Chương 1. Tù nhân ngoại tộc.
Năm 1127 sau công nguyên, đầu tháng tư là mùa dễ chịu nhất phương Bắc.
Nhưng giờ đây, ngay tại vùng đồng bằng bao la của Trung Quốc lại có hàng ngũ thật dài đang tiến về phía trước. Dù mặc cẩm y hoa lệ nhưng lại chật vật mỏi mệt, gương mặt ai nấy đều hoảng sợ. Đoàn người này là ai? Chẳng lẽ là phạm nhân bị lưu đày sao.
Hóa ra hợp thành hàng ngũ này chính là hai vị hoàng đế của vương triều Đại Tống - Thái Thượng Hoàng đã tại vị hơn một năm Tống Huy Tông Triệu Cát và đại nhi tử của hắn, Hoàng đế cũng chỉ tại vị hơn một năm Tống Khâm Tông Triệu Hoàn, cùng với hoàng gia tông thất, phi tần cung nữ, văn võ bá quan, thợ thủ công hơn 14000 người, còn có xe ngựa dùng để chuyên chở vô số vàng bạc châu báu, văn ngoạn* cổ vật, vũ khí địa đồ. Đích đến chuyến đi này của bọn họ chính là vùng đất mà mấy đời hoàng đế triều đại Bắc Tống sơ khai đã từng mộng tưởng đặt chân lên - Yên Vân thập lục châu.
(*văn ngoạn: những thứ dùng để trưng bày, thưởng ngoạn)
Chỉ có điều chuyến đi này không phải để thực hiện mộng tưởng năm đó của tổ tiên, đại nghiệp thống nhất giang sơn, mà là đi làm tù nhân ngoại tộc, trên một mảnh đất cằn cỗi xa xôi.
Đêm đến, hơi lạnh xộc vào người.
Đại đội nhân mã cuối cùng đã đến đích ── Yên Vân thập lục châu.
"Nam nữ tách ra, nữ tiến vào trướng bồng* bên trái. nam tiến vào trướng bồng bên phải." Một đại hán đứng đầu phân phó binh lính.
(*trướng bồng: lều vải)
Không lâu sau bắt đầu kiểm kê nhân sự. Từ Khai Phong đến nơi này đường xá xa xôi, có không ít nữ quyến đã chết dọc đường.
"Tàn Hương." Đại hán hô lên.
"Có." Một giọng nữ cực nhỏ truyền đến tai đại hán.
"Ở đâu? Người nào?" Đại hán quát to, nhìn thấy tên người này, nghe thấy giọng nói này, khiến bất cứ ai cũng muốn nhìn qua dung nhan.
"Tàn Hương, không nên bước ra." Một vị phu nhân nhỏ giọng ngăn cản.
Nửa buổi không có ai đứng ra.
Gương mặt đại hán lạnh dần, "Ai là Tàn Hương, nhanh đứng ra cho ông, bằng không. . . . . ."
Không đợi đại hán nói xong, một đôi tay mảnh khảnh vén màn bước vào trướng bồng.
"Hồng thủ lĩnh, trướng bồng này tuy là dựng tạm, nhưng có chút sơ sài, bọn họ chưa từng nếm trải giá rét phương Bắc" ngón tay chỉ các nữ quyến trước mặt nói tiếp: "Lần sau dựng lại trướng bồng, nên tìm vải bố dày một chút, nhớ rõ chưa?"
"Dạ, Quận chúa." Đại hán thay đổi vẻ mặt dữ tợn, kính cẩn lễ phép nói.
"Vừa rồi nghe Hồng thủ lĩnh quát, có thể cho ta biết là chuyện gì không?"
"A ── chuyện nhỏ, không phiền Quận chúa nhọc lòng, ta đang kiểm lại nhân sự xem có bao nhiêu nữ nhân chết dọc đường."
"Ồ? Ra vậy." Đưa tay tiếp nhận sổ điểm danh trong tay đại hán, nhìn thấy bên cạnh tên của Tàn Hương vẫn chưa được đánh dấu.
"Tàn Hương." Quận chúa nhìn Hồng thủ lĩnh, "Gọi đến nàng rồi?"
Đại hán gật đầu. "Ta gọi mấy tiếng cũng không có ai đứng ra, ắt hẳn đã chết dọc đường."
" Để ta xem xem." Đôi tay mảnh khảnh cầm danh sách đi về phía trước mấy bước, cách đám nữ quyến thật gần. "Ai là Tàn Hương, đứng ra."
Không có ai lên tiếng. Toàn bộ trướng bồng lặng ngắt như tờ.
Bàn tay mảnh khảnh siết chặt. "Ai là Tàn Hương, đứng ra." Nàng gằn từng chữ.
Trong trướng yên tĩnh đến đáng sợ, nhưng không có ai bước ra khỏi hàng.
"Được. Không có ai đứng ra, bữa cơm tối nay bãi bỏ."
Lời này vừa dứt, trong đám người lập tức phát ra xì xào bàn tán. Bọn họ đã đi một ngày đường, chỉ trông mong buổi tối có thể ăn bữa cơm no. Bất cứ ai cũng không hi vọng cứ như vậy đói bụng một đêm, do đó có vài ánh mắt lặng lẽ phóng đến một góc trướng bồng. Một thiếu nữ đang cô độc ngồi trong góc.
Dân dĩ thực vi thiên*, không sai một chữ. Huống chi đám nữ quyến này đã là tù nhân, càng không mong cầu gì hơn ngoài một bữa cơm no.
(*Dân dĩ thực vi thiên: dân chúng coi thức ăn như trời)
"Được thôi, nếu vẫn không có ai đứng ra, vậy chớ trách ta." Dứt lời, chủ nhân đôi tay mảnh khảnh đã vén màn lên, chuẩn bị bỏ đi.
"Đây." Trong góc trướng bồng chợt phát ra giọng nói rất nhỏ.
Quận chúa dừng bước, quay người tiến đến bên cạnh thiếu nữ phát ra âm thanh. Đại hán cũng thấy hiếu kỳ, theo sau Quận chúa muốn nhìn tận mặt một chút.
Tay cầm roi ngựa nhẹ nhàng nâng gương mặt thiếu nữ lên. "Vừa rồi sao không lên tiếng."
Thiếu nữ rũ đôi mắt đẹp xuống, chỉ nhìn giày của Quận chúa, vẫn như cũ không lên tiếng.
Ngay khoảnh khắc gương mặt Tàn Hương được nâng lên, đại hán không nhịn được hô. "Thật xinh đẹp, ta đoán nàng nhất định là. . . . . ." Quận chúa lạnh lùng liếc đại hán một cái, hắn mới thức thời ngậm miệng lại
"Nói chuyện." Tay thu roi ngựa về.
Thiếu nữ vẫn không lên tiếng.
"Ta đoán giọng nói vừa rồi là do ngươi phát ra." Ánh mắt Quận chúa đánh giá một lượt thiếu nữ bẩn thỉu trước mặt. Mặc dù gương mặt như thế, cũng lộ ra mị lực làm người ta hồn xiêu phách lạc.
"Ngươi tên là Tàn Hương?" Vươn tay nâng mặt của thiếu nữ lên.
Tàn Hương gật đầu.
"Hồng thủ lĩnh, gạch tên này trong danh sách đi." Quận chúa chậm rãi nói: "Nàng, ta muốn."
"A ──" đại hán phục hồi tinh thần, lúc này mới nghe hiểu lời Quận chúa . Hắn vốn nghĩ tối nay dù gì cũng phải vui sướng một hồi, nhưng mưu đồ tính toán của hắn cứ như vậy bị Quận chúa đảo lộn.
"Sao vậy?" Quận chúa nhíu mày.
"Dạ." Đại hán cúi đầu nói, dù cho hắn thêm mấy nghìn lá gan nữa cũng không dám làm trái ý Quận chúa.
"Một lát sai người đưa nàng đến trướng của ta đi." Dặn dò xong, tay nắm chặt roi ngựa rời khỏi trướng bồng của đám nữ quyến tù binh.