Chương 48:
"Hai người. . . . . . Lại ngủ nữa?"
Đinh Nghệ đang soi gương thay quần áo, nhìn thấy biểu cảm khoa trương của Chung Kỳ trong gương, gật đầu bình thản nói: "Ừ, ngủ."
Chung Kỳ duy trì vẻ mặt này những năm phút, mới mở miệng nói: "Đệch."
Từ mấy ngày trước, vì thảo luận vấn đề "ngủ lại" kết thúc không mấy vui vẻ về sau, bầu không khí giữa hai người liền trở nên là lạ. Tuy là hai bên đều xem như không có gì mà trao đổi chuyện vụn vặt thường ngày, nhưng vẫn có gì đó ngăn cách trong lòng, không quá thoải mái.
Thật ra Chung Kỳ cũng đã tự ngẫm lại mình. Cô tự hỏi có phải mình đã quản quá nhiều rồi không? Hôm đó cô còn không nhịn được, nói ra những lời chọc giận Đinh Nghệ.
Cô cũng không biết mình đang khó chịu chuyện gì. Có lẽ là vì quan hệ giữa Đinh Nghệ và cô trước giờ rất tốt, bất chợt cô ấy bị cô gái khác bắt đi mất nên trong lòng nổi chút máu ghen?
Nhưng cô bị Tưởng Lễ cuỗm đi, cũng đâu thấy Đinh Nghệ ghen ghét gì. Bởi vậy mới thấy, Đinh Nghệ không quan tâm đối phương như cô.
Hôm đó ra ngoài với Tưởng Lễ, cô theo bản năng về nhà trước mười giờ, Tưởng Lễ bảo ngủ lại bên ngoài, cô không đồng ý. Lúc về đến nơi, Đinh Nghệ đã ở nhà rồi.
Tính tình cô nàng Đinh Nghệ này, chiến tranh lạnh có thể làm cho người ta chết rét. Cuối cùng vẫn là Chung Kỳ mở lời trước, hai người mới xem như tạm thời đạt được hòa bình.
Qua thêm năm phút, Chung Kỳ không nhịn được nói: "Đinh Đinh, cậu thật sự nghĩ kỹ rồi?"
Đinh Nghệ không nói gì, thay quần áo ngã lên giường, ngửa mặt nhìn trần nhà, độ cong trên môi son càng ngày càng hiện rõ, trên mặt cũng dần đỏ ửng.
Chung Kỳ nhìn thấy một màn này liền sửng sốt: Đinh Nghệ vắt tay lên trán, nhắm mắt cười, quả thật y hệt đứa thiểu năng.
"Đệch," Chung Kỳ chỉ có thể lặp lại từ này để biểu thị kinh ngạc trong lòng, "Hai người. . . . . . Ở bên nhau rồi? ? ?"
"Ừ," Đinh Nghệ mở mắt ra, mặt đỏ rực nhìn cô, "Ở bên nhau."
Chung Kỳ trợn tròn mắt: "Đệch, đỉnh thật. Đinh Đinh, cậu đó cậu tính. . . . . . Sống chung với cô ấy à?"
"Tớ chưa biết. . . . . ." Đinh Nghệ lẩm bẩm nói, "Tạm thời không được đâu."
Chung Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Cô còn tưởng rằng Đinh Nghệ muốn bỏ rơi cô, đến sống với cô gái kia chứ. Trong lòng Chung Kỳ đúng thật mâu thuẫn. Một mặt cô cảm thấy Đinh Nghệ đã thay đổi, mặt khác, cô lại cảm thấy Đinh Nghệ thật lòng yêu thích cô gái kia.
Mấy hôm nay cô cẩn thận suy suy nghĩ nghĩ, cảm thấy Đinh Nghệ thật sự nói không sai. Cô vốn không muốn phát sinh quan hệ với Tưởng Lễ, vậy hà tất phải ngủ bên ngoài? Hơn nữa, Đinh Nghệ nói như vậy, cũng là vì quan tâm cô mà.
Chung Kỳ đột nhiên ngồi xuống cạnh Đinh Nghệ, dùng ánh mắt ngập tràn tình thương của mẹ nhìn cô: "Nói thật nha, Đinh Đinh, tớ cũng sắp bị cậu làm cảm động mất rồi."
"Gì?" Đinh Nghệ bị cô nàng nhìn đến mức "sởn tóc gáy".
Chung Kỳ lau lau nước mắt vốn chẳng tồn tại hai bên mặt: "Bỏ đi, tớ cũng không quản cậu nữa, đến lúc phải khai báo thế nào với người trong nhà, cậu tự đi mà nghĩ cách đó."
Đinh Nghệ không nhịn được cười, ánh mắt trong veo nhìn cô nàng: "Tớ tưởng cậu vẫn còn xem tớ như biến thái."
Chung Kỳ xấu hổ quay đầu đi: "Xin lỗi mà, trước tớ nói như vậy, thật sự không đúng."
Đinh Nghệ nhìn Chung Kỳ: "Hôm đó tớ cũng có lỗi, không nên nói mấy lời kích động như vậy. "
Chung Kỳ cười hì hì: "Vậy hòa rồi nha?"
Đinh Nghệ cười nói: "Không phải từ đầu đã không sao rồi à?"
Chung Kỳ lờ đi cảm động và mất mát trong lòng, cười nói: "Ai nha, hai chúng ta cũng đừng làm cao nữa."
Lưu Tử Minh cầm tua vít đưa cho Đinh Nghệ: "Hôm nay tâm tình tốt vậy?"
Đinh Nghệ cúi đầu vặn đinh ốc, một sợ tóc mái rũ xuống trước mắt, nghe Lưu Tử Minh nói, cười cười: "Đâu có đâu."
"Lần này may mà có em." Lúc Lưu Tử Minh nói chuyện, giọng điệu có chút tự hào, "Mấy chuyện du học sinh ở nước ngoài về không giải quyết được, đều phải nhờ em giải quyết hết."
Đinh Nghệ đứng dậy, lau lau tay dính nhiên vật liệu lên đồ bảo hộ. Có lẽ là vì mấy ngày nay tâm tình tốt, kéo theo hiệu suất làm việc cũng rất cao.
Cô cười cười nói: "Cũng nhờ anh nhắc nhở tôi, nếu không tôi cũng không nghĩ ra. Với lại," Cô vừa nói, vừa chạm vào bình nước nóng dựng bên cạnh, "Nhiều nhãn hiệu cũng đã đạt được độ ổn định rồi, chẳng qua tôi chỉ đưa ra một ít đề xuất cải tiến thôi. Hơn nữa vấn đề kiểu dáng N-TD23 quá lớn vẫn còn chưa giải quyết được."
Đã muộn lắm rồi, trong phòng rắp ráp chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thường ngày Đinh Nghệ cũng không phải là cô gái quá tinh tế. Có lẽ vì tính chất công việc khác nhau, như mấy cô ở phòng nhân sự, mỗi ngày đều trang điểm nhẹ, mang giày cao gót 8 tấc trở lên, tóc tai thì vài ngày lại đổi một kiểu. Đinh Nghệ gần như không chải chuốt gì, cũng không trang điểm. Ngoại hình cô không khớp với xu hướng thẩm mỹ đương thời, chính là gương mặt nhìn như con lai, có ngũ quan lớn —— cô vừa khéo trái ngược, tướng mạo khá cổ điển, trên gương mặt trái xoan có một đôi mắt đầy ẩn ý, mũi thì dọc dừa, môi đỏ răng trắng, nhưng mà khuôn mặt như vậy thoạt nhìn cũng không kinh diễm, chỉ thuộc kiểu ưa nhìn.
Lưu Tử Minh nhìn Đinh Nghệ lâu dần, nhìn lại mấy cô gái khác, luôn cảm thấy không thoải mái như nhìn Đinh Nghệ.
Đinh Nghệ bình thường không có biểu cảm gì trên mặt, Lưu Tử Minh bảo cô làm cái gì, cô liền làm cái đó, làm việc nghiêm túc, đeo một bộ kính mắt, mặc đồ bảo hộ làm thực nghiệm trong phòng rắp ráp, cả ngày đều không ngẩng đầu lên.
Hôm nay cũng không biết thế nào, Lưu Tử Minh lại nhìn thấy vẻ ửng đỏ trên gương mặt vẫn luôn thờ ơ của cô.
Gương mặt vốn không kinh diễm, giờ khắc này lại trông có vẻ đặc biệt yêu kiều. Lẽ nào là. . . . . . Vì đang ở cùng một phòng với mình, nên mới ngượng ngùng vậy sao? Lưu Tử Minh nghĩ đến đây, bên môi không nhịn được mang theo ý cười.
Đinh Nghệ không hề chú ý đến sắc mặt anh ta, cởi áo khoác ngoài đồ bảo hộ xuống cầm trong tay: "Tổ trưởng, anh tan ca à?"
"À," Lưu Tử Minh tỉnh lại, "Bây giờ đi ngay."
"Tốt."
Đinh Nghệ giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi. Cô thở dài, vốn hôm nay muốn đến chỗ Hải Linh sớm chút. Cô quệt mồ hôi trên mặt. Lưu Tử Minh vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cô.
"Cảm ơn." Đinh Nghệ lau lau, xoay người muốn đi, lại bị Lưu Tử Minh kéo lại.
"Tiểu Đinh," Lưu Tử Minh hắng hắng giọng, "Có phải em vẫn chưa có bạn trai không?"
Đinh Nghệ ngây người, giật cổ tay từ trong tay Lưu Tử Minh ra, nói: "Tôi có. . . . . . Bạn trai rồi."
Bấy giờ cô mới chậm chạp phản ứng lại, Lưu Tử Minh đối với cô, đích thực là có ý "đó".
Trên mặt Lưu Tử Minh lộ ra vẻ thất vọng, lập tức hoài nghi nói: "Tôi chưa từng nghe em nhắc tới, hơn nữa em tăng ca muộn như vậy mà bạn trai cũng không đến đón à?"
Đinh Nghệ nhất thời nghẹn lời: "À. . . . . . Thật ra, anh ấy ở khá xa."
Lưu Tử Minh vẫn cố chấp nói: "Tiểu Đinh, lần sau có cơ hội, nhất định phải giới thiệu bạn trai em cho tôi làm quen."
Đinh Nghệ gượng gạo cười cười: "Dạ."
Đinh Nghệ kiên quyết từ chối đề nghị đưa cô về nhà của Lưu Tử Minh.
Từ chối mấy chuyện này, cô đã quen tay hay việc, lịch sự thân thiện đến mức không khơi ra chút sai sót, xa cách đến nổi khiến đối phương không cách nào tiến thêm một bước. Lưu Tử Minh là người có thể ảnh hưởng đến đánh giá cuối năm của cô. Đinh Nghệ âm thầm suy tính trong lòng, nếu thật không ổn, cô liền đổi công ty.
Vừa ra khỏi cổng công ty, Đinh Nghệ liền cấp tốc dùng điện thoại đặt xe.
Cô gần như là lao đi. Đến cửa tiệm mới dừng lại lấy hơi, đẩy cửa đi vào.
Trong tiệm có mấy khách đang đợi làm móng, cách lớp kính cũng có thể nhìn thấy phòng tắm hơi bốc lên hơi nóng, hai cô gái lạ đang ngồi trên ghế bệt Hải Linh hay ngồi, cúi đầu làm việc.
Hải Linh không ở đây.
Đinh Nghệ đang quan sát xung quanh, trong phòng vệ sinh đi ra một cô gái trên dưới ba mươi, ăn mặc rất bạo lộ.
Nghiêm Tiểu Đình nhìn chăm chú cô gái vóc dáng cao ráo này, nhớ lại cô chính là cô gái ngày đó "chơi" Hải Linh.
"Tìm Hải Linh à?" Nghiêm Tiểu Đình hỏi.
"Ừ, " Đinh Nghệ cũng nhận ra cô ta, mặt hồng hồng, "Chị ấy có đây không?"
Nghiêm Tiểu Đình hướng vào trong bĩu môi: "Ở phòng trực."
Đinh Nghệ gõ gõ cửa: "Hải Linh, em đây."
Đinh Nghệ vừa vào cửa, liền trở tay khóa lại, ôm lấy Hải Linh, cúi đầu tìm kiếm môi cô nàng. Hải Linh ôm cổ cô, dịu dàng đón nhận đầu lưỡi cô hung hăng càn quấy.
"Sao chị. . . . . . Không mặc quần?"
Qua một hồi, Đinh Nghệ mới phát hiện hạ thân Hải Linh không mảnh vải.
"Chị vừa mới tắm xong, đang thoa thuốc," Hải Linh chôn mặt trên bả vai cô, "Giờ chị Chu không cho chị làm gì hết, bảo chị chỉ ở đây trông tiệm là được rồi."
Nhìn Hải Linh, lòng Đinh Nghệ có chút nhộn nhạo.
"Thoa xong rồi hả?" Đinh Nghệ khẽ hỏi.
"Vẫn chưa."
Chẳng qua mới đôi ba ngày không gặp, vậy mà hệt như đã xa cách mấy đời. Nhưng mà Hải Linh còn đang dùng thuốc, Đinh Nghệ cũng không muốn giống như ngày đó, bất chấp mọi thứ làm tổn thương thân thể cô ấy.
Hải Linh thấy cô dán mắt nhìn hạ thân mình, xấu hổ câu cằm cô lên: "Nhìn lung tung."
Hải Linh thoa thuốc xong, Đinh Nghệ bảo cô nằm sấp trên giường.
"Em giúp chị ấn một chút, tuy là em không rành, nhưng chị có thể chỉ em."
Hải Linh chống cằm lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn Đinh Nghệ.
Đinh Nghệ đang hì hục hì hục giúp cô ấn thắt lưng, bị cô nhìn như vậy, mặt lại đỏ lên: "Mắc gì nhìn em như vậy?"
Hải Linh chỉ cười không nói.
Một lát sau, Đinh Nghệ nói: "Em muốn bàn với chị một chuyện."
"Ừm?" Hải Linh được xoa bóp thấy rất dễ chịu, ánh mắt đều híp cả lại.
Đinh Nghệ không ngừng động tác trên tay, nói: "Chị có thích làm thiết kế không?"
Vấn đề này, cô đã nghĩ qua nhiều lần. Nhưng sợ Hải Linh hiểu lầm, cứ mãi không dám nhắc đến.
"Chị hoàn toàn không hiểu ‘thiết kế’ là gì." Hải Linh cười cười nói.
"Ừm. . . . . . Nói sao nhỉ. Thật ra giờ chị làm móng, cũng có chút liên quan đến thiết kế. Em thấy chị có thể tự thiết kế hoa văn, nên muốn hỏi thử chị, có phải thích vẽ vời không?"
Hải Linh ngẫm nghĩ: "Lúc còn nhỏ, đúng là chị rất thích vẽ. Có điều, cũng chỉ tự vẽ lung tung à."
"Bây giờ học đi, vẫn còn kịp. Chị muốn học không?" Đinh Nghệ cũng nằm xuống cạnh cô, cùng cô đối mắt.
"Chị đã lớn tuổi vậy rồi, còn học được hả?"
Hải Linh rũ mắt, dường như không quá ấp ủ hi vọng. Nhiều năm như vậy, cô cũng không phải chưa từng nghĩ muốn đi học thứ gì đó, mà là cô chưa bao giờ dư dả.
"Được chứ," Đinh Nghệ nhích lại gần, hôn hôn khóe môi cô, kéo tay cô nói, "Thích thì thử xem ha. Em có thể giúp chị."