Chương 2. Công chúa Đại Tống
"Quận chúa.”
Ngoài doanh trướng truyền đến giọng nói cung kính.
"Vào đi."
Lão ma ma một tay nâng y phục dắt theo một nha đầu mang cơm nước bước vào, Hoàn Nhan Quyến Hi liếc nhìn y phục trong tay lão ma ma, đôi mi thanh tú không khỏi nhăn lại, "Sao chỉ có một bộ y phục?"
Trong tay lão ma ma nâng chính là một bộ áo bào lông chồn lộng lẫy màu xanh lam, viền tay áo toàn bộ làm bằng lông thỏ. Mụ đều là dựa theo ý tứ của Quận chúa, mang đến bộ y phục tốt nhất, chẳng lẽ có gì không đúng sao.
"Đi cầm một bộ trang phục Đại Tống đến đây." Hoàn Nhan Quyến Hi ra lệnh.
Lão ma ma mặc dù khó hiểu, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ vâng dạ liền đi ra ngoài. Nha đầu đặt cơm vẫn còn tỏa hơi nóng lên bàn rồi lặng lẽ lui xuống.
Tiếp đó, hai gã đại hán nâng một thùng nước ấm vào trong trướng của Hoàn Nhan Quyến Hi.
Lúc này, một giọng nam thô kệch truyền vào. "Quận chúa, đã dẫn người đến."
"Để nàng vào đi." Giọng nói Hoàn Nhan Quyến Hi bình thản.
Đại hán ngoài cửa nghe lệnh Quận chúa liền vén màn lên. Nhìn thấy nữ nhân Đại Tống gầy yếu này vẫn đứng yên bất động, hắn một chưởng đẩy mạnh nàng vào trong trướng.
Tàn Hương cảm thấy thân thể giống như bay lên, sau đó chật vật ngã vào doanh trướng màu thiên lam của Hoàn Nhan Quyến Hi.
Hoàn Nhan Quyến Hi quay lưng về phía cửa trướng, đang ngồi ngay ngắn trên ghế da hổ lật xem một quyển sách. Nàng không quay đầu lại, cũng không nói gì.
Tàn Hương chậm rãi đứng lên, hai mắt đầy sợ hãi nhìn lướt qua trướng tử nàng đang đứng. Hai bên trướng mỗi bên có một tủ gỗ lớn, tuy rằng hình dáng tủ gỗ không giống nhau, nhưng đều là tủ quần áo. Ngay giữa phòng đặt một chiếc bàn bát tiên*, độ cao vừa phải, trên bàn đặt vài cái chén bạch ngọc vô cùng quý giá, Tàn Hương sinh ra trong triều đình Đại Tống, đối với một số cổ vật thư họa tương đối hiểu biết. Nàng nhìn một chút liền thấy chính giữa tường treo bức Mục Mã Đồ từ thời nhà Đường. Nhìn thấy bức tranh này khiến nàng không nén nổi bi thương. Cho rằng một bộ lạc vừa nổi dậy ở phía Bắc Trường Thành, vốn sẽ không có loại danh họa trân quý truyền đời này. Nhưng bây giờ không như thế, Đại Tống thất thủ, giang sơn đã mất, non sông tươi đẹp đều bị người Hồ cướp đi, càng khỏi kể đến thư họa gì nữa. Tàn Hương thở dài, lần này đường xá xa xôi mang theo hằng hà sa số kỳ trân dị bảo, không biết còn có bao nhiêu đồ vật của tổ tông để lại sẽ bị Đại Kim cướp đoạt mang đi.
(bàn bát tiên: bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người)
Bấy giờ, lão ma ma vén màn bước vào. Lần này mụ nâng đến một bộ trang phục thượng hạng trong cung Đại Tống. Mụ hầu hạ Quận chúa nhiều năm, bởi vậy không cần thông báo có thể tiến thẳng vào. Nhưng người ở trước cửa lập tức dọa lão ma ma nhảy dựng, sao lại có một người Tống xuất hiện trong phòng Quận chúa? Trước đây tộc Nữ Chân bọn họ trong mắt người Tống đều là đại từ thấp hèn, hiện tại nước Tống diệt vong, bị nhà Kim tiêu diệt, người Kim đương nhiên sẽ đem sỉ nhục từng chịu đựng đòi lại cả vốn lẫn lời.
Lão ma ma căm tức nhìn Tàn Hương, "Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện trong trướng của Quận chúa."
Mắt Tàn Hương trầm xuống, nhiều lời vô ích. Từ khi bị bắt, nàng liền biết rõ chính mình gặp phải vận mệnh gì. Triều đại đổi thay, cảnh ngộ các nữ nhân mất nước nghĩ đến mà sợ. Bởi vậy nàng muốn lẳng lặng đón nhận vận mệnh bất công, đúng là số phận, đưa nàng đến những năm tháng chiến tranh, khuất phục vận mệnh thăng trầm.
Tàn Hương không nói lại chọc giận lão ma ma, nếp nhăn trên mặt mụ co rúm lại, tay vung một cái tát.
Đối với nô lệ mất nước nhà Tống, mụ không cần phải khách khí.
"Bốp ──" một tiếng, khuôn mặt gầy yếu của Tàn Hương bị đánh lệch, máu tươi men theo khóe miệng nàng chậm rãi chảy xuống, mấy giọt máu nhỏ rơi trên áo gấm dính đầy bụi đất nhưng lại hết sức lộng lẫy của nàng.
Theo dòng máu, một giọt nước mắt trong suốt lướt qua khuôn mặt Tàn Hương. Từ khi sinh ra đến nay, hơn mười bảy năm, chưa từng có ai đánh nàng. Nàng không phải người bình thường, nàng chính là muội muội ruột của Hoàng đế Đại Tống mất nước Triệu Hoàn, là con gái của Thái Thượng Hoàng Triệu Cát, Công chúa Đại Tống. Đây là thân phận cao quý nhường nào, hiện tại lại bị một lão ma ma tùy tiện vung tay ra sức đánh, vô cùng lúng túng, không thể diễn tả bằng lời.
"Ma ma, ngươi càng ngày càng càn rỡ." Hoàn Nhan Quyến Hi cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, giọng nói của nàng bình thản, không giống như đang quở trách.
Lão ma ma trừng mắt nhìn Tàn Hương, không dám nói nữa. Thời gian hầu hạ lâu ngày liền có thể đoán được tính khí Quận chúa. Tuy lời nói của Quận chúa không có vẻ tức giận, nhưng không có nghĩa là nàng không nổi giận. Từ trước đến giờ, lời nói của Hoàn Nhan Quyến Hi đều rất có sức răn đe, không chỉ bọn hạ nhân đối với nàng trăm lần cung kính, ngay cả một số thủ lĩnh đều răm rắp nghe theo nàng.
"Nàng là người ta mời tới." Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn như cũ không quay đầu lại, nhưng Tàn Hương và lão ma ma đều không bỏ lỡ chữ "mời" trong miệng Quận chúa.
"Để y phục xuống, ngươi lui trước đi."
"Dạ." Lão ma ma theo lời đặt y phục xuống, trước lúc ra khỏi trướng vẫn không quên ném cho Tàn Hương vài ánh nhìn khinh thường. Mặc dù đôi mắt Tàn Hương trầm xuống, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt cay độc từ trên người lão phụ nhân bắn ra. Tàn Hương hiểu rõ, bây giờ là quan hệ nô cùng chủ. Nàng là Công chúa Đại Tống không thể giả, việc này làm sao có thể giả được, nhưng ở trong mắt người Kim, nàng chẳng qua chỉ là một nô lệ. Ở trong mắt hết thảy người Kim, nàng cũng chỉ là nô lệ. Hết thảy người Kim, đương nhiên bao gồm lão ma ma vừa đi ra ngoài, cùng với người ngồi ở phía xa, trước sau chưa từng quay đầu lại, Hoàn Nhan Quận chúa.
"Đây là số mệnh của ta." Tàn Hương tự nhủ. Sau đó, nàng dùng tay áo lau máu trên khóe miệng, việc đã đến nước này, nàng cần phải kiên cường.
Sau khi lão ma ma đi là một quãng dài trầm lặng. Tàn Hương đứng ở cửa trướng, không có bất kì động tác gì, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm hơi nước trong thùng gỗ giữa trướng từ từ bay lên, tâm hồn như cùng hơi nước bay xa bay cao, mãi đến khi Hoàn Nhan Quyến Hi mở miệng lần nữa, mới mang ý thức của nàng quay về.
"Tắm trước đi, ta tin đây mới là việc hiện tại ngươi khát vọng làm nhất." Hoàn Nhan Quyến Hi chậm rãi nói. Giọng nói của nàng mặc dù không dịu dàng như nữ nhân bình thường, nhưng lại mang một luồng hơi mát lạnh thấm vào lòng người.
Tắm rửa? Có thể sao, nàng thật sự có thể tắm sao? Tàn Hương không tin những gì mình nghe được. Nàng dán mắt lên thùng gỗ bốc lên hơi nóng hồi lâu, rồi nhìn về hướng Hoàn Nhan Quận chúa, người vẫn không hề quay đầu lại.
Sau khị bị bắt, lại bắt đầu lặn lội đường xa. Từ Khai Phong đi bộ tới đến chỗ này, ít nhất cũng đi gần nửa tháng rồi. hơn mười mấy ngày, Tàn Hương không chỉ chưa từng lau người, thậm chí ngay cả mặt cũng chưa từng rửa. Thủ lĩnh dẫn đội rất hung ác, đi qua bờ sông cũng không cho phép các nàng dùng nước sông rửa mặt rửa tay, tuy rằng việc này vốn không mất bao nhiêu thời gian, nhưng nếu như bị thủ lĩnh phát hiện, cây roi dài trong tay hắn sẽ lập tức đánh mạnh xuống. Các nữ quyến có ai không phải là phi tần cung nữ, tay trói gà không chặt, dù cho chỉ chịu một roi cũng không sống nổi. Tàn Hương từng tận mắt chứng kiến rất nhiều nữ nhân chết dưới ngọn roi của thủ lĩnh.
Tàn Hương khẽ cắn môi, từng bước đến bên thùng gỗ. Động tác của nàng nhẹ vô cùng, như một con mèo, không phát ra bất kỳ tiếng động. Đây không phải là đất nước của nàng, đây không phải Đại Tống, đây cũng không phải là nhà của nàng, không cho phép nàng làm càn. Cho nên, mỗi một động tác của Tàn Hương đều rất nhẹ nhàng, chỉ sợ quấy rầy đến ai đó. Đứng bên thùng, nàng đưa tay phủ lên hơi nóng, chậm rãi áp mặt lại, nặng nề nhắm mắt. Đầu óc của nàng lại một lần nữa quay về trước kia, từng có lúc nàng vùi trong thùng gỗ to lớn dát vàng, thân thể được hoa tươi đủ loại màu sắc hình dạng bao quanh, mái tóc dài xõa ngoài thùng, hai nha hoàn thay phiên ấn nhẹ vai nàng. . . . . . Thật là một cuộc sống dễ chịu, chỉ tiếc một đi không trở lại.
Hoàn Nhan Quyến Hi không quay đầu cũng biết bây giờ Tàn Hương đang làm gì. Vị Công chúa Đại Tống này sinh ra nhu nhược, ở trước mặt người ngoài lộ ra thân thể nhất định sẽ xấu hổ. Xuất phát từ loại cân nhắc này, Hoàn Nhan Quyến Hi mới từ đầu đến cuối không quay đầu lại. Nhưng cứ như thế này cũng không phải là cách giải quyết, Hoàn Nhan Quyến Hi lần nữa mở lời mang Tàn Hương còn đang lang thang cõi mộng trở về.
"Nơi này là Yên Vân thập lục châu, toàn bộ những trướng tử này đều được đóng trên đỉnh núi Hạ Lan. Biết ở đây cái gì là quý giá nhất không? Là nước. Nguồn nước cách nơi đóng quân gần nhất cũng đi mất mấy dặm đường. Nếu như ngươi không quý trọng cơ hội tắm rửa lần này, để nước nóng trong tay ngươi lạnh đi vô ích, sợ rằng trước khi nhổ doanh cũng khó có thể tắm rửa lần nữa."
Tàn Hương quay đầu, nhìn bóng lưng Hoàn Nhan Quyến Hi. Nàng ấy sao lại đối tốt với nàng như thế? Nước rất quý giá, nhưng nàng ấy lại có thể đem ra nhường nàng tắm rửa, một nô lệ mất nước xứng có đãi ngộ như vậy sao.
Xem ra nàng không ra ngoài, nàng Công chúa này sẽ không tắm rửa rồi. Hoàn Nhan Quyến Hi bất chợt đứng lên, không nhìn Tàn Hương, đi thẳng đến cửa trướng vén màn ra ngoài. Nàng đem toàn bộ doanh trướng làm phòng tắm cho Tàn Hương.
Tàn Hương khẽ mở miệng, trong lòng rung động nói không nên lời. Mãi đến vừa rồi, khoảnh khắc khi Hoàn Nhan Quyến Hi lướt qua bên người nàng, nàng mới nhìn rõ diện mạo Quận chúa. Nàng ấy thật khác biệt. Đôi đồng tử màu băng lam long lanh như nước, da thịt trắng nõn không nhiễm bụi trần. Thân hình mảnh mai lại linh hoạt, trang sức đặc biệt cá tính. Nữ tử phía Bắc không phải đều là ngăm đen, thô kệch sao? Vì sao đổi lại là Quận chúa sẽ lại xinh đẹp câu hồn nhiếp phách như vậy.
Câu hồn? Tàn Hương vì từ ngữ chính mình sử dụng mà e thẹn tức giận. Nàng sao lại bị một nữ tử câu hồn! Nhưng con người sao quản được trái tim mình, lúc Hoàn Nhan Quyến Hi đi qua lưu lại hương thơm lạ lẫm này, đã từ từ tiến vào chiếm lấy trái tim Tàn Hương.
Hít một hơi thật dài gom hết dũng khí, bàn tay nhỏ của Tàn Hương sờ lên nút áo. Quận chúa ra ngoài là để nàng thuận tiện tắm rửa. Nàng không thể phụ tấm lòng tốt này, mặc kệ vị Quận chúa xinh đẹp quái gỡ này muốn gì. Huống chi, nàng cũng thật sự muốn gột rửa thân thể, rất muốn, vô cùng muốn.
Đêm đầu xuân phương Bắc rất lạnh, một cơn gió thổi tới, nhấc lên một góc trướng. Tàn Hương đã cởi ngoại y quay phắt người lại, mắt mở to sợ hãi nhìn cửa trướng, lo sợ chuyện không đâu. Trướng này ngay cả cánh cửa cũng không có, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người bước vào, nàng thật sự có thể ngồi vào thùng gỗ sao? Nếu như đột nhiên lão ma ma đến, phát hiện có một người Tống vậy mà tắm rửa trong trướng của Quận chúa, nàng có phải sẽ bị đem ra thị chúng hay không? Tàn Hương càng nghĩ càng sợ, nàng không ngừng liếc đến cửa trướng, trái tim vọt đến cổ họng.
Nhưng mà, nước này quá hấp dẫn, nàng muốn tắm.
Tàn Hương nhắm mắt lại, đơn giản cái gì cũng không nghĩ đến, nếu vận rủi nhất thiết tới, nàng cũng không cách nào ngăn cản. Giống như Đại Tống trong khoảnh khắc diệt vong, bi kịch lịch sử này nàng có thể ngăn cản sao?
Cuộc sống ăn nhờ ở đậu trong lòng chắc chắn run sợ. Tàn Hương cắn răng, cởi sạch y phục, bước vào thùng gỗ.
Sóng nước dịu dàng lay động, từng tầng từng tầng vây lấy Tàn Hương, nàng chỉ đặt hai cánh tay trên mép thùng, ánh mắt liên tục cảnh giác liếc nhìn màn trướng, một cơn gió lạnh xộc vào, lướt qua bờ vai xinh đẹp của Tàn Hương, nàng lập tức co rúm thân người.