Trang

13/11/2023

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 4

    Chương 4: Ăn vạ


    Ba tháng sau.

    Một sớm thứ hai.

    Thành phố Giang Thành.

    Thuộc địạ phận cấp tỉnh nên Giang Thành vẫn chưa bắt đầu hạn chế lưu lượng tham gia giao thông, dòng xe cộ khổng lồ cứ nối nhau chen chúc trên đường.

    Đèn giao thông đổi màu liên tục.

    Xe điện xe đạp bán mạng luồn lách.

    Tiếng còi xe vang lên không ngừng, hòa thêm tiếng còi chói tai của cảnh sát giao thông, giống như chảo dầu đang sôi, nhốn nha nhốn nháo.

    Đèn xanh bắt đầu nhấp nháy mấy giây cuối, người đi bộ như đàn ong vỡ tổ vội tranh nhau qua đường, không biết ai trong đám đông làm rơi chiếc bánh bao nhân thịt, bị người ta giẫm đạp, lăn vào mép đường, chú chó hoang đang lục thùng rác kiếm ăn thấy thế liền ngoạm một phát bỏ chạy.

    Tài xế bấm muốn nát còi xe, người qua đường phía trước vẫn nối hàng dài không dứt, thấy đèn đỏ lại sắp chuyển xanh, hàng ghế sau vang lên tiếng lật báo càng lúc càng nhanh, có vẻ rất bực bội.

    Tài xế ngó thấy một khe hở liền đạp thẳng chân ga.

    Lâm Yếm đang cầm tách cafe vừa được rang xay trước khi khởi hành, chưa uống được mấy ngụm, đã nghe thấy một tiếng vang lớn, thùng xe xóc thật mạnh, toàn bộ cafe đều tưới lên bộ vest đắt đỏ phiên bản giới hạn toàn cầu của cô.

    Trán đại tiểu thư liền nổi gân xanh.

    Tài xế quay đầu lắp bắp: "Tiểu thư, tôi lái rất cẩn thận, tự nhiên có chiếc xe ba bánh từ điểm mù lao ra. . . . . ."

    "Mẹ kiếp, muốn chết hả?"

    Rất nhiều người vây quanh ngã tư, Giang Thành không không phải thành phố lớn, số xe sang chỉ đếm trên đầu ngón tay, có người đứng ngoài chỉ trỏ, bàn tán rôm rả.

    Quản gia quay đầu đưa khăn giấy cho cô rồi xuống xe giải quyết.

    Tống Dư Hàng đỡ bà cụ dậy, xe ba gác cũng bị ngã, một sọt rau củ trái cây vương vãi khắp nơi, không thể ăn được nữa.

    May mà cô nhận thấy nguy hiểm, kịp thời ôm bà cụ nhảy khỏi xe ba gác, chiếc đạp điện của cô đã lật nhào còn bà cụ chỉ bị xây xát ngoài da.

    "Bà có sao không ạ?"

    Bà cụ ngồi bệt dưới đất, chỉ hơi hoảng sợ, nhìn thấy rau củ vương vãi khắp nơi hốc mắt liền đỏ lên, há hốc nửa ngày khóc không thành tiếng.

    "Tài xế đâu, có biết đụng trúng người ta rồi không? Còn không mau xuống xe nói chuyện."

    "Đúng đó, nghĩ lái Benz thì ngon à."

    "Xuống xe xuống xe, mau xuống xe."

    "Mọi người, xe chúng tôi đang chạy đúng luật, là cụ bà này lao ra bất chợt, nếu không phải chúng tôi đạp phanh kịp thời, sợ là. . . . . ." Quản gia vẫn giữ vẻ tươi cười, không hề hoảng loạn.

    "Chạy đúng luật thì sao? Chạy đúng luật thì ông cũng đụng trúng người ta rồi biết chưa?"

    "Ông lái chiếc xe sang như này mà chẳng có chút lòng trắc ẩn gì vậy?"

    "Đúng đó, bà cụ đáng thương vậy mà, mới sáng đã đạp xe đi bán rau, mấy người đền chút tiền thì thấm vào đâu?"

    "Theo lời anh nói, ngược lại tôi còn phải bỏ tiền đưa cụ bà này đi kiểm tra tổng quát, ứng tiền thuốc men, tiện đó bồi thường tổn thất cả ngày hôm nay cho bà ấy đúng không?"

    Một giọng nói hơi trầm khàn đột nhiên xen vào.

    Giọng nói của cô gái không trong trẻo êm tai lắm, gợi cho người ta cảm giác như giọng một người hút thuốc quanh năm.

    Tống Dư Hàng ngẩng đầu, thứ đầu tiên đập vào mắt là một đôi giày cao gót mũi nhọn, quần đen ống rộng, tiếp đến mới là gương mặt khiến người ta nhớ mãi không quên.

    Cô cau mày, cảm thấy như đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng bất chợt lại không nhớ ra nổi.

    Lâm Yếm âm thầm nhìn lướt qua toàn thân cụ bà, giám định thương tật là kỹ năng rất cơ bản của pháp y, chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể nắm chắc sơ bộ.

    "Ấy, cuối cùng cũng có người hiểu chuyện, cô là chủ xe đúng không?"

    Vẫn là người đàn ông đô con vừa nói mấy câu vừa rồi, mỹ nữ Benz quả là hấp dẫn mà.

    "Anh là cảnh sát giao thông à?" Lâm Yếm khoác chiếc áo vest trên cánh tay, quản gia cầm dù che cho cô, trên mặt viết rõ to bốn chữ: người sống chớ gần.

    "Không. . . . . . Không phải. . . . . ." Người đàn ông bị khí thế của cô dọa sợ, trả lời ngây ngốc.

    "Vậy dựa vào cái gì tôi phải nghe lời anh?" Cô nhếch môi cười chế giễu, cúi đầu nhìn đồng hồ.

    "Đèn giao thông 60 giây đổi một màu, 3 phút trước là đèn đỏ, tôi là người tuân thủ luật giao thông, người vượt đèn đỏ, là cụ bà kia."

    Bà cụ đang ngồi trong lòng Tống Dư Hàng liền rướn người dậy, quần áo chắp vá, giày dính đầy bùn đất, đầu tóc bạc trắng, run rẩy nói: "Xin lỗi. . . . . . Cô. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi vội đi bán rau. . . . . . Bán không hết rau. . . . . . Công sức hơn cả tháng trời coi như bỏ. . . . . ."

    Thấy bà cụ nghẹn ngào sắp khóc, Lâm Yếm lại "vừa ăn cướp vừa la làng", đám đông hóng chuyện đứng ngồi không yên, nhao nhao chỉ trỏ vào mấy người bên cô.

    "Đúng đó, cô lái cả một chiếc Benz mà lại đi gây khó dễ với một bà cụ bán rau làm gì chứ."

    "Người ta thức khuya dậy sớm kiếm được chút tiền có dễ gì đâu? "

    "Thanh niên thời nay thật là, chẳng có lòng thương người gì cả."

    . . . . . .

    Lâm Yếm đảo mắt, bộ mấy người nghĩ tiền của tôi là từ trên trời rơi xuống chắc?

    "Được, muốn bồi thường chứ gì." Lâm Yếm chỉ tay vào cản xe bị đụng móp, đầu xe cũng có vết xước.

    "Chiếc xe này của tôi không đắt lắm đâu, chắc chỉ khoảng 200 vạn thôi, tôi sẽ tính giá thấp hơn giá bảo dưỡng trên thị trường, không tính cả tiền phun sơn, cao nhất 1 vạn tệ thôi, vậy thì bà cụ bồi thường cho tôi hay là anh, anh, cô, bồi thường nhỉ?"

    Cô nhìn lướt qua mấy người hóng chuyện la lối hung hăng ầm ĩ nhất, nhếch môi cười mỉa, bộ dạng quả thật rất cao ngạo, chẳng xem ai ra gì.

    "Còn bộ vest của tôi nữa, là hàng đặt may cao cấp, không thể trả, không thể đổi, không thể giặt khô, vì cú phanh xe vừa rồi, cả tách cả phê đổ hết lên rồi, 10 vạn cũng đổ theo rồi đó, có phải cũng nên bồi thường cho tôi không?"

    Bà cụ nghe xong sợ xanh mặt, thiếu điều vùng khỏi vòng tay Tống Dư Hàng mà dập đầu lạy cô.

    "Xin lỗi cô. . . . . . Xin lỗi. . . . . . Thật sự là lỗi của bà già này. . . . . . Già rồi. . . . . . Mắt mũi kém. . . . . . Trong nhà chỉ có hai bà cháu nương tựa nhau. . . . . . Cô à. . . . . . Tôi không đòi cô bồi thường đâu. . . . . . Không cần cô bồi thường. . . . . . Là lỗi của bà già này mà. . . . . ."

    Có người thấy bà cụ khóc lóc thảm thương, lại nhốn nháo chĩa mũi dùi về phía cô.

    Nói tới nói lui chẳng qua cũng là chỉ trích cô "giàu có bất nhân", nhiều tiền vậy sao không làm từ thiện?

    Lâm Yếm phát điên: Câm mẹ hết đi, tôi đụng mấy người hay mấy người đụng tôi à? Đúng là bao đồng, cứ thích chõ mũi vào chuyện người khác."

    Gã đàn ông đô con lúc nãy nghe cô nói năng thô lỗ liền tức điên người, vung nắm đấm xông tới.

    "ĐCMM, hôm nay bố mày lo chuyện bao đồng luôn cho biết!"

    Tài xế của Lâm Yếm nhích lên trước một bước bảo vệ cô.

    Chưa kịp đấm xuống đã bị người khác ngăn lại, là một cô gái trẻ, ngoài ba mươi, tuy cao ráo nhưng trông khá yếu đuối, ấy vậy mà lại hóa giải đòn tấn công của anh ta dễ như chơi, tựa như lấy bốn lượng đẩy ngàn cân, đẩy nhẹ về sau một cái liền đẩy gã đàn ông đô con lùi lại.

    Lâm Yếm cau mày khinh khỉnh: "Lại thêm một kẻ bao đồng?"

    Tống Dư Hàng lắc đầu: "Không phải bao đồng, cô chạy quá tốc độ rồi, ai cũng có lỗi, cô cũng phải bồi thường, có điều, nói lý cũng phải nói tình, cô bồi thường nhiều hơn chút."

    Lâm Yếm hít một hơi, tí thì tự nghẹn chết mình: "Không. . . . . ."

    Tống Dư Hàng chỉ lên tấm biển trên đầu: "Nội thành, chạy dưới 30."

    Một cây cột lọt thỏm bên tấm bảng quảng cáo khổng lồ, trên cột treo một tấm biển cảnh báo khuất tầm nhìn, hai con số "30" to đùng nằm trong vòng tròn đỏ.

    Khóe miệng đại tiểu thư giật giật, sắp phát điên đến nơi rồi.

    Tống Dư Hàng lại châm thêm một câu: "Vận tốc bằng quãng đường chia thời gian, tính ra lúc cô qua giao lộ, cô đã chạy quá tốc độ rồi."

    Cô nói chuyện rất bình tĩnh, từ tốn, thấy gương mặt người kia hiện lên dấu chấm hỏi to đùng liền nhắc lại công thức thêm lần nữa.

    Lâm Yếm nghe mà nhức cả đầu: "Thôi thôi thôi, dừng, bớt nói, cô bảo tôi bồi thường thì tôi phải bồi thường à? Thiệt tình. . . . . ."

    Tống Dư Hàng khựng lại, mấy anh em ở đội giao thông còn chưa tới, cô vô thức mò vào túi định lấy thẻ cảnh sát, nhưng túi trống không.

    "Tôi là. . . . . ." Cô ngờ ngợ lục lại túi áo khoác.

    "Là cái gì? Lừa đảo à? Tống tiền? Hay ăn vạ?" Lâm đại tiểu thư trợn trắng mắt tỏ vẻ khinh thường, ra hiệu cho quản gia đưa ví tiền cho cô, nhón tay rút đại một xấp tiền, không cần đếm liền ném thẳng vào người cô gái kia, giống như bố thí cho ăn mày vậy.

    "Thời đại này ăn vạ cũng yêu nghề ghê, tận tâm thế này không thành công mới lạ, tiền này, coi như tôi bồi thường cho mấy người, cầm đi mua quan tài sẵn đi ha, lãng phí thời gian của bà đây, biến lẹ đi."

    Đứng ngoài nắng quá lâu rồi, lớp trang điểm của Lâm đại tiểu thư sắp bay hết rồi, miệng đắng lưỡi khô, lại chui trở vào xe.

    Đám đông dần giải tán, Tống Dư Hàng nhặt lại tiền, cùng vài người đỡ bà cụ lên vỉa hè, sau đó quay lại giữa ngã tư đỡ chiếc xe đạp điện của mình dậy, lúc xoay người lại, vừa khéo thấy người quản gia trong chiếc Benz đang đứng cạnh bà cụ.

    "Có bất cứ vấn đề gì cứ gọi lại số điện thoại này, chúng tôi sẽ giải quyết ạ."

    Ông cũng đưa cho cô một tấm danh thiếp.

    Trên tấm danh thiếp mỏng có mấy chữ thếp vàng: Công ty TNHH thuộc tập đoàn cổ phần Cảnh Thái.

    Mặt bên kia là số điện thoại của bộ phận pháp lý.

    "Haiz ——" Tống Dư Hàng muốn trả lại tiền cho bọn họ: "Tôi thật sự không phải là. . . . . ."

    Quản gia lắc đầu rời đi, chiếc Benz chậm rãi lăn bánh, hòa vào dòng xe.

    "Bà ơi, còn bị đau chỗ nào không? Con đưa bà đến viện khám nhé?"

    "Không, không, cám ơn cô, cô gái, cô đúng là người tốt." Bà lão vịn tay cô, rưng rưng nước mắt, luôn miệng nói cảm ơn.

    Người đàn ông đô con lúc nãy bị cô can ngăn mua chai nước đưa cho bà lão, tiện thể cũng đưa cho cô một chai: "Haiz nói thật với cô, cô đỉnh thật đấy, bình thường đánh nhau tôi chưa ngán ai bao giờ, cô chỉ đẩy nhẹ tôi đã cảm thấy chân đứng không vững rồi, tôi nói này, cô không nên cản tôi, loại phụ nữ ngang ngược như vậy phải đánh một trận ra trò mới hả giận được!"

    Tống Dư Hàng mỉm cười, khéo léo từ chối chai nước suối anh ta đưa: "May mà anh chưa đánh thật."

    Gã tài xế riêng của cô gái không cao lắm vóc người tầm trung nhưng bờ vai rộng, cơ bắp săn chắc, vết chai trên các khớp ngón tay là đặc trưng của người luyện đấm bốc, sống mũi dẹt, có sẹo, chứng tỏ từng có kinh nghiệm thực chiến, đặc biệt nhất là đôi tai "súp lơ" kia, phải là người trải qua trăm ngàn trận đấu mới để lại dấu tích như vậy. 

    Chỉ là tài xế thôi mà đã đạt đến tầm vô địch MMA rồi, rốt cuộc người phụ nữ đó có lai lịch cỡ nào vậy?

    "Tiểu thư, cứ vậy cho qua ạ?" Đi được nửa đường, tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu.

    Lâm Yếm không thèm nhìn, tiếp tục lật tờ báo.

    "Không thì sao, anh đánh lại cô gái đó chắc?"

    Tài xế nghẹn lời, có vẻ không phục: "Tôi. . . . . ."

    "Đến cục cảnh sát thành phố Giang Thành đi, mới mở mắt ra đã đủ chuyện mệt mỏi rồi." Cô nói rồi che miệng ngáp khẽ.

    Tài xế không dám sơ suất, vội đánh lái đạp ga hướng về cục cảnh sát.

    Đã hơn 9 giờ sáng, đúng lúc cục thành phố bắt đầu ra vào rộn ràng, "kịch" một tiếng, xe Lâm Yếm dừng ngay giữa cổng chính.

    Đại tiểu thư đóng sầm cửa xe, đeo kính râm, thướt tha sải bước trên đôi giày cao gót, khiến ai ai cũng phải ngoái nhìn.

    Mấy viên cảnh sát đi ngang qua lẩm bẩm: "Haiz, chắc không phải lại là đại tiểu thư quý phu nhân nào đó đến kiếm chuyện đó chứ?"

    Viên cảnh sát được hỏi đang ngốn nửa cây xúc xích trong miệng, tay xách lỉnh kỉnh mấy bịch sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao, bộ cảnh phục mặc trên người căng phồng lên, dáng người không cao lắm, đeo một cặp kính gọng đen, da cũng ngăm ngăm, bắp tay của anh ta còn to hơn cả đùi của Lâm Yếm.

    Mùi bánh bao nhân thịt và cải trắng lướt qua người Lâm Yếm.

    Cục thịt di động quay đầu nhìn cô, hàm răng vẫn còn mắc vụn rau: "Không. . . . . . Không biết. . . . . . Nhưng đẹp thật đó. . . . . . Hề hề hề. . . . . ."

    Lâm đại tiểu thư cau mày, nôn khan hai tiếng, cũng không biết do mùi bánh bao hay do ngoại hình của bọn họ làm cho buồn nôn.

    "Được rồi được rồi, lẹ cái chân lên, lát nữa bị đội trưởng Tống bắt gặp lại bị nhắc." Một đồng nghiệp khác kéo anh ta chạy đi.

    "Mẹ kiếp, toàn là đám đầu trâu mặt ngựa gì đâu. . . . . ." Chỗ này cũng không xa lạ gì với Lâm Yếm, cô ngẩng đầu nhìn quốc huy đang treo cao trên đại sảnh cục thành phố, tựa như tráng sĩ chặt tay, quyết liệt cúi đầu bước qua cửa

    "Nè, nghe gì chưa? Hôm nay đội kỹ thuật hình sự chúng ta sẽ có pháp y mới đến đó, chính là cái cô tiếng tăm lừng lẫy Lâm. . . . . . Lâm gì ấy nhỉ?"

    "Lâm Yếm." Một cuốn "Đáp án chi tiết đề thi công chức thường niên tỉnh Tân Hải" từ trên mũi người đang nói hạ xuống, lộ ra gương mặt một cậu trai được cho là bảnh nhất phòng "đầu trâu mặt ngựa".

    Nhưng từ trong sách lại rơi ra một bức ảnh anime không mấy đứng đắn.

    Chàng trai lập tức nhặt lên hôn mấy cái, cẩn thận từng tí nhét vào ngực.

    Đôi tay béo như móng heo vừa ăn xong cây xúc xích đầy dầu mỡ gõ lên bàn phím hai chữ "Lâm Yếm".

    Hiện ra vô số kết quả tìm kiếm.

    "Ui ui ui, mau qua xem này."

    Mấy cái đầu đồng loạt chụm lại.

    "Lâm Yếm, 32 tuổi, tốt nghiệp chính quy trường Đại học y Phúc Đán, một trong sáu học viện pháp y lâu đời nhất, lấy bằng thạc sĩ và tiến sĩ tại khoa pháp y đại học Boston, tính đến nay đã giải phẫu hơn 5000 thi thể, lập kỷ lục trong giới học giả trẻ. . . . . ."

    Cô gái trong ảnh đang mặc áo blouse, mái tóc uốn gợn sóng được buộc lại, để lại vài sợi tóc hai bên má, tạo điểm nhấn cho gương mặt, mắt sáng mày cong, da trắng môi trầm, trông cứ như người mẫu có gương mặt xinh đẹp, ngũ quan sắc sảo trên tạp chí, chứ chẳng giống bác sĩ hay pháp y chút nào.

    "Đó là tin năm trước rồi, tôi bất tài, năm nay số lượng giải phẫu chỉ vừa qua 6000."

    Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh, cô gái đang ngồi bắt chéo chân, dựa người lên sofa, vuốt ve bộ móng tinh xảo của mình.

    Đám người chết lặng quay mặt về màn hình, anh mập đọc tiếp: "Điều khiến người ta không thể hiểu nổi là, Lâm tiểu thư rõ ràng có gia thế khiến người khác cực kỳ hâm mộ, thân là đại tiểu thư, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Cảnh Thái (nhà họ Lâm), giá trị bản thân từ lâu đã hơn trăm triệu, ngồi chơi xơi nước cả đời cũng không hết, ấy vậy mà có tin, Lâm tiểu thư đã từ bỏ quyền thừa kế, cắt đứt quan hệ với cha mình là Lâm Hựu Nguyên, nhưng tập đoàn nhà họ Lâm vẫn chưa đưa ra tuyên bố chính thức, không biết chuyện này có thật không, hay là Lâm tiểu thư đang tự tạo scandal đánh bóng tên tuổi?"

    "Là thật đó, tôi còn cầu cho lão già đó chết quách đi cho rồi." Lâm Yếm cảm thấy ghế ở cục cảnh sát cứ cọt kẹt thấy ghê, xoay tới xoay lui, ngồi kiểu gì cũng không thoải mái, chỉ đành ngồi thẳng người lên.

    Mọi người đồng loạt quay đầu lại.

    Anh mập kéo áo lau mắt kính: "Là Lâm Yếm thường thay nghi phạm lật lại vụ án, bị sở cảnh sát tỉnh Tân Hải liệt vào "Danh sách kẻ thù số một"?"

    Đối phương đang chống cằm gật nhẹ, thoạt trông vô cùng quyến rũ.

    Cậu trai đọc sách lúc nãy nuốt nước bọt, vuốt ve tấm ảnh trong túi: "Là Lâm Yếm bị đồn đời tư phóng túng, quen một lúc ba anh bạn trai?"

    "Ấy?" Đại tiểu thư duỗi mấy ngón tay mảnh mai ra huơ huơ: "Là bốn người."

    Nữ cảnh sát duy nhất trong phòng kỹ thuật hình sự để mái thưa, đeo cặp kính mắt dày hơn cả đáy chai bia, tự đưa tay khép lại chiếc cằm đang há hốc không ngậm lại nổi của mình.

    "Là Lâm Yếm gia tài bạc vạn, tiêu tiền như nước?"

    Lâm tiểu thư thấy câu hỏi này quá chán, chỉ khẽ ngáp một cái.

    Mắt nữ cảnh sát tức khắc sáng lấp lánh, hiện giờ trong mắt cô nàng, Lâm Yếm chính là một chiếc máy in tiền chạy bằng cơm.

    "Được rồi, hỏi cũng hỏi xong rồi, ai đó đưa tôi đến chỗ phòng thay đồ, nhà vệ sinh được không?"

     Ba người cùng lúc nhào đến: "Tôi, tôi, để tôi!"

    "Để cái gì cho anh! Anh có vào phòng thay đồ nữ được không? !"

    "Chị, chị, vậy để em xách túi cho chị, bàn này không ai ngồi, em lau sạch cho chị nhé."

    Anh mập ngượng ngùng: "Pháp. . . . . . Pháp y Lâm, cô có đói bụng không. . . . . . Đây là bánh bao sáng nay tôi ăn chưa hết. . . . . ."

    Lâm Yếm quay lại tươi cười, quả là hoa nhường nguyệt thẹn, hào quang rạng rỡ.

    Trước khi anh mập kịp đắm chìm vào dáng vẻ dịu dàng này, đôi môi mỏng của cô hé mở, lạnh lùng phun ra một chữ "Cút".

    Trái tim pha lê của anh mập vụn vỡ trong thinh lặng, cậu trai thương cảm vỗ vai anh ta an ủi, rồi vội vàng thu dọn đồ cho Lâm Yếm.

    "Ôi trời ơi đội trưởng Tống, chuyện này là sao?" Tống Dư Hàng thay xong quần áo bước ra, còn chưa kịp mở điều hòa, trong phòng hơi bí, nên chỉ mặc một chiếc áo đồng phục ngắn tay, để lộ một vết trầy thật lớn trên cánh tay.

    Từ khuỷu tay đến toàn bộ cẳng tay, vết máu đã khô, còn có đất cát gì đó dính trên vết thương vẫn chưa lấy ra, thoạt nhìn mà giật mình.

    Là vết thương do xây xát với mặt đường lúc cứu bà cụ.

    Cô tiện tay giật một tờ giấy lau qua loa, mày còn chẳng nhíu: "Không có gì, vết thương nhỏ thôi."

    Có đồng nghiệp quan tâm đưa khăn ướt cho cô: "Thời buổi này còn có người dám đánh lén cảnh sát à?"

    Đánh lén cảnh sát?

    Tống Dư Hàng nhớ đến dáng vẻ kiêu căng ngang tàng của cô gái kia, không nhịn được mà cong môi: "Đánh lén cảnh sát thì cũng không dám, chẳng qua gặp phải một bà điên đụng trúng người ta còn——"

    "Hừ, đừng nhắc nữa, Giang Thành của mấy người đúng là tắc đường muốn chết, mới sáng sớm ra đường đã gặp phải hai tên điên liều mạng đâm đầu vào xe tôi ——"

    Ngoài cửa truyền đến giọng nói hơi hơi quen.

    Mọi người thi nhau quay đầu, nhìn qua Tống Dư Hàng rồi lại quay ra cửa.

    Đầu óc của cảnh sát hình sự nảy số rất nhanh, Giang Thành cũng chẳng lớn lắm, tức thời trong mắt mọi người đều nổi lên vẻ tò mò háo hức.

    Chỉ thấy bà điên trong miệng đội trưởng Tống đạp trên đôi cao gót 7 phân bước vào, mặc bộ cảnh phục rộng thùng thình, nút áo trên cùng không thèm cài, để lộ làn da trắng như tuyết cùng xương quai xanh nhô cao, đeo một đôi bông tai nhỏ xinh không rõ thương hiệu.

    Chi đội trưởng đội điều tra hình sự nối gót theo sau: "Các đồng chí, để tôi giới thiệu với mọi người, vị này chính là pháp y mới, Lâm Yếm, chắc hẳn mọi người đều rất quen thuộc với tên của cô ấy rồi."

    Có người suýt ngã khỏi ghế.

    Nét mặt Tống Dư Hàng thoáng lộ vẻ mất tự nhiên, sờ sờ mũi, có viên cảnh sát trẻ huých tay cô: "Nè, đội trưởng Tống, bà điên mà cô nói không phải là cô ta chứ?"

    Lâm Yếm cười cười nhướng mày quay qua: "Trùng hợp ghê ha, đồ ăn vạ."

    Bị bắt gặp nói xấu sau lưng người ta, ấy vậy mà Tống Dư Hàng chẳng để lộ quá nhiều biểu cảm, cảm giác lúng túng đến nhanh biến mất còn nhanh hơn, thậm chí còn chủ động đưa tay ra trước.

    "Không phải ăn vạ, là cô chạy quá tốc độ, xin chào, pháp y Lâm, chi đội phó - đội trưởng đội điều tra hình sự, Tống Dư Hàng."

    Chủ động báo họ tên và chức vụ là ý muốn làm thân.

    Nhưng Lâm Yếm lại không định bắt tay giảng hòa với cô, gật nhẹ đầu coi như xong.

    Bầu không khí lại lặng như tờ, Tống Dư Hàng rụt cánh tay bị thương về, dường như đã quen với tình cảnh này, tự bỏ qua một bên làm chuyện khác.

    Chi đội trưởng đội điều tra hình sự thành phố là một người đàn ông ngoài 40, hơi mũm mĩm, hai bên trán đã bắt đầu hói dần, thoạt trông như dân kinh doanh miệng lưỡi ngon ngọt chứ chẳng giống cảnh sát chút nào

    Bấy giờ ông ho khan một tiếng, xoa dịu bầu không khí: "Vậy, mọi người cũng tự giới thiệu qua một lượt đi."

    Anh mập bước lên bắt tay trước nhất: "À ừ. . . . . . Pháp y Lâm, tôi tên Trịnh Thành Duệ, . . . . . . tốt nghiệp chuyên ngành máy tính, hiện đang là kỹ thuật viên tại đại đội an ninh mạng, chi đội kỹ thuật hình sự, cục cảnh sát thành phố Giang Thành."

    Vốn dĩ kỹ thuật hình sự và an ninh mạng là hai phòng ban khác nhau, nhưng bộ phận an ninh mạng của bọn họ ít người, chẳng tuyển được ai ra hồn, bèn sáp nhập vào cùng một phòng luôn, làm vậy cũng có thể tiết kiệm một phòng làm việc.

    Lâm Yếm thậm chí còn chẳng thèm nhướng mày đáp lại anh ta.

    Anh mập thức thời, ũ rủ lui ra.

    Vẫn là cậu trai vừa rồi, hăng hái bước lên, giơ tay chào theo nghi thức: "Đoàn Thành, pháp y thực tập phòng điều tra khoa học kỹ thuật hình sự, chi đội hình sự, cục cảnh sát thành phố Giang Thành!"

    Cậu ta đọc vanh vách một đoạn thật dài, Lâm Yếm bắt đầu cọ móng tay.

    Cuối cùng là nữ cảnh sát nũng nịu bước lên, cũng chào theo nghi thức: "Phương Tân, chuyên viên pháp chứng phòng kỹ thuật hình sự, báo cáo hết."

    Nói về chức vụ, Lâm Yếm là pháp y trưởng, chào cô như vậy cũng không có gì sai, nhưng tính nết đại tiểu thư trước giờ luôn hờ hững với mọi người, nên chỉ lười biếng nhướng mày xem như đáp lại.

    Những người khác cũng lần lươt giới thiệu bản thân, cả rừng người trong phòng, Lâm Yếm cũng chẳng nhớ được mấy người.

    Trái lại là cô gái kia, thân là đội phó, nhưng lại bình thản ngồi trong góc khuất, tên sao người vậy, như trời xanh mây trắng chầm chậm trôi qua khung cửa sổ.

    Đó là nếu như chưa từng nhìn thấy cô ấy ra tay.

    "Đợi đã, cả phòng kỹ thuật hình sự chỉ có mình tôi là pháp y à?" Lâm Yếm đưa mắt nhìn mấy người trông chẳng ra làm sao đang ngồi quanh mình.

    Trương Kim Hải ho khẽ: "Còn có một vị pháp y trưởng, vừa mắc bệnh qua đời cách đây không lâu, bên trên nhất thời cũng chưa. . . . . ."

    ". . . . . ."

    Thôi bỏ đi, lẽ ra cô không nên hỏi, cô chưa từng gặp cục cảnh sát nào tồi tàn đến vậy, trông cứ như gánh xiếc đến từ vùng sâu vùng xa khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn sỏi nào đó vậy.



    * Edit xong chương này tự nhiên cảm giác tác giả là mọt phim hàn hay sao ấy =)))

    ** Thêm một xíu vấn đề về giao thông (cũng có chút liên quan với chương này :))) ). Hi vọng những người ghé qua blog này không ai leo lề hay vượt đèn đỏ mỗi lúc kẹt xe. Kẹt xe giống như đang xếp hàng mà ha, ai có ý thức thì sẽ không chen. Đi kiểu gì cũng sẽ về tới nhà thôi, kẹt xe là mặc định tốn thêm thời gian của mỗi người 5 7 phút so với bình thưởng, nhiều người không có ý thức nên leo lề, thành ra 5 7 phút đó sẽ chia đều lại cho những người có ý thức, đừng trút gánh nặng của mình cho người khác, cũng đừng so bì với những người không có ý thức, bản thân mình "không thẹn với lòng" trước đã :). Dạo này chuyển về Gò Vấp, nhìn sinh viên, nhân viên văn phòng sơ vin giày tấy bóng loáng các kiểu, thậm chí còn cả phụ huynh chở con mà toàn leo lề rồi nép bóng xe to để vượt đèn trông mà sầu :))) 




Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7