Trang

19/12/2023

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 5

     Chương 5: Đối đầu

 

    Tống Dư Hàng gõ nhẹ lên cửa, nghe thấy bên trong vang lên giọng nói vô cùng trầm ấm "Vào đi", bấy giờ mới đẩy cửa bước vào, đặt báo cáo kết án lên bàn làm việc.

    Phùng Kiến Quốc đang miệt mài xử lý công văn, bên tay đặt một chiếc ly sứ lớn in mấy chữ "Vì nhân dân phục vụ" thật to, nghe đâu là lúc ông vừa tham gia công tác đã được trao tặng huân chương chiến công hạng ba, đây là phần thưởng, vẫn dùng đến tận bây giờ.

    Thấy cô không nói không rằng, ông lấy làm lạ ngẩng đầu nhìn cô: "Sao vậy?"

    Tống Dư Hàng mấp máy môi.

    Dường như ông hiểu ra gì đó, đậy nắp bút lại: "Nghe nói sáng nay cô có xích mích gì với cô pháp y họ Lâm mới đến à?"

    Tống Dư Hàng thấy ông nhìn vào cánh tay mình, liền nhìn đi chỗ khác: "Không có gì, vết thương ngoài da thôi"

    "Mấy năm trước truy quét tội phạm liên tỉnh, đánh nhau quyết liệt với mấy tên côn đồ cả nửa tiếng cũng không thấy cô bị thương đến mức này" đến cả cục trưởng Phùng, một người điềm đạm, đã đeo kính rồi, vậy mà vẫn trêu chọc cô.

    Tống Dư Hàng cúi đầu không nói gì, Phùng Kiến Quốc cũng đã hiểu khúc mắc trong lòng cô: "Cô muốn hỏi, vì sao lại để người như Lâm Yếm vào cục chúng ta à"

    Sáng nay có mở cuộc họp giám định thương tật, Lâm Yếm đã phái Đoạn Thành đi, cô chỉ có hứng thú với xác chết, người sống cô không quan tâm.

    Đang lúc ai nấy đều bận bù đầu, vị đại tiểu thư này lại nhởn nhơ ngồi trong phòng làm việc, uống cà phê Phương Tân pha cho, mở một bản nhạc du dương trên máy tính, nằm ngửa trên ghế, chân gác lên bàn, còn đắp cả mặt nạ.

    Cô gọi đó là "thời gian nghỉ dưỡng giữa trưa".

    "Về cũng không thông báo một tiếng, tiện đi đón cậu."

    Trong điện thoại vang lên giọng nói từ tốn, có vẻ đang vui.

    Lâm Yếm vừa cẩn thận ấn vùng mặt nạ giữa mũi xuống để nó đừng hở lên, vừa nói giọng như nghẹt mũi.

    "Thôi đi, cậu bận rộn như vậy, rảnh đâu đến đón tôi"

    Đầu dây bên kia là một người đàn ông mặc áo blouse, đang đứng ngoài cửa phòng khám tươi cười: "Đón cậu thì vẫn dư sức"

    Lâm Yếm rùng mình: "Ê, mắc ói quá rồi đó, nói tiếng người đi"

    Người đàn ông bật cười, làm mấy y tá đi ngang qua phải quay lại nhìn, anh ho nhẹ, lấy lại vẻ nghiêm nghị: "Rồi, khi nào đến nhà tôi ăn cơm?"

    "Lại là lão già Lâm Hựu Nguyên kia bảo cậu gọi cho tôi à?"

    "Đừng nói chú Lâm vậy, dù gì. . . . . ."

    Lâm Yếm vừa nghe đến cái tên đó đã thấy bực, bỏ di động xuống: "Thôi đi, nếu cậu muốn nói mấy chuyện này thì chúng ta không còn gì để nói"

    "Đừng, đừng cúp máy, cậu không nể mặt chú Lâm thì cũng nể mặt mẹ tôi chứ, dù gì bà ấy vẫn luôn nhớ mong cậu"

    Lúc cô vừa được Lâm Hựu Nguyên đón về nhà đã bị Lâm Thành bắt nạt, thậm chí còn tuyên bố có cô ở đó thì sẽ bỏ nhà đi, Lâm Hựu Nguyên hết cách, lại gửi đứa con gái vừa đón về cho nhà Lâm Khả nuôi.

    Nuôi suốt hai năm trời, mãi đến khi cô đến tuổi đi học, quản gia nhà họ Lâm mới đến đón cô về.

    Tính theo vai vế thì Lâm Khả là anh họ cô, chẳng qua lúc nhỏ hai người không phân vai vế quen rồi, giờ xưng anh em cứ thấy ngượng miệng kiểu gì, chỉ đành gọi tên "Lâm Khả" "Lâm Yếm" vậy thôi.

    Sau khi cô vào đại học đã đoạn tuyệt với nhà họ Lâm, cũng chỉ thường xuyên liên lạc với Lâm Khả, nhiều năm qua vẫn luôn dửng dưng với người cha trên danh nghĩa kia, dường như số tiền không có nội dung nhận được hàng tháng trong tài khoản là minh chứng duy nhất cho sự tồn tại của ông ta.

    Cô im lặng hồi lâu, thầm thở dài: "Thôi đi, tôi không tới nhà cậu đâu, hôm nào mời riêng cậu ăn cơm thôi"

    "Được đó, nhưng mà phải báo trước nha, tôi không chắc có rảnh không nữa"

    "Biến mẹ luôn đi, gây chuyện gì rồi à?" Lâm Yếm cười mắng.

    "Đâu có, tại nghe lời mẹ tôi đi xem mắt, vài ba hôm lại phải hẹn hò một lần, giữ nhiệt ấy mà"

    "Wow ~ xem ra lần này nghiêm túc nha." Đại tiểu thư khẽ huýt sáo.

    Lâm Khả lớn hơn cô bảy tuổi, du học nước ngoài nhiều năm, chẳng dễ gì mới về nước lại từ bỏ công việc Lâm Hựu Nguyên sắp sẵn cho, tự thành lập một bệnh viện răng hàm mặt, hiện là viện trưởng kiêm trưởng khoa răng hàm mặt.

    Đang lúc sự nghiệp ngày càng phát triển, cũng là lúc mong ước bế cháu của người mẹ ở nhà càng ngày càng lớn.

    Đầu dây bên kia thở dài: "Cũng không tính là nghiêm túc gì đâu, cứ coi như bạn bè thôi, tôi nghĩ người ta cũng nghĩ vậy đó"

    "Cậu đó, già đầu rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện lập gia đình đi"

    "Cút mẹ đi chứ già đầu, bà đây chỉ mới 31 mùa xuân thôi!"

    Pháp y Lâm tức giận quát, vừa dứt lời mọi thứ liền đứng hình hai giây, tiếng nhạc chợt im bặt.

    Ánh mắt ai đó dán lên người cô.

    Cô ngẩng đầu, trước cửa là vị cảnh sát họ Tống, vì đứng ngược sáng nên không nhìn rõ biểu cảm, có điều nhìn dáng đứng đó đoán chừng đã đứng được hồi lâu rồi.

    Người gì đi đứng chẳng có tiếng động gì vậy?

    Lâm đại tiểu thư lườm nguýt: "Thôi nha, có người đến rồi, không nói với cậu nữa"

    "Ờ, cho hỏi, có băng gạc hay cồn hay gì đó tượng tự không? 

    Lâm Yếm lướt danh bạ điện thoại, lựa chọn xem tối nay hẹn hò với ai, mắt chưa từng rời màn hình.

    "Không biết, Phương Tân"

    Phương Tân ló đầu ra khỏi chồng công văn cao ngất: "Hả? Có chuyện gì à chị Lâm!"

    Tống Dư Hàng lại lặp lại lần nữa: "Cồn, băng gạc"

    Sợ bọn họ không hiểu, lại bồi thêm một câu: "Tôi muốn xử lý vết thương"

    Phương Tân lập tức đứng lên: "Có, có, ở trong ngăn kéo phòng giải phẫu, để em đi lấy cho ạ"

    Phòng pháp y giải phẫu nằm cách vách, Phương Tân lấy đưa cho cô: "Để em giúp chị nha, đội trưởng Tống"

    "Không sao đâu"

    Tống Dư Hàng nói rồi tìm đại cái ghế tựa ngồi xuống, cuộn tay áo lên vai, cầm tăm bông tẩm cồn khơi đất cát dính trên vết thương ra. trông có chút chật vật.

    Phương Tân không dám nhìn mấy cảnh máu me này, mặt mày tái mét, ấy vậy mà người kia lại như không biết đau, vẫn chẳng rên la gì. 

    Lâm Yếm vừa soạn tin nhắn cho đối tượng muốn hẹn hò vừa dửng dưng: "Nhiều người đang yên đang lành lại cứ thích ra vẻ anh hùng mới có chuyện"

    Câu này hơi quá đáng, Phương Tân căng thẳng nhìn hai người, chỉ sợ chốc lát lại bay vào đánh nhau.

    Ai ngờ, đôi trưởng Tống vẫn không có động thái gì, tự xử lý vết thương xong, vứt bông và băng gạc đã dùng vào thùng rác rồi vặn nắp chai cồn đưa cho cô.

    "Cảm ơn"

    Phương Tân vừa mới đi cất đồ ở phòng bên cạnh, quay lại đã thấy hai người trừng mắt nhìn nhau.

    Lâm Yếm vẫn đang đắp mặt nạ, ngẩng đầu phắt đầu, dọa người ta suýt đứng tim.

    Tống Dư Hàng vẫn giữ bộ dạng điềm nhiên như không, dường như lúc nào cô cũng lạnh nhạt, chẳng đặc biệt để tâm đến chuyện gì, nếu sinh vào thời cổ đại chắc sẽ là một cao thủ võ lâm thân khoác bạch y, vai mang trường kiếm, thoắt ẩn thoắt hiện, không màng danh lợi.

    Nhưng đặt trong tình cảnh này thì hơi đáng sợ.

    Thử bị gương mặt lạnh băng không chút cảm xúc nhìn chằm chằm xem.

    "Trên mặt tôi có dính gì à?"

    Tống Dư Hàng nghiêng người đến.

    Cô vốn đã cao hơn người kia một cái đầu, giờ khoảng cách hai người rút ngắn, mùi bột giặt nhàn nhạt phả vào mặt.

    Lâm Yếm đạp bàn, chiếc ghế dựa bị đẩy lui về sau một đoạn: "Đội trưởng Tống, đang trong văn phòng mà nhìn tôi đắm đuối vậy không hay lắm đâu?"

    Tống Dư Hàng thẳng người dậy, cánh tay đã được băng bó cẩn thận, tay còn lại đút túi quần nhìn cô: "Căn cứ vào khoản 3 điều 7 trong《Quản lý quy định trang phục cảnh sát nhân dân cơ quan công an》: Quy tắc thứ 3 trong điều 7 quy định chi tiết, không được khoác áo bên ngoài cảnh phục, không được hở ngực, xắn tay áo, xắn ống quần"

    Lâm Yếm ngó qua áo khoác đồng phục đang vắt trên ghế, lại cúi đầu nhìn hai chiếc cúc mở trên cổ áo mình, cả ống quần đang xắn lên, chậm rãi gõ một dấu "?".

    Phương Tân vội phủi phủi cảnh phục trên người mình, vuốt vuốt tóc chỉnh trang lại gọn gàng.

    "Trừ những tình huống đặc thù hoặc yêu cầu nhiệm vụ, luôn phải mang giày da theo quy định, giày cao su hoặc giày da đen, cảnh vụ nữ không được mang giày cao gót cao quá 4cm"

    Đôi "cà kheo" 7cm đính cả kim cương của Lâm Yếm tưởng chừng có thể chói mù đôi mắt chó* của Phương Tân.

    *狗眼: không biết tốt xấu, không phân thị phi, giống từ "chân chó" thôi, không mang ý quá tiêu cực đâu.

    Lâm đại tiểu thư trố mắt như đang nhìn người ngoài hành tinh.

    Tống Dư Hàng lui về sau một bước: "Còn nữa, không được sơn móng, không được nhuộm tóc, không được đeo nữ trang"

    "? ? ? Tống Dư Hàng cô có phải con người không? Không phải, cô có phải phụ nữ không?"

    Đội trưởng Tống hình như thật sự một năm bốn mùa đều mặc đồng phục, cũng chưa từng thấy cô nhuộm tóc, mái tóc dài chấm vai từ trước đến giờ đều được buộc lên, để lộ gương mặt sáng láng.

    Đồ trang sức thì càng khỏi phải nói, đoán chừng cô còn chúa ghét ấy chứ.

    "Xét về đặc thù tâm sinh lý, đối với một bác sĩ pháp y như tôi mà nói, như vậy là quá thiếu chuyên nghiệp rồi đó."

    Lâm Yếm tức muốn hộc máu.

    Lần đầu tiên cô đụng phải người có thể khiến cô cứng họng.

    Cô thật sự muốn mổ não cô ta ra, xem thử trong đó có phải chỉ toàn nhét quy tắc, quy định, quy chế hay không.

    Rõ ràng trông cũng chẳng lớn hơn cô bao tuổi, sao cứ làm việc cứng nhắc, cổ hủ vậy chứ.

    "Thứ nhất, tôi mặc cái gì, mặc thế nào là quyền tự do của tôi, dù có là cảnh sát cũng không có quyền can thiệp đâu"

    "Đúng, nhưng đã đứng trong hàng ngũ cảnh sát thì phải tuân thủ quy định chung"

    Lâm Yếm cười khẩy, đứng lên nhìn Tống Dư Hàng, mặt nạ đang đắp rơi xuống, cô cố ý vo lại ném vào vai đối phương.

    Trong mắt đầy vẻ bỡn cợt, xấu xa.

    "Tôi cứ không tuân thủ đấy, cô có thể làm gì? Định đánh tôi hay là tố cáo tôi? Tôi nói cho cô biết, ủy ban thành phố còn đang nợ công trình nhà họ Lâm đấy, nhà họ Lâm nuôi sống bao nhiêu cán bộ tỉnh Tân Hải cô có biết không? Cô thử đụng một ngón tay vào tôi xem" (tôi chỉ sợ về sau chị lại đòi hơn 1 ngón)

    Mặt nạ rơi xuống bên chân cô.

    Bầu không khí rơi vào tĩnh mịch.

    Phương Tân kinh hãi đến mức không dám hô hấp, nhất thời chỉ có tiếng hít thở đều đều của đôi bên hòa cùng tiếng kim đồng hồ treo tường kêu tích tắc từng nhịp.

    Tống Dư Hàng nhẹ bước lên một bước.

    Lâm Yếm vẫn đứng yên, không sợ chết nhìn chằm chằm cô.

    Lúc Tống Dư Hàng định bước thêm bước nữa, liền bị người ta liều mạng kéo lại.

    Cô gái chưa trải sự đời đứng ra hy sinh anh dũng, thà chết không buông: "Đội trưởng Tống, đừng mà, mau dừng tay!"

    Lâm Yếm thầm nuốt nước bọt.

    Người đối diện lại khẽ cong môi, nhanh đến mức cô nghĩ mình bị ảo giác.

    "Đừng sợ, tôi không đánh cô đâu, tôi chỉ nghĩ, nếu cô đã không có lòng thì nên nhường lại cho người nào đó có nhu cầu"

    Chỉ một câu lại khiến Lâm đại tiểu thư xù lông: "Ai sợ? ! Ai sợ chứ? ! Con mắt nào của cô thấy tôi sợ? ! !"

    Sau khi cô rống xong cả phòng lại lặng đi, đến cả Phương Tân cũng không nhịn được bật cười, rồi lại vội vàng bịt miệng mình lại. 

    "Vừa rồi cô nuốt nước bọt, tay phải nắm thành quyền, mũi chân hướng ra ngoài, người căng như dây đàn, cơ cắn hơi giật, là tư thế phòng bị, nếu tôi ra tay cô sẽ lập tức phản đòn, nhưng cô không chắc có thể đánh được tôi hay không cho nên không ra đòn trước"

    "Tôi mẹ kiếp tôi. . . . . ." Lâm Yếm tức đến mức trợn trắng mắt, bốc khói đầu, nói năng lộn xộn, gần như sùi bọt mép, chộp ngay một quyển《pháp y học》 bổ nhào tới.

    Phương Tân liều mạng ôm cô lại: "Đừng. . . . . . Chị Lâm, không được đâu! Chị không đánh lại chị ấy đâu, đại hội luyện binh năm nào đội trưởng Tống cũng đứng nhất!"

    Đồ đạc trên bàn rơi tán loạn, Tống Dư Hàng lui sau một bước, không rụng một sợi tóc.

    Cô móc trong túi quần ra một xấp tiền giấy được bọc kỹ trong tờ A4 đặt lên bàn: "Cái này, trả lại cho cô, về sau đừng chạy quá tốc độ trong nội thành nữa."

    "Tôi. . . . . ." Lâm Yếm lại vơ đại một quyển sách ném qua.

    Tống Dư Hàng hơi nghiêng đầu, quyển sách lướt sát qua mặt, không nói thêm gì, xoay người bỏ đi.

    Lâm Yếm còn định đuổi theo liền bị Phương Tân liều mạng kéo lại.

    Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ cô chưa từng bị chọc điên đến vậy, năm cô mới sáu tuổi đã nghịch ngợm đánh Lâm Thành rụng mấy cái răng, mặc dù sau đó cũng bị bà mẹ kế kia trừng phạt, nhưng phàm là người nhà họ Lâm, trời sinh đã mang khí chất hơn người, làm gì có ai dám khuyên bảo khi cô làm sai chứ?

    Không phải kính sợ tránh xa thì chính là ra sức xu nịnh.

    Lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được cảm giác bị đánh bại bởi một cô gái, lần cuối cùng có cảm giác thế này, đã sắp là chuyện của hai năm trước rồi.

    Đợi Tống Dư Hàng đi khỏi, Phương Tân mới dè dặt mang cho cô một tách cafe: "Chị Lâm, chị đừng giận đội trưởng Tống, mặc dù có lúc chị ấy hơi cứng nhắc chút, nhưng thật sự là người cực kỳ tốt. . . . . ."

    "Chị ấy như vậy cũng có nguyên nhân cả đó, dù em mới đến đội kỹ thuật hình sự chưa lâu, nhưng nghe đâu vị trưởng khoa pháp y quá cố đó là là cộng sự lâu năm của chị ấy, còn là bạn học cũ, đã. . . . . . hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ"

    "Tuy ngoài miệng chị ấy không nói gì, vẫn làm việc như bình thường, nhưng thật ra trong lòng chắc sẽ thấy khó chịu hơn bất kỳ ai"

    "Tôi. . . . . ." Lâm Yếm còn muốn nói gì đó, tầm mắt liền dừng lại trên bàn làm việc trước mặt, mặt bàn chằng chịt dấu vết không lớn không nhỏ của người trước.

    Sách vở chuyên ngành pháp y bày khắp nơi, trên màn hình máy tính dán mấy tờ giấy ghi chú, cùng một tấm ảnh đã ố vàng.

    Được chụp bằng máy ảnh polaroid, độ phân giải không tốt lắm, ảnh chụp hai người trẻ tuổi đứng cạnh nhau, một trong số đó là người vừa gây nhau với cô.     

    Khi ấy cô nàng còn rất trẻ, khoác bộ đồng phục mới tinh, vẻ mặt rạng rỡ, môi mang ý cười, trên cầu vai được gắn hai ngôi sao bốn cánh.

    Là thời còn rất rất trẻ.

    Lâm Yếm mím môi: "Bỏ đi, bà đây là đại nhân đại lượng, không chấp cô ta"

    Tống Dư Hàng ra khỏi cửa liền thở hắt bực bội, nhớ đến lời cục trưởng Phùng nói lúc nãy.

    "Người ương ngạnh, vô kỷ luật như Lâm Yếm, nếu không phải có chút bản lĩnh hơn người cũng không được vào cục chúng ta đâu, cứ xem như nhân viên hợp đồng đi, chắc cô ấy cũng không định kiếm cơm ở chỗ chúng ta đâu, tôi biết cô không nhịn được chuyện chướng mắt, nhưng cũng đừng đế ý quá"

    Chẳng hiểu sao, cô cứ cảm thấy lúc cục trưởng Phùng nhắc đến Lâm Yếm, luôn có chút gì đó dung túng và bất lực.

    Chắc do bản thân nghĩ nhiều quá thôi.

    Cô lắc đầu, xoay người phóng bước đi.

 

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7