Trang

20/02/2022

Tiểu Thư - Tiền truyện

    Tiền Truyện

 

    Lúc trước Chu Mân không làm trong hẻm nhỏ này. Ai chẳng biết KTV kiếm được nhiều tiền hơn, lần đầu tiên cô ra sân chính là ở KTV . Khi đó còn trẻ, cũng chẳng gầy như bây giờ, vả lại cô còn biết cách ăn nói, được lòng người ta, dần dần tích lũy được không ít khách quen.

    Về sau cũng nhận được rất nhiều mối tốt, đi khách sạn, phục vụ tận nhà, lần nhiều nhất trừ đi hoa hồng còn được hẳn mấy vạn. Khách sạn và KTV nghe nói là cùng một chủ, đúng là bản sắc thương nhân, xưa giờ chưa từng lãng phí một tí tẹo tài nguyên nào.

    Về sau Chu Mân bệnh một trận. Con người lúc nào cũng cảm thấy có thể ỷ vào tuổi trẻ mà phung phí sức khỏe, nhưng mà lâu dần thành bệnh, Chu Mân chưa bao nhiêu tuổi mà tuột hẳn 20 cân, thân thể gầy yếu tựa như gió thổi cũng ngã, dù trước ngực còn da còn thịt nhưng phần xương lồi lên cũng thật đáng sợ. Gã "dắt gà" lại để ý cô, cũng khó tránh khách họ không thích. Sau nữa, Chu Mân rời khỏi KTV, đi học mát xa.

    Tiệm mát xa thật ra kiếm được cũng không ít. Nhưng nếu muốn một lần cầm chắc mấy vạn, vậy thì không có khả năng. Khu vực này, kiểu cửa tiệm nhỏ như này, chắc chắn sẽ chẳng xuất hiện mấy kẻ giàu có này nọ.

    Trong tình cảnh này, muốn kiếm tiền thì phải động não.

    Chiều hôm ấy trời âm u, mặt trời gay gắt cả buổi sáng lại thêm nguyên buổi trưa, vậy nên buổi chiều tích mây thành mưa. Chu Mân ra ngoài mua đồ ăn cho tiệm, lúc về đến, nhìn thấy có một cô gái trẻ đang đứng bên cửa tiệm sát vách.

    Cô nàng cúi gục đầu, trên vai vác một túi vải mộc mạc. Mái tóc đen óng suông mềm xõa đến thắt lưng, váy xanh điểm đầy hoa trắng, chân váy lấm tấm bùn đất.

    Chu Mân dời tầm mắt, đỡ cái bao nhựa trong tay, trong bao có ra giường và khăn mặt mới mua, gần cả trăm cái, rất nặng, cả đoạn đường về Chu Mân cũng rất chật vật. Đồng nghiệp đứng trước cửa tiệm đều vờ như không thấy Chu Mân. Ai chẳng biết mua đồ là việc dễ kiếm ăn, lần nào điếm trưởng cũng bảo Chu Mân đi mua, Chu Mân mới đến mấy tháng chứ mấy, dựa vào đâu đến lượt cô ta?

    Chu Mân cũng bướng, sẽ không nói gì êm tai với mấy người như bọn họ.

    Cô nàng kia dường như nghe thấy tiếng bao nhựa sột soạt, ngẩng đầu nhìn sang.

    "Tôi giúp chị?"

    Vừa nghe khẩu âm này, đã biết chắc là người bản địa. Có lẽ là vùng Khánh Dương. Chu Mân cười cười, để mặc cho cô nàng cầm một góc bao: "Cảm ơn."

    Cô nàng ngượng ngùng mím đôi môi son, gật gật đầu, cùng cô mang cái bao vào tiệm.

    "Luầy câu mé mìng? " (Cô tên gì?)

    Chu Mân thở hổn hển, quay đầu hỏi cô ấy.

    Cô nàng trời sinh có đôi mắt cười rất đẹp, mặc dù không cười, cũng làm cho người ta cảm thấy thân thiết bội phần.

    "Hải, Linh. Hải trong đại hải," giọng cô nàng dịu dàng, "Linh . . . . . ."

    Cô nàng cau mày, chắc là không nghĩ ra cụm từ nào, Chu Mân mất kiên nhẫn nói: ""Linh trong "đã dùng là linh" à! "

    Đôi mắt cô nàng sáng lên, gật đầu lia lịa.

    Chu Mân đến trước quầy lễ tân nhờ lấy ly nước đá, đưa cho cô, nở nụ cười với cô: "Tôi tên Chu Mân. "

    Lúc làm việc, không được phép tám chuyện. Đến tối tan làm, Chu Mân mới rảnh rỗi ghé tiệm sát vách xem thử. Điếm trưởng nói Hải Linh cũng khá, trước đây cũng làm mát xa, tay nghề rất giỏi, nên giữ lại.

    Điếm trưởng đưa cho Chu Mân điếu thuốc, Chu Mân cười duyên trêu ghẹo vài câu, quay đầu nhìn chỗ treo thẻ nhân viên. Phía dưới cùng dư ra tấm thẻ "số 21: Hải Linh".

    Chỗ như này chẳng ai quan tâm tên thật hay giả. Thật tên cũng tốt, tên giả cũng chẳng sao, có gì phải che dấu thân phận chứ, bất kể là trang điểm, hay đã tẩy trang, bọn họ đều là những kẻ đáng thương, chẳng ai để ý, chẳng ai nói xấu, chẳng ai chất vấn.

    Chu Mân có chuyện hay không cũng đến tiệm sát vách ngồi. Hai tiệm tuy có quan hệ cạnh tranh, nhưng cũng là đôi bên cùng có lợi, bởi vậy vẫn xem như chung sống hài hòa, có lúc ăn tối, hai tiệm cũng sẽ gộp đồ ăn lại ngồi ăn chung.

    Có hôm tiệm có mua mấy quả dưa hấu, lễ tân cắt một ít, khách ăn còn thừa thì cho nhân viên. Chu Mân lấy hai miếng lớn. Chu Mân ngồi trước cửa tiệm, cắn một miếng dưa hấu trong tay, trong đầu thoáng hiện ra dáng vẻ thút thít của Hải Linh.

    Thật ra cô căn bản không nhìn rõ Hải Linh khóc. Chỉ là hôm đó, cô thấy Hải Linh ở cửa sau gọi điện thoại, đúng lúc cơn gió mang theo giọng nói yếu ớt của Hải Linh ghé đến, để Chu Mân nắm được chút ít.

    Hải linh cúp điện thoại, cúi đầu dụi mắt .

    Động tác này quả thực quá mức ẩn nhẫn. Chu Mân lăn lộn lâu vậy rồi, có cực nhiều cô gái từng khóc lóc sụt sùi tựa lên vai cô kể khổ. Nhưng lần đầu tiên khi cô nhìn thấy Hải Linh đã biết ngay, cô gái này không hề nhu thuận như vẻ bề ngoài.

    Cô nàng sẽ không kể khổ.     

    Chu Mân nuốt ngụm dưa hấu, đột nhiên cảm thấy mùi vị không đúng. Cúi đầu nhìn dưa trong tay mình, loại cô chưa từng ăn, hơn nữa còn lấy hai miếng dưa lớn nhất.

    Chu Mân liếm liếm nước dưa hấu trên môi, cúi đầu gặm phần dưa còn lại, cầm miếng kia qua tiệm bên cạnh.

    Hải Linh đúng lúc tiễn một người khách ra ngoài, mặt mày đỏ rực, chẳng biết vì nóng hay vì chuyện gì khác. Cô nhìn thấy Chu Mân, vẻ mặt dần bình thường: "Chị Chu. "

    "Ăn dưa hấu." Chu Mân đưa dưa cho cô.

    Hải Linh nhận lấy, cảm kích cười: "Cảm ơn ạ. "

    Nhân lúc Hải Linh rảnh rỗi ăn dưa, Chu Mân khẽ hỏi cô bị gì. Hải linh trầm mặc một lúc, nói mình nhận hơn 50 đồng tiền típ.

    Chu Mân ngầm hiểu. 50 đồng, là giá "dùng tay".

    Đây cũng chẳng phải chuyện gì lạ, nhưng nhìn dáng vẻ Hải Linh, có lẽ cô nàng phải cực kì nhẫn nhịn mới miễn cưỡng vượt qua được. Hải Linh từ lâu đã làm chuyện đó kiếm tiền rồi, Chu Mân biết. Cô nghĩ Hải Linh nhất định có lý do bất đắc dĩ nào đó, mới sa chân vào con đường này.

    Không cần phải hỏi, cô cũng biết.

    Lâu ngày, ai cũng biết đầu óc Chu Mân nhạy bén, gan to, tiền gì cũng dám kiếm, vậy nên có người theo cô, cũng có người sợ cô ghét cô .

    Chu Mân luôn cảm thấy, Hải Linh đúng là não tàn, rõ ràng rất cần tiền, sao không học theo mấy mánh khóe lừa bịp, gian lận của cô? Đến mấy chỗ mua vui này thì có được mấy người tốt lành, còn không phải là thứ rượu chè gái gú, gạt vài đồng của bọn họ thì đã làm sao?

    Cô nói những lời này với Hải Linh, Hải Linh chỉ mím môi cười, ôn tồn dịu dàng khuyên cô, người đi ven sông, nào có ai không ướt giày, cẩn thận vẫn hơn. Chu Mân liếc mắt khinh thường, mắng cô "ngớ ngẩn", cô chỉ cười, cũng không phản bác.

    Chu Mân thở dài .

    Bộ dạng mặc cho người ta xâu xé này của Hải Linh, khiến Chu Mân không thể yên lòng. Hải Linh còn rất trẻ, lớn chừng em gái cô. Cùng tuổi, em gái còn đang đi học, Hải Linh lại vùi mình ở nơi dơ bẩn này bán thân xác.

    Càng là người âm thầm chịu đựng, Chu Mân lại càng muốn che chở.

    Lúc Chu Mân vừa bước chân vào đời vẫn chưa khôn khéo, cơ hội như bây giờ. Bất cứ ai cũng không muốn làm kẻ cơ hội, nhưng cuộc sống cũng chỉ có thể dạy cô những điều này.

    Cô vừa muốn để Hải Linh trở nên giống mình, lại vừa không muốn.

    Hai năm thoáng chốc trôi qua, Hải Linh vẫn là Hải Linh ngày nào. Chu Mân đã đổi tận mấy gã đàn ông bao nuôi, Hải Linh vẫn "não tàn" như vậy.

    Mùa hè năm nay, khí hậu Nam Châu vô cùng ẩm ướt, gần như ngày nào cũng đổ mưa.

    Chủ nhật đến lượt Chu Mân trực, thời tiết không tốt không có khách, bên ngoài mưa như trút nước, tiếng mưa kéo cô vào cơn buồn ngủ. Đột nhiên bên ngoài vang lên loáng thoáng tiếng nói chuyện, có lẽ là một cô gái trẻ, giọng điệu vui vẻ, giọng nói êm tai, nói chuẩn tiếng phổ thông.

    Chu Mân chống đầu, nheo mắt nhìn ra ngoài xem thử.

    Hai bóng người che dù lướt qua, góc váy màu trắng trông rất quen. Là Hải Linh thì phải.

    Cũng chẳng biết cô nàng ra ngoài làm gì, mưa lớn vậy cũng không biết tìm chỗ trú.

    Chu Mân chống cằm, uể oải hé mắt, lại khép lại.

    Ngủ thêm chút xíu. Dường như mơ một giấc mộng đẹp, thức dậy đã quên hết, chỉ nhớ Hải Linh nắm tay một cô gái, đôi mắt cười ấy cười đến tít lại, trông cực kỳ hạnh phúc.


    Dưới đây là nhận xét của một bạn độc giả:

    Bình luận sách viết về kỹ nữ cũng chẳng phải chủ đề gì hiếm thấy, nhưng trong một xã hội gia trưởng, thái độ của tác giả đối với kỹ nữ từ đầu đến cuối có thể cảm thông, có thể thương xót, nhưng nhất định phải nhìn nhận một cách bao quát. Tuy nhiên nhân vật chính Hải Linh được miêu tả trong cuốn sách này lại không thể không khiến độc giả nhìn cô một cách đầy ngưỡng mộ, bởi vì cô thật sự quá hoàn mỹ. Sự ôn nhu của cô khiến người ta phải rung động, giống như sách đã từng viết: "Đa số những người ôn nhu đều được sinh ra như thế này, sau khi bản thân trải qua rất rất nhiều khổ sở liền quyết tâm không để người khác phải khổ sở giống như mình, sự săn sóc có phần khắc nghiệt ấy, người ta gọi là "ôn nhu". Đồng thời cô còn là một người kiên cường, sự dũng cảm của cô đã cứu câu chuyện khỏi một cái kết đau lòng. Song, không phải lúc nào cô cũng đóng khuôn trong hình tượng ngự tỷ quyến rũ. Cô có "chút xíu tâm cơ" của riêng mình, cũng có một mặt hèn nhát. 

    "Càn rỡ thăm dò cô, dụ dỗ cô, bày bộ mặt chân thật nhất của mình cho cô xem. Em xem, chị chính là như vậy. Trong tưởng tượng của em, có phải sẽ cảm thấy lúc chị làm với mấy người đàn ông kia cũng đều như vậy không? Có phải em sẽ vì vậy mà chán ghét chị không?"

    Tạo hình của Đinh Nghệ, nhân vật chính còn lại trong cuốn sách này cũng rất đáng chú ý. Là một thiếu nữ vừa mới ra trường, chưa rành thế sự, nhưng cách cư xử của cô lại chín chắn hơn hẳn những người đồng trang lứa. Mặc dù biểu hiện của cô ấy ở đoạn đầu khiến tui hận không thể đạp cho cổ hai phát, nhưng đoạn đầu cặn bã bao nhiêu, đoạn sau lại yêu thích cô ấy bấy nhiêu. Thậm chí còn như người mẹ hiền, mỉm cười mãn nguyện. 

    Không chỉ couple chính, sự tương tác giữa couple phụ cũng khiến người ta vô cùng ái mộ. Ở đây tui hông ba hoa thêm nữa đâu, để đó cho mọi người tự khám phá. 

    Ngoài xây dựng nhân vật thì lối hành văn của tác giả cũng rất đắt giá. Cốt truyện như vậy rất dễ bị miêu tả thành một câu chuyện "cổ tích" ngớ ngẩn. Nhưng tác giả lại dùng ngòi bút đầy tinh tế vẽ nên bầu không khí ngột ngạt trong làng đô thị. Cá nhân tui cho rằng ánh mặt trời chói mắt của Nam Châu có thể là một kiểu ẩn dụ cho ánh nhìn nóng rực của người đời. Tác giả tựa như đang viết một câu chuyện tình, nhưng đồng thời cũng đang miêu tả vận mệnh của một nhóm người.  Tôi còn thích nhất một điểm, là cách tác giả mô tả nhân vật "phản diện" và quần chúng, hình tượng không hề rập khuôn, cũng không qua loa tùy tiện cho họ một kết cục, mà suy xét cẩn thận sao họ lại có ý nghĩ như vậy, hành động như vậy, trao cho bọn họ những tính cách khác nhau. 

    【 Ờ quên nữa truyện cũng vô cùng "ướt át". 】 

    Cuối cùng là cách để đọc bộ này, toàn văn được đăng trên Weibo của tác giả @ 有多毛儿, có có thể tham gia nhóm độc giả của cổ, trong nhóm có văn bản bằng pdf do tác giả chỉnh lý. Hoăc là lên Taobao mua sách giấy, trong sách sẽ có thêm phiên ngoại 40.000 chữ. 

    Cuối cuối cùng, kịch truyền thanh cũng sắp ra mắt rồi, giọng của chị gái thử giọng hay cực, ehehe.



    Ờ thì giờ sách bán hết rồi, không có tái bản uhuhu. Quạu :)

    Hôm trước tình cờ thấy có bạn comment chị Chu xuất hiện ít quá chưa đã nên mới nhớ ra phần tiền truyện này :)))

   

 

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7