    Nhưng chỗ của Chu Mân. . . . . . 

    Hải Linh thật sự thích làm "quản lý" sao? Chiếu theo ý tứ của Chu Mân, sau này sẽ có càng nhiều "Nghiêm Tiểu Đình" đến. Hải Linh vốn đã chán ngán nghề đó, lẽ nào cứ để cô ấy như vậy, đem cả quãng đời còn lại vùi hết trong vũng bùn sao?

    Nghề nghiệp đúng là không phân cao thấp sang hèn. Nhưng người trong cuộc phải nếm bao nhiêu khổ cực, chịu bao nhiêu khinh thường, nhịn bao nhiêu sỉ nhục, chỉ có bản thân hiểu rõ mà thôi.

    Chung Kỳ: "Cậu thử hỏi xem cô ấy nghĩ thế nào. Tớ là không thành vấn đề rồi đó." 

    Cả một buổi chiều, Đinh Nghệ đều rầu rĩ không vui. 

    Sắp đến giờ tan làm, Lưu Tử Minh cầm điện thoại đưa cho cô, bảo cô chọn trà chiều. 

    "Tôi mời mọi người uống." Anh cười cười nói.

    Đồng nghiệp xung quanh nhỏ giọng reo lên. Đinh Nghệ cũng theo đó chọn một ly trà sữa.

    "Tan ca có làm gì không?" Lúc đợi thang máy, Lưu Tử Minh ghé lại hỏi.

    Công ty có yêu cầu đối với phục trang, dù Đinh Nghệ chọn áo sơ mi cao cổ hơn nữa, cũng không giấu nổi ngấn đỏ trên cổ. Đặc biệt là lúc cô vén tóc, lại càng thấy rõ ràng hơn.

    Lưu Tử Minh đương nhiên cũng thấy được. Ánh mắt anh ta dần ảm đạm.

    "Có hẹn với bạn." Đinh Nghệ thờ ơ đáp lại một câu.

    Cô muốn cự tuyệt, thì nhất định sẽ không để lại chút tàn dư nào. Chính vì con người Lưu Tử Minh quá tốt, lại càng không nên cho anh ta bất cứ ảo tưởng không cần thiết.


Tiểu Thư (Miss) - Chương 50

    Chương 50:

 

    Đinh Nghệ không nhìn Hải Linh, nhưng cũng để cô ấy tùy ý lôi kéo tay mình.

    "Ăn tối chưa?" Hải Linh nhẹ nhàng đung đưa ngón tay cô. 

    "Chưa." Cô rốt cuộc cũng quay đầu qua nhưng lại quạu quọ nhìn đi chỗ khác. 

    "Đi, đi ăn cơm." Hải Linh kéo tay cô, chầm chậm đi vào hẻm. 

    Tà dương bên trái, Hải Linh cũng đi bên trái cô. Đinh Nghệ gỡ tay Hải Linh ra. Hải Linh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đào hoa ánh lên một tầng nước mắt như tủi thân.

    Đinh Nghệ lại chỉ đi qua bên trái Hải Linh, còn đưa tay đặt vào trong tay cô ấy, rầu rĩ nói: "Muốn ăn gì."

    Hải Linh cười, vừa thả chậm bước chân vừa nhàn nhã đung đưa tay cô: "Gì cũng được." Ngón tay mảnh khảnh dời lên trên, ôm lấy cánh tay Đinh Nghệ, ghé sát cô thì thầm: "Hôm nay chị, không về nhà, ở lại tiệm trực ban." 

    "Ừ. . . . . ." Đinh Nghệ nhìn cô, mặt đỏ rực.

    Hai người tùy tiện ăn chút gì đó. Trời nóng đến nỗi mọi người đều chẳng thiết tha ăn uống gì. Đinh Nghệ thấy Hải Linh ăn chưa được mấy miếng, lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi liền ghé vào mua một chai sữa đậu nành tươi.

    Sữa đậu nành tươi ở Nam Châu đóng thành chai, giá cả phải chăng, ngon miệng lại có dinh dưỡng. Đinh Nghệ từng thấy Hải Linh uống nên cũng thử qua một lần. Cô cảm thấy mùi vị bình thường, còn không ngon như sữa đậu nành đóng lon. Nhưng Hải Linh thích uống cái này, cô liền ghi nhớ.

    "Này." Đinh Nghệ mở nắp ra, cắm ống hút vào, đưa cho cô.

    Hải Linh nhận lấy, chuyển về bên môi cô, một đôi mắt đào hoa quyến rũ nhìn cô trông mong. Đinh Nghệ cũng hé miệng đón lấy, uống một ngụm nhỏ. Hải Linh cười, ngậm ống hút vào miệng, đôi môi hồng nhuận bao lấy chỗ Đinh Nghệ vừa uống qua.

    Bất tri bất giác đã về đến tiệm. Thấy Hải Linh về, Chu Mân liền ngậm thuốc lá đi mất. Khoảng thời gian sau bữa tối, có không ít khách quen nữ đến làm móng và spa. 

    Đinh Nghệ vừa giúp Hải Linh làm trợ thủ, trong lòng vừa thầm liệt kê công việc ngày mai phải làm. Cô đã quen sắp xếp trước công việc ngày hôm sau.

    Nhưng hiện giờ, cô không tài nào tập trung tinh thần, tầm mắt luôn di chuyển theo Hải Linh, nhìn cô cúi đầu làm móng cho khách, nhẹ nhàng cầm lấy tay khách.

    Đinh Nghệ cắn cắn môi.

    Gần đến giờ đóng cửa, Nghiêm Tiểu Đình mang theo một người đàn ông vào. Nhìn thấy Đinh Nghệ còn ở đây, Nghiêm Tiểu Đình cười thích chí, sau đó kéo gã đàn ông vào phòng mát xa.

    Hải Linh cầm bảng "Tạm nghỉ" treo bên ngoài, sau đó khóa cửa kính từ bên trong. Lúc quay lại phòng trực, nhìn thấy Đinh Nghệ đã tắm xong, đang ngồi trên giường với mái tóc ướt sũng đợi cô.

    Hải Linh tắm xong đi ra, nhìn thấy mặt Đinh Nghệ đỏ rực, cô vừa muốn lên tiếng hỏi sao vậy, mới nghe được sát vách loáng thoáng truyền đến tiếng động. Mặc dù phòng mát xa đã lắp cách âm, nhưng tối muộn rồi, lại gần ngay sát vách, khó tránh sẽ nghe thấy.

    "Ngủ thôi." Hải Linh nói nhỏ.

    "Dạ." Đinh Nghệ cũng nằm xuống.

    Tiếng động sát vách trái lại càng lớn hơn. Đinh Nghệ mở mắt, lấy điện thoại ra, cắm tai nghe nghe, quay qua hỏi Hải Linh: "Chị cần không?" 

    Đôi mắt Hải Linh lấp lánh trong ánh sáng mập mờ: "Ừ." 

    Đinh Nghệ đưa một bên tai nghe cho cô. Là một bài hát trữ tình của Nam Châu, có tiết tấu rất chậm rãi.

    Nghe được một lúc, hai người trong bóng đêm mắt to trừng mắt nhỏ, đột nhiên không nhịn được bật cười. 

    Đinh Nghệ gỡ tai nghe xuống, khẽ cười nói: "Không có tác dụng." 

    Cô quay đầu nhìn Hải Linh đưa tay lần mò tìm kiếm tay cô ấy.

    Lòng bàn tay Hải Linh nổi lên mấy vết chai, cọ vào lòng bàn tay Đinh Nghệ. Xúc cảm ngưa ngứa khiến Đinh Nghệ nhịn không nổi nhớ đến cảm giác khi ngón tay này dạo chơi trên người cô.

    "Hải Linh," Đinh Nghệ bất chợt trở mình nhìn Hải Linh, "Lưng chị có đau không?"

    "Không đau." Hải Linh nói.

    "Gạt em," Đinh Nghệ cắn nhẹ đầu ngón tay cô một cái, "Rõ ràng lúc nào cũng thấy chị đấm lưng." 

    Hải Linh từ từ sát lại gần Đinh Nghệ, duỗi tay vào quần áo cô nàng. Lưng của cô đúng thật rất đau, cũng rất mệt, nhưng mà. . . . . . Càng muốn "muốn" Đinh Nghệ hơn. Vết chai nhỏ trong lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt Đinh Nghệ.

    Hải Linh hôn lên mồ hôi trên mặt Đinh Nghệ. Mặt Đinh Nghệ đỏ ửng, hơn nữa, nhiệt độ người dưới thân cũng nói cho cô biết, ít nhất không phải dục vọng nào cũng đáng xấu hổ. Cô đã gặp quá nhiều dục vọng kinh tởm, càng khiến cô cảm thấy chán ghét hơn là, những dục vọng kinh tởm đó liên quan đến cô.

    Nhưng cô lại thích tất cả dáng vẻ của Đinh Nghệ. Nghiêm túc, đoan trang cũng đẹp, e lệ, bất an cũng đẹp, dáng vẻ ý loạn tình mê bây giờ, càng làm cô thấy yêu thích. 


    "Em thế này, chị mệt không?" Đinh Nghệ cúi đầu nhìn ngón tay ướt đẫm của Hải Linh.

    "Không mệt," Hải Linh lắc đầu, "Đi tắm chút ha?"

    "Ừm, tắm xong đi ngủ." Đinh Nghệ mặc quần áo rồi xuống giường, duỗi tay về phía Hải Linh. 

    Hải Linh vén tóc nhét vào sau tai, không hiểu chuyện gì: "Làm gì đó?" 

    Đinh Nghệ cười ôm cô: "Ôm chị xuống."

    Hai người vui đùa một lúc, Hải Linh kéo cô nói: "Mình ra phòng xông hơi ngoài kia tắm đi." 

    Phòng tắm bên cạnh phòng xông hơi khá lớn, hai người có thể tắm chung. Các cô kéo nhau ra ngoài, đúng lúc đụng mặt Nghiêm Tiểu Đình đang tiễn gã đàn ông kia ra ngoài.

    Quần áo trên người Nghiêm Tiểu Đình sắp rớt đến nơi rồi, cô đưa tay kéo một cái, khó hiểu hỏi: "Hai người. . . . . . Cô bé này cô không về nhà à?"

    "Tôi. . . . . ." 

    Đinh Nghệ vừa muốn mở miệng, đã bị giọng nói bình tĩnh của Hải Linh cắt ngang: "Hôm nay em ấy ở đây." 

    Nghiêm Tiểu Đình sửng sốt cả người: "Cô ta không. . . . . ."

    Cô đánh giá Đinh Nghệ từ trên xuống dưới, cảm thấy Đinh Nghệ xem ra không giống người có khả năng bao nuôi Hải Linh dài hạn. Nhưng cô gái này lại thường xuyên đến tìm Hải Linh, vậy mới quái lạ. 

    Cô kéo Hải Linh một cái, nhỏ giọng nói: "Cô cho cô ta chơi không à. . . . . ."

    Hải Linh liếc mắt nhìn Đinh Nghệ, Nghiêm Tiểu Đình thắc mắc, cô hiểu. Nên cứ mặc cô ta hỏi như vậy, Hải Linh cũng không giận, trái lại cười cười, sau đó liền dẫn Đinh Nghệ đến phòng xông hơi.

    "Đến đây." Hải Linh cởi quần áo, mở vòi hoa sen.

    Đinh Nghệ cũng trút bỏ quần áo. Hải Linh ngẩng đầu, nước chảy tràn qua cằm, cổ, ngực, theo giữa hai chân róc rách rơi xuống.

    Đinh Nghệ từ từ bước đến, dán lên lưng cô.

    "Sao vậy?" Hải Linh cảm nhận được cảm xúc của Đinh Nghệ. 

    "Có phải chị không dám nói cho đồng nghiệp biết, em là bạn gái chị không?" Đinh Nghệ dán lên tai cô hỏi nhỏ.

    Hải Linh đang tẩy rửa khựng lại một chút. Không phải cô không dám, mà là sợ Đinh Nghệ để ý. Trong mắt rất nhiều người, chơi một tiểu thư, vậy không hề gì; nhưng cùng một tiểu thư trở thành người yêu thì sẽ làm trò cười cho thiên hạ.

    Vậy mà dường như Đinh Nghệ không hiểu những chuyện này.

    Cô chỉ để ý, Hải Linh có vẻ không muốn thừa nhận mình yêu đương với phụ nữ.

    Hải Linh thở dài: "Đinh Nghệ, đồng nghiệp ở đây, ngoại trừ chị Chu, chị không muốn để người khác biết chúng ta đang. . . . . ." 

    Cô nói đến đây, gò má giống như bị hơi nước hung đỏ. 

    "Chúng ta đang gì? " Đinh Nghệ ôm lấy cô, liếm một cái lên vành tai mềm mịn của cô.

    "Ưm. . . . . . Yêu nhau. . . . . ." 

    Hải Linh khẽ thở gấp. Vành tai mẫn cảm bị Đinh Nghệ ngậm vào miệng, nhẹ nhàng mút vào, một dòng điện tê dại từ tai thông thẳng xuống ngực, lại bị bàn tay đang làm loạn bên hông kích thích, cuối cùng hợp thành một luồng nhiệt, hòa vào dòng nước, chảy về hướng thung lũng sâu thẳm.

    Đinh Nghệ âm thầm hối hận, bản thân không nên khởi đầu chuyện này.

    Đã nhiều ngày không đối với cô ấy như vậy, rất sợ kích thích đến nửa đường, mình vào trong cũng không được, mà không vào cũng không xong, tiến thoái lưỡng nan chỉ càng khiến Hải Linh khó chịu hơn. 

    "Linh. . . . . ." Đinh Nghệ cúi đầu nói bên tai cô, "Em thích chị."

    Cô vô lực lặp đi lặp lại câu nói này. Dù biết lời nói không thể mang đến cảm giác an toàn chân chính, thiết thực, nhưng cô ngây ngô, ngoại trừ ôm cả trải tim dâng lên cho đối phương xem, cũng không biết phải làm gì để khiến đối phương an lòng.

    Đinh Nghệ ôm Hải Linh. Tình triều trào dâng trong lòng đã hóa thành nụ hôn nồng nhiệt. Trong phòng tắm vang lên âm thanh trầm bổng, không biết qua bao lâu mới kết thúc.

24/03/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 49

    Chương 49:


    Ánh mắt Hải Linh lóe lên chút ánh sáng, lập tức liền ảm đạm: "Nói sau đi."

    Cô xưa giờ chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội đi học. Sơ trung còn chưa học hết đã nghỉ mất rồi, trồng rau, làm ruộng, lên thành phố ngây ngốc học đại nghề xoa bóp và làm móng . . . . . . Những việc này, mới là thứ thuộc về cô.

    Vậy mà giờ Đinh Nghệ nói cho cô biết, cô cũng có thể đi học. 

    Đinh Nghệ vuốt ve gương mặt cô: "Chị vẫn không tin em?"

    Cô gái thanh tú, cẩn thận từng li từng tí nhích lại hôn cô: "Em nói chị có thể thì chị nhất định có thể." 

    Hải Linh cười: "Được."    

    "Hải Linh," Đinh Nghệ nói, "Chị đừng làm ở chỗ chị Chu nữa, được không?" 

    Hải Linh nhìn cô, không hỏi tại sao.

    Đinh Nghệ vội vàng giải thích: "Không phải em cảm thấy công việc này thế nào đâu. . . . . . Chỉ thấy. . . . . ." 

    Cô không nói tiếp được, cô sợ xúc phạm đến Hải Linh. 

    Cô gái ngoài kia ăn mặc thiếu vải. Khiến Đinh Nghệ hốt hoảng cảm thấy mình dường như đã về lại phòng mát xa ở thôn Châu. . . . . .

    Hải Linh thật chẳng dễ gì mới thoát khỏi nghề đó. Còn cô gái kia, hơn phân nửa là Chu Mân mang về. Chu Mân muốn phát tài, ai cũng không ngăn nổi, nhưng cô ấy không thể kéo  Hải Linh theo. 

    "Hải Linh. . . . . ." Đinh Nghệ cúi đầu hôn mũi lên cổ cô, "Chị đừng làm nữa, em nuôi chị." 

    Đinh Nghệ lương tháng còn chưa đến 6000, lời âu yếm nói thật êm tai.

    Nhưng Hải Linh vẫn là lần đầu tiên, nhận được lời bảo đảm chân thành như vậy. Tấm lòng này của Đinh Nghệ đã làm cô thỏa mãn lắm rồi.

    Dựa núi núi sẽ đổ. Vả lại, cô sao cam lòng để Đinh Nghệ nuôi cô. Đinh Nghệ còn nhỏ hơn cô hẳn mấy tuổi. Cô gái 22 tuổi, vốn được cưng chiều từ nhỏ, Hải Linh làm sao có thể để cô ấy chịu khổ nuôi mình.

    "Nói bậy," Hải Linh hờn dỗi nói, "Chị cũng đâu phải người tàn phế, có tay có chân, mắc gì bắt em nuôi?" 

    Đôi mắt trong veo của Đinh Nghệ nhìn cô.

    Cô thở dài: "Em cho chị suy nghĩ thật kỹ."

    "Em chỉ muốn tốt cho chị, làm chuyện bản thân mình muốn làm, đừng mãi nghĩ cho người khác nữa. Cuộc sống là cuộc sống của chính chị, muốn trải qua thế nào chị có quyền tự quyết định." Đinh Nghệ khẽ nói.

    Đinh Nghệ quả nhiên khác hẳn cô. Đinh Nghệ tự do, dũng cảm vậy đó.    

    Nhưng Đinh Nghệ hiểu cô, đối tối với cô. Điều này làm cô cảm động muốn khóc. Một người tự lực cánh sinh quá lâu, trên người sẽ luyện thành một lớp vỏ bọc rất dày, bỗng nhiên nhu tình xuất hiện, nhấn chìm cô, làm cô mềm dần đi, khiến cô lộ ra rất nhiều điểm yếu đuối và hèn nhát. Kìm lòng không đặng, liền muốn dựa dẫm vào người kia.

    Đinh Nghệ phụ giúp Hải Linh đến lúc đóng cửa, lại tiễn cô về nhà, mới lưu luyến không rời quay đi. 

    Trên đường về, cô nhớ đến lời Chung Kỳ hỏi cô: ". . . . . . Cậu muốn sống chung với cô ấy?" 

    Cô thật sự muốn ở cùng một chỗ với Hải Linh.

    

    Hôm nay, Đinh Nghệ tan ca liền đến tiệm, vừa vào cửa đã bị Chu Mân chặn lại. 

    "Nhóc tìm Hải Linh? Em ấy đang làm việc bên trong, nhóc ở đây đợi một lát đi." 

    Chu Mân ngồi vắt chân trên sofa. Đinh Nghệ đưa mắt nhìn quanh một vòng, hiện giờ trong tiệm chẳng có ai làm móng cả.

    Làm việc gì mà không thể để người ta thấy? Đầu óc Đinh Nghệ tức khắc trống rỗng, mặc kệ Chu Mân, đi thẳng vào trong. 

    Đối diện phòng trực là phòng mát xa, cửa khép hờ một cánh, bên trong truyền ra giọng một người đàn ông: ". . . . . . Bố mày tiêu tiền không phải để rước bực! Đám đàn bà thối. . . . . ." 

    Hải Linh mang theo nụ cười mỉm: "Tiên sinh thật ngại quá, cô ấy mới đến, chắc chưa nói rõ với ngài . . . . . . Như vầy đi, lần này miễn phí cho ngài, ngài xem thế nào ạ?" 

    "Lần này miễn phí rồi, còn lần sau!" Gã đàn ông đánh giá toàn thân Hải Linh một lượt nói.

    Nghiêm Tiểu Đình rúc sau lưng Hải Linh không dám hé răng. Gã đàn ông này rõ ràng là đồ vô lại, sờ ngực cô, còn không chịu trả tiền —— cô đã nói rõ với khách rồi, cởi quần áo sờ soạng phải thêm 100.

    "Vậy đi, cô em cũng cởi ra, để anh xem xem chỗ các em có đáng 100 đồng không!" Gã đàn ông nở nụ cười ghê tởm nói với Hải Linh.

    Cửa sau lưng bị đẩy ra, đập vào bả vai Nghiêm Tiểu Đình.

    Nghiêm Tiểu Đình tưởng là Chu Mân, vội vã tránh đi, không ngờ là cô gái cao ráo kia, vẻ mặt lạnh tanh đứng trước cửa.

    Gã đàn ông trợn tròn mắt nhìn. Tiệm này vậy mà còn mời nữ sinh đại học? 

    "Chị theo em ra ngoài." Đinh Nghệ kéo cổ tay Hải Linh.

    Hải Linh phất tay Đinh Nghệ ra, nói nhỏ: "Em ra ngoài đợi chị." 

    Sau đó xoay người cười với gã đàn ông nói: "Tiên sinh thật ngại quá. Ngài xem, Tiểu Đình vẫn đang đợi mát xa cho ngài đấy, ngài cứ nguôi giận, làm xong rồi nói, được không ạ?" 

    Hải Linh xinh đẹp, quyến rũ, nói năng nhỏ nhẹ với gã đàn ông, Nghiêm Tiểu Đình quần áo hở phân nửa, lại đây nhận lỗi với gã, lửa giận của gã cũng không quá lớn: "Rồi rồi rồi, anh cũng không so đo nữa, lần sau phải giảm giá cho anh!" 

    Đinh Nghệ mặt lạnh, xoay người đi mất rồi.

    Chu Mân thảnh thơi ngồi ngay cửa, đang cắn hạt dưa, nhìn thấy Đinh Nghệ làm mặt lạnh ra ngoài, trong lòng cười nhạo một tiếng. Hải Linh chẳng qua chỉ giải quyết chút chuyện vặt trong công việc thôi, cô nhóc lại bày ra bộ mặt xấu như vậy.

    Đinh Nghệ dừng lại bên cạnh cô một chút, không nói gì, mở cửa đi ra ngoài.

    Mấy phút sau, Hải Linh từ trong phòng lao ra, nóng lòng hỏi Chu Mân: "Chị Chu, có thấy Đinh Nghệ không?"

    "Đi mất rồi." Chu Mân cắn hạt dưa nói.

    Hải Linh lao ra ngoài. Cô bây giờ không lo được chuyện xin nghỉ với chị Chu, cũng không lo nổi cửa tiệm. Cô chỉ biết là Đinh Nghệ giận rồi. Nhưng cô không thể không làm mấy chuyện này. Tính khí Nghiêm Tiểu Đình quá nóng, nói chuyện lại chua ngoa, không giỏi giao thiệp, dễ chọc điên đám khách hay bắt bẻ, Hải Linh hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô ta, cô ta đều không để trong lòng, rốt cuộc lần này gặp trúng một tên ba gai.

    Mấy tên đàn ông tìm đến tiểu thư, ngoại trừ muốn phóng túng dục vọng như cầm thú, còn muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại. Trong đời sống bị sếp chửi mắng, bị vợ trách móc, hoặc là bị đồng nghiệp khinh thường. . . . . . Đến đây rồi, chỉ muốn nghe mấy lời êm tai. Vậy nên chỉ cần tâng bốc bọn họ, căn bản không có gì bất ổn.

    Đi được mấy bước đã nhìn thấy Đinh Nghệ. Cô nàng đứng trước một quán trà sữa, mặt không cảm xúc nhìn tòa nhà trước mặt. Ánh tà dương rực rỡ xuyên qua bầu trời vẩn đục của Phổ Nam, hạ xuống mặt Đinh Nghệ, phủ thêm cho cô một gam màu ấm áp.

    Hải Linh nhận ra, Đinh Nghệ không nỡ đi.

    Cả cõi lòng cô đầy ấm áp, bước đến kéo tay Đinh Nghệ, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Tiểu Thư (Miss) - Chương 48

    Chương 48:


    "Hai người. . . . . . Lại ngủ nữa?"

    Đinh Nghệ đang soi gương thay quần áo, nhìn thấy biểu cảm khoa trương của Chung Kỳ trong gương, gật đầu bình thản nói: "Ừ, ngủ." 

    Chung Kỳ duy trì vẻ mặt này những năm phút, mới mở miệng nói: "Đệch." 

    Từ mấy ngày trước, vì thảo luận vấn đề "ngủ lại" kết thúc không mấy vui vẻ về sau, bầu không khí giữa hai người liền trở nên là lạ. Tuy là hai bên đều xem như không có gì mà trao đổi chuyện vụn vặt thường ngày, nhưng vẫn có gì đó ngăn cách trong lòng, không quá thoải mái.

    Thật ra Chung Kỳ cũng đã tự ngẫm lại mình. Cô tự hỏi có phải mình đã quản quá nhiều rồi không? Hôm đó cô còn không nhịn được, nói ra những lời chọc giận Đinh Nghệ.    

    Cô cũng không biết mình đang khó chịu chuyện gì. Có lẽ là vì quan hệ giữa Đinh Nghệ và cô trước giờ rất tốt, bất chợt cô ấy bị cô gái khác bắt đi mất nên trong lòng nổi chút máu ghen? 

    Nhưng cô bị Tưởng Lễ cuỗm đi, cũng đâu thấy Đinh Nghệ ghen ghét gì. Bởi vậy mới thấy, Đinh Nghệ không quan tâm đối phương như cô.

    Hôm đó ra ngoài với Tưởng Lễ, cô theo bản năng về nhà trước mười giờ, Tưởng Lễ bảo ngủ lại bên ngoài, cô không đồng ý. Lúc về đến nơi, Đinh Nghệ đã ở nhà rồi.

    Tính tình cô nàng Đinh Nghệ này, chiến tranh lạnh có thể làm cho người ta chết rét. Cuối cùng vẫn là Chung Kỳ mở lời trước, hai người mới xem như tạm thời đạt được hòa bình. 

    Qua thêm năm phút, Chung Kỳ không nhịn được nói: "Đinh Đinh, cậu thật sự nghĩ kỹ rồi?"

    Đinh Nghệ không nói gì, thay quần áo ngã lên giường, ngửa mặt nhìn trần nhà, độ cong trên môi son càng ngày càng hiện rõ, trên mặt cũng dần đỏ ửng.

    Chung Kỳ nhìn thấy một màn này liền sửng sốt: Đinh Nghệ vắt tay lên trán, nhắm mắt cười, quả thật y hệt đứa thiểu năng.

    "Đệch," Chung Kỳ chỉ có thể lặp lại từ này để biểu thị kinh ngạc trong lòng, "Hai người. . . . . . Ở bên nhau rồi? ? ?"

    "Ừ," Đinh Nghệ mở mắt ra, mặt đỏ rực nhìn cô, "Ở bên nhau."

    Chung Kỳ trợn tròn mắt: "Đệch, đỉnh thật. Đinh Đinh, cậu đó cậu tính. . . . . . Sống chung với cô ấy à?" 

    "Tớ chưa biết. . . . . ." Đinh Nghệ lẩm bẩm nói, "Tạm thời không được đâu."

    Chung Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Cô còn tưởng rằng Đinh Nghệ muốn bỏ rơi cô, đến sống với cô gái kia chứ. Trong lòng Chung Kỳ đúng thật mâu thuẫn. Một mặt cô cảm thấy Đinh Nghệ đã thay đổi, mặt khác, cô lại cảm thấy Đinh Nghệ thật lòng yêu thích cô gái kia.

    Mấy hôm nay cô cẩn thận suy suy nghĩ nghĩ, cảm thấy Đinh Nghệ thật sự nói không sai. Cô vốn không muốn phát sinh quan hệ với Tưởng Lễ, vậy hà tất phải ngủ bên ngoài? Hơn nữa, Đinh Nghệ nói như vậy, cũng là vì quan tâm cô mà.

    Chung Kỳ đột nhiên ngồi xuống cạnh Đinh Nghệ, dùng ánh mắt ngập tràn tình thương của mẹ nhìn cô: "Nói thật nha, Đinh Đinh, tớ cũng sắp bị cậu làm cảm động mất rồi." 

    "Gì?" Đinh Nghệ bị cô nàng nhìn đến mức "sởn tóc gáy".

    Chung Kỳ lau lau nước mắt vốn chẳng tồn tại hai bên mặt: "Bỏ đi, tớ cũng không quản cậu nữa, đến lúc phải khai báo thế nào với người trong nhà, cậu tự đi mà nghĩ cách đó."

     Đinh Nghệ không nhịn được cười, ánh mắt trong veo nhìn cô nàng: "Tớ tưởng cậu vẫn còn xem tớ như biến thái." 

    Chung Kỳ xấu hổ quay đầu đi: "Xin lỗi mà, trước tớ nói như vậy, thật sự không đúng."

    Đinh Nghệ nhìn Chung Kỳ: "Hôm đó tớ cũng có lỗi, không nên nói mấy lời kích động như vậy. " 

    Chung Kỳ cười hì hì: "Vậy hòa rồi nha?" 

    Đinh Nghệ cười nói: "Không phải từ đầu đã không sao rồi à?" 

    Chung Kỳ lờ đi cảm động và mất mát trong lòng, cười nói: "Ai nha, hai chúng ta cũng đừng làm cao nữa."

     Lưu Tử Minh cầm tua vít đưa cho Đinh Nghệ: "Hôm nay tâm tình tốt vậy?"

    Đinh Nghệ cúi đầu vặn đinh ốc, một sợ tóc mái rũ xuống trước mắt, nghe Lưu Tử Minh nói, cười cười: "Đâu có đâu." 

    "Lần này may mà có em." Lúc Lưu Tử Minh nói chuyện, giọng điệu có chút tự hào, "Mấy chuyện du học sinh ở nước ngoài về không giải quyết được, đều phải nhờ em giải quyết hết." 

    Đinh Nghệ đứng dậy, lau lau tay dính nhiên vật liệu lên đồ bảo hộ. Có lẽ là vì mấy ngày nay tâm tình tốt, kéo theo hiệu suất làm việc cũng rất cao. 

    Cô cười cười nói: "Cũng nhờ anh nhắc nhở tôi, nếu không tôi cũng không nghĩ ra. Với lại," Cô vừa nói, vừa chạm vào bình nước nóng dựng bên cạnh, "Nhiều nhãn hiệu cũng đã đạt được độ ổn định rồi, chẳng qua tôi chỉ đưa ra một ít đề xuất cải tiến thôi. Hơn nữa vấn đề kiểu dáng N-TD23 quá lớn vẫn còn chưa giải quyết được." 

    Đã muộn lắm rồi, trong phòng rắp ráp chỉ còn lại hai người bọn họ.

    Thường ngày Đinh Nghệ cũng không phải là cô gái quá tinh tế. Có lẽ vì tính chất công việc khác nhau, như mấy cô ở phòng nhân sự, mỗi ngày đều trang điểm nhẹ, mang giày cao gót 8 tấc trở lên, tóc tai thì vài ngày lại đổi một kiểu. Đinh Nghệ gần như không chải chuốt gì, cũng không trang điểm. Ngoại hình cô không khớp với xu hướng thẩm mỹ đương thời, chính là gương mặt nhìn như con lai, có ngũ quan lớn —— cô vừa khéo trái ngược, tướng mạo khá cổ điển, trên gương mặt trái xoan có một đôi mắt đầy ẩn ý, mũi thì dọc dừa, môi đỏ răng trắng, nhưng mà khuôn mặt như vậy thoạt nhìn cũng không kinh diễm, chỉ thuộc kiểu ưa nhìn.

    Lưu Tử Minh nhìn Đinh Nghệ lâu dần, nhìn lại mấy cô gái khác, luôn cảm thấy không thoải mái như nhìn Đinh Nghệ.

    Đinh Nghệ bình thường không có biểu cảm gì trên mặt, Lưu Tử Minh bảo cô làm cái gì, cô liền làm cái đó, làm việc nghiêm túc, đeo một bộ kính mắt, mặc đồ bảo hộ làm thực nghiệm trong phòng rắp ráp, cả ngày đều không ngẩng đầu lên. 

    Hôm nay cũng không biết thế nào, Lưu Tử Minh lại nhìn thấy vẻ ửng đỏ trên gương mặt vẫn luôn thờ ơ của cô.

    Gương mặt vốn không kinh diễm, giờ khắc này lại trông có vẻ đặc biệt yêu kiều. Lẽ nào là. . . . . . Vì đang ở cùng một phòng với mình, nên mới ngượng ngùng vậy sao? Lưu Tử Minh nghĩ đến đây, bên môi không nhịn được mang theo ý cười. 

    Đinh Nghệ không hề chú ý đến sắc mặt anh ta, cởi áo khoác ngoài đồ bảo hộ xuống cầm trong tay: "Tổ trưởng, anh tan ca à?"

    "À," Lưu Tử Minh tỉnh lại, "Bây giờ đi ngay."

    "Tốt." 

    Đinh Nghệ giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi. Cô thở dài, vốn hôm nay muốn đến chỗ Hải Linh sớm chút. Cô quệt mồ hôi trên mặt. Lưu Tử Minh vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cô.

    "Cảm ơn." Đinh Nghệ lau lau, xoay người muốn đi, lại bị Lưu Tử Minh kéo lại.

    "Tiểu Đinh," Lưu Tử Minh hắng hắng giọng, "Có phải em vẫn chưa có bạn trai không?"

    Đinh Nghệ ngây người, giật cổ tay từ trong tay Lưu Tử Minh ra, nói: "Tôi có. . . . . . Bạn trai rồi." 

    Bấy giờ cô mới chậm chạp phản ứng lại, Lưu Tử Minh đối với cô, đích thực là có ý "đó".

    Trên mặt Lưu Tử Minh lộ ra vẻ thất vọng, lập tức hoài nghi nói: "Tôi chưa từng nghe em nhắc tới, hơn nữa em tăng ca muộn như vậy mà bạn trai cũng không đến đón à?"

    Đinh Nghệ nhất thời nghẹn lời: "À. . . . . . Thật ra, anh ấy ở khá xa."

    Lưu Tử Minh vẫn cố chấp nói: "Tiểu Đinh, lần sau có cơ hội, nhất định phải giới thiệu bạn trai em cho tôi làm quen." 

    Đinh Nghệ gượng gạo cười cười: "Dạ."

    Đinh Nghệ kiên quyết từ chối đề nghị đưa cô về nhà của Lưu Tử Minh.

    Từ chối mấy chuyện này, cô đã quen tay hay việc, lịch sự thân thiện đến mức không khơi ra chút sai sót, xa cách đến nổi khiến đối phương không cách nào tiến thêm một bước. Lưu Tử Minh là người có thể ảnh hưởng đến đánh giá cuối năm của cô. Đinh Nghệ âm thầm suy tính trong lòng, nếu thật không ổn, cô liền đổi công ty.

    Vừa ra khỏi cổng công ty, Đinh Nghệ liền cấp tốc dùng điện thoại đặt xe.

    Cô gần như là lao đi. Đến cửa tiệm mới dừng lại lấy hơi, đẩy cửa đi vào.

    Trong tiệm có mấy khách đang đợi làm móng, cách lớp kính cũng có thể nhìn thấy phòng tắm hơi bốc lên hơi nóng, hai cô gái lạ đang ngồi trên ghế bệt Hải Linh hay ngồi, cúi đầu làm việc.

    Hải Linh không ở đây. 

    Đinh Nghệ đang quan sát xung quanh, trong phòng vệ sinh đi ra một cô gái trên dưới ba mươi, ăn mặc rất bạo lộ. 

    Nghiêm Tiểu Đình nhìn chăm chú cô gái vóc dáng cao ráo này, nhớ lại cô chính là cô gái ngày đó "chơi" Hải Linh.

    "Tìm Hải Linh à?" Nghiêm Tiểu Đình hỏi.

    "Ừ, " Đinh Nghệ cũng nhận ra cô ta, mặt hồng hồng, "Chị ấy có đây không?" 

    Nghiêm Tiểu Đình hướng vào trong bĩu môi: "Ở phòng trực." 

    Đinh Nghệ gõ gõ cửa: "Hải Linh, em đây."

    Đinh Nghệ vừa vào cửa, liền trở tay khóa lại, ôm lấy Hải Linh, cúi đầu tìm kiếm môi cô nàng. Hải Linh ôm cổ cô, dịu dàng đón nhận đầu lưỡi cô hung hăng càn quấy.

    "Sao chị. . . . . . Không mặc quần?" 

    Qua một hồi, Đinh Nghệ mới phát hiện hạ thân Hải Linh không mảnh vải. 

    "Chị vừa mới tắm xong, đang thoa thuốc," Hải Linh chôn mặt trên bả vai cô, "Giờ chị Chu không cho chị làm gì hết, bảo chị chỉ ở đây trông tiệm là được rồi." 

    Nhìn Hải Linh, lòng Đinh Nghệ có chút nhộn nhạo.

    "Thoa xong rồi hả?" Đinh Nghệ khẽ hỏi.

    "Vẫn chưa."

    Chẳng qua mới đôi ba ngày không gặp, vậy mà hệt như đã xa cách mấy đời. Nhưng mà Hải Linh còn đang dùng thuốc, Đinh Nghệ cũng không muốn giống như ngày đó, bất chấp mọi thứ làm tổn thương thân thể cô ấy. 

    Hải Linh thấy cô dán mắt nhìn hạ thân mình, xấu hổ câu cằm cô lên: "Nhìn lung tung."

    Hải Linh thoa thuốc xong, Đinh Nghệ bảo cô nằm sấp trên giường.

    "Em giúp chị ấn một chút, tuy là em không rành, nhưng chị có thể chỉ em." 

    Hải Linh chống cằm lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn Đinh Nghệ.

    Đinh Nghệ đang hì hục hì hục giúp cô ấn thắt lưng, bị cô nhìn như vậy, mặt lại đỏ lên: "Mắc gì nhìn em như vậy?" 

    Hải Linh chỉ cười không nói. 

    Một lát sau, Đinh Nghệ nói: "Em muốn bàn với chị một chuyện."

    "Ừm?" Hải Linh được xoa bóp thấy rất dễ chịu, ánh mắt đều híp cả lại.

    Đinh Nghệ không ngừng động tác trên tay, nói: "Chị có thích làm thiết kế không?" 

    Vấn đề này, cô đã nghĩ qua nhiều lần. Nhưng sợ Hải Linh hiểu lầm, cứ mãi không dám nhắc đến.

    "Chị hoàn toàn không hiểu ‘thiết kế’ là gì." Hải Linh cười cười nói.

    "Ừm. . . . . . Nói sao nhỉ. Thật ra giờ chị làm móng, cũng có chút liên quan đến thiết kế. Em thấy chị có thể tự thiết kế hoa văn, nên muốn hỏi thử chị, có phải thích vẽ vời không?"

    Hải Linh ngẫm nghĩ: "Lúc còn nhỏ, đúng là chị rất thích vẽ. Có điều, cũng chỉ tự vẽ lung tung à." 

    "Bây giờ học đi, vẫn còn kịp. Chị muốn học không?" Đinh Nghệ cũng nằm xuống cạnh cô, cùng cô đối mắt.

    "Chị đã lớn tuổi vậy rồi, còn học được hả?" 

    Hải Linh rũ mắt, dường như không quá ấp ủ hi vọng. Nhiều năm như vậy, cô cũng không phải chưa từng nghĩ muốn đi học thứ gì đó, mà là cô chưa bao giờ dư dả.

"Được chứ," Đinh Nghệ nhích lại gần, hôn hôn khóe môi cô, kéo tay cô nói, "Thích thì thử xem ha. Em có thể giúp chị."


Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7