Chương 8. Ngươi khóc sao?
Nam tử không tiến thêm về phía trước nữa, ánh mắt vô cùng phức tạp. Hắn chăm chú nhìn nước mắt Tàn Hương lan tràn, không đành lòng tiến lên "ức hiếp" nữ tử mỏng manh xinh đẹp này nữa. Ngay sau đó thúc ngựa chạy băng băng vào rừng, từ xa nhìn lại bóng dáng phấn hồng của Tàn Hương, chẳng biết vì sao, hình bóng này vẫn luôn ảnh hưởng đến hắn, khiến hắn quay đầu ngựa lại chạy nhanh về phía này. Sau khi hắn đến gần thấy rõ Tàn Hương xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, dường như có một dòng suối mát chảy vào trong lòng, thật muốn vĩnh viễn ngắm nhìn dung mạo yêu kiều này, vĩnh viễn không chớp mắt. Hắn tiến đến ôm giai nhân vào ngực, tiếp đó hôn nàng, quyết không có ý định khinh bạc, mà là khó có thể tự kiềm chế. Hắn đường đường là thiếu tướng quân Đại Kim, nữ nhân muốn lao vào vòng tay hắn lên đến hàng ngàn, hàng vạn, huống chi hắn lớn lên có thể xưng là long trung chi long*, càng thêm tuấn mỹ, lại còn ngang tàng, nếu như hắn chịu hôn môi nữ nhân nào, nữ nhân này dù cho không phấn khích kinh ngạc điên cuồng hét lên, ít nhất cũng sẽ mừng rỡ như điên, nhưng chắc chắn sẽ không khóc lóc không ngừng, mặt đầy nước mắt, chỉ một điểm này hắn đã có đầy đủ lý do yêu Tàn Hương rồi.
(Long trung chi long: chế từ “nhân trung chi long”: rồng giữa loài người: chỉ những người tài ba kiệt xuất giữa những người bình thường. Long trung chi long: người giỏi nhất trong những người giỏi.)
"Đừng khóc nữa, ta đi trước. Không quá ba ngày, ta nhất định khiến ngươi trở thành nữ nhân của ta." Nam tử ngông cuồng nói, cưỡi ngựa bỏ đi.
Nhìn bóng lưng nam tử bỏ đi, Tàn Hương vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong ác mộng, cơn ác mộng bị Hoàn Nhan Nghĩa vô lễ một lần nữa lặp lại trong đầu, làm cho nàng ghê tởm muốn nôn. Nam tử này thật sự rất tuấn mỹ, nhưng nàng lại không có chút yêu thích nào, đối với nụ hôn của hắn, nàng cảm thấy không có gì khác so với Hoàn Nhan Nghĩa.
Tàn Hương cầm theo hộp cơm bước vào trướng của Hoàn Nhan Quyến Hi, đã qua buổi trưa lâu rồi, Hoàn Nhan Quyến Hi uy nghiêm ngồi trên ghế da hổ, không nhìn ra biểu cảm.
Quận chúa tức giận vì nàng về trễ sao? Tàn Hương cúi thấp đầu, đặt hộp cơm lên bàn tròn, nhẹ giọng nói: "Quận chúa, ăn cơm thôi."
Hoàn Nhan Quyến Hi buông hai tay đang đan chéo trước ngực, bước đến ngồi xuống trước bàn, vẻ mặt không cảm xúc trước đây bị u buồn thay thế, bởi vì nàng có tâm sự. Bao lâu nay nàng đều vì mảnh tâm sự mà ưu sầu, ngày hôm nay lại càng sâu thêm.
Hoàn Nhan Quyến Hi khó khăn nâng đũa, tùy tiện động mấy đũa liền muốn rời bàn, lúc này, nàng mới nhìn thấy Tàn Hương vẫn đứng bên cạnh, chưa hề ngồi xuống cùng nàng ăn cơm trưa, cực kỳ giống như tiểu tức phụ* hết sức oan ức, cúi đầu thấp hết mức, giống như Hoàn Nhan Quyến Hi là bạo chúa, đang hành xác nàng.
(*tiểu tức phụ: vợ lẻ hoặc nàng dâu)
"Sao không ngồi xuống ăn?" Hoàn Nhan Quyến Hi kéo tay Tàn Hương lại, để nàng ngồi xuống. Các nàng vốn là địa vị ngang nhau, Quận chúa cùng Công chúa mà.
Tàn Hương cầm đũa lên, không chút khẩu vị miễn cưỡng nhét đồ ăn vào miệng, nàng cho rằng Hoàn Nhan Quyến Hi u buồn là vì giận nàng, nên nàng ăn không vô.
"Ngươi khóc sao?" Hoàn Nhan Quyến Hi nâng cằm Tàn Hương lên, vẻ mặt mờ mịt. Còn có người dám bắt nạt nàng?
"Không có." Tàn Hương buông bát đũa, đứng lên.
"Ngươi đã khóc." Hoàn Nhan Quyến Hi có thể khẳng định. Nếu như chưa từng khóc, đôi mắt giống như Thỏ Ngọc sao có thể tái hiện? Nàng cũng đứng lên, "chuyện là thế nào."
Đầu Tàn Hương cúi càng thấp hơn, nuốt nước mắt xuống bụng, nàng không thể nói ra cảnh ngộ bản thân, không thể tăng thêm phiền phức cho Quận chúa. Hoàn Nhan Quyến Hi đã từng nói nàng là phiền phức, nếu như ăn ngay nói thật, Quận chúa nhất định sẽ không thể nhịn được nữa lập tức kéo nàng đến chỗ Hoàn Nhan Tông Hàn.
"Quận chúa là do ta mà tức giận." Ánh mắt mơ màng của Tàn Hương cuối cùng cũng chịu nhìn lên, dò hỏi.
"Tức giận?" Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ cười, "Giận chuyện gì?" Nàng không phải người dễ giận như vậy.
"Ngươi không phải giận ta về trễ, làm nguội hết cơm nước của ngươi?" Ánh mắt Tàn Hương chần chừ trên gương mặt mỹ lệ của Hoàn Nhan Quyến Hi, dè dặt từng li từng tí nói.
Hoàn Nhan Quyến Hi cười càng tươi hơn, vươn ngón tay xoa nhẹ hốc mắt sưng đỏ của Tàn Hương, "Ngươi vì việc này mà khóc?"
Tàn Hương cắn môi không nói.
"Ta không hề giận, tuy nói nữ nhân bụng dạ hẹp hòi, nhưng ta còn chưa đến mức vì chút chuyện này mà nổi giận, ngươi cũng không cần tự trách." Hoàn Nhan Quyến Hi ấn Tàn Hương ngồi lên ghế, giọng nói dịu dàng hiếm thấy, "Ngoan, ăn thêm chút, ăn cơm xong ta dẫn ngươi đi ngắm phong cảnh tươi đẹp."
Cảnh đẹp sao? Là phong cảnh như thế nào đây.
Tàn Hương và Hoàn Nhan Quyến Hi cùng cưỡi một con tuấn mã, lao nhanh đến rừng cây giữa núi, từng cây đại thụ to lớn lướt qua như ảo ảnh, chỉ để lại bên tai tiếng rít vù vù. Ánh sáng chói chang của mặt trời không cách nào xuyên thấu cành cây dày đặc, vậy nên trong rừng vẫn lưu lại sương mù sáng sớm, mỏng manh như mây, hạt sương ẩm ướt nhẹ nhàng khoan khoái theo gió mát đánh tới trước mặt, gột rửa bi thương cùng vui vẻ chốn phàm trần. Tình này cảnh này, lọc đi tất cả ưu sầu của Tàn Hương, cũng lọc đi tất cả ưu sầu của Hoàn Nhan Quyến Hi. Các nàng ngồi trên ngựa tựa sát lẫn nhau, tâm hai người tựa cùng một chỗ, lại theo nhịp vó ngựa phi nhanh mà mãnh liệt va chạm. Chiếc chuông thời gian tựa hồ ngừng lại, xuyên qua đường hầm thời gian, vòng vèo rất lâu ở quá khứ hoặc tương lai, đến một vùng đất chỉ có hai người các nàng.
Hoàn Nhan Quyến Hi dùng áo choàng phủ lên người Tàn Hương, hai cánh tay vòng quanh nàng, hai bàn tay mảnh khảnh cùng nhau nắm chặt. Hoàn Nhan Quyến Hi thỉnh thoảng kéo động dây cương, tay Tàn Hương cũng chuyển động theo, làm nàng có ảo giác như con ngựa cao to uy mãnh này được nàng đích thân điều khiển. Trải nghiệm này nàng chưa bao giờ có, bản thân vốn từng ở trong thâm cung cũng chưa từng tưởng tượng qua, khi nàng cầm kim thêu hoa hoặc là lúc gảy lên dây đàn, tuyệt đối không nghĩ đến sẽ có một ngày cưỡi ngựa lao vun vút trong núi, càng không nghĩ đến, người có thể đánh thức tình cảm đầu đời của nàng lại là một nữ nhân.
Thời gian lao vút đi ước chừng được một khắc, bên tai đã không còn lướt qua tiếng cuồng phong rít gào, lúc này Tàn Hương mới phát hiện ngựa đã không còn lao nhanh. Nàng mỉm cười quay đầu, "Không đi nữa à?"
"Ân." Hoàn Nhan Quyến Hi gác chiếc cằm nhọn lên bờ vai nàng, hờ hững trả lời.
"Cám ơn ngươi. Hoàn Nhan Quận chúa." Tàn Hương khẽ nói lời từ đáy lòng, Quận chúa cho nàng hết thảy đãi ngộ mà nô lệ mất nước không thể có, nàng thật lòng cảm tạ nàng ấy.
"Mới đó đã thỏa mãn rồi? Còn chưa đến nơi có cảnh đẹp đâu." Đang nói, ngựa liền lao khỏi cánh rừng, Tàn Hương quay đầu, phút chốc, mặt hồ xanh biếc giống như mặt gương, bằng phẳng không gợn sóng đập vào tầm mắt, Tàn Hương kinh ngạc thốt lên: "Trời. . . . . ."
Hoàn Nhan Quyến Hi tuy không phải lần đầu tiên đến, thế nhưng mỗi lần đến đều sẽ bị cảnh vật này lay động đến mức cảm thán, lần này cũng không ngoại lệ. Chỉ đáng tiếc rừng đào bốn phía hồ nước còn chưa đến mùa nở hoa, nếu như đến vào mùa hè, sóng nước mênh mông xanh biếc điểm lên phấn hồng bồng bềnh tung bay, thật có thể nói là so với tiên cảnh càng giống tiên cảnh hơn.
"Tàn Hương, đến đây." Sau khi hai người tung người xuống ngựa liền đi về phía bờ hồ.
"Đây, đẹp quá." Tàn Hương không cách nào dùng lời nói để hình dung, chỉ có thể ngây ngô nói ra hai chữ đơn giản nhất. Sông Hoàng Hà rộng lớn, nàng cũng từng nhìn thấy, nhưng sao lại đối với hồ nước này nhất kiến chung tình* vậy?
(*nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu)
Hoàn Nhan Quyến Hi nở nụ cười, ôn nhu quyến rũ. Ánh mắt màu băng lam được trời xanh cùng nước biếc chiếu đến xinh đẹp vô cùng, ánh mắt Tàn Hương nhất thời không thể rời khỏi đôi mắt này, nàng bị mê hoặc rồi, mê hoặc như ngã vào trong nhu tình mà Quận chúa chưa từng dễ dàng biểu lộ.
"Ngắm đủ chưa?" Đôi mắt Hoàn Nhan Quyến Hi chăm chú nhìn phía xa, trên mặt không hề mang theo nụ cười, giọng điệu nhắc nhở bình thản giống như lúc đầu nhìn thấy Tàn Hương. Hoàn Nhan Quyến Hi không hề ngốc, nàng hiểu được những tình cảm này biến đổi thất thường ra sao. Nàng không thể không nói lời lạnh nhạt thay đổi ánh mắt Tàn Hương đang tùy ý ngắm nhìn nàng, bởi vì, nàng từ ánh mắt Tàn Hương đọc được một thông điệp, một thông điệp kinh khủng, đáng sợ, thông điệp này. . . . . . Dường như là ── yêu.
Hoàn Nhan Quyến Hi tiến về phía trước một bước, lòng đầy mâu thuẫn, thậm chí tâm tình giận hờn lộ rõ, thay đổi vẻ mặt trước sau như một trầm lặng, tĩnh mịch của nàng.
Cũng không chỉ có Tàn Hương nhìn nàng như vậy, từng có lúc, nàng cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn qua Tàn Hương, hơn nữa không chỉ một hai lần.
Trời ạ! Các nàng đang làm cái gì.
Hoàn Nhan Quyến Hi lắc đầu, tay càng siết chặt roi ngựa, hết thảy tâm trạng tốt đẹp đều bị ý nghĩ bất chợt này dọa chạy mất tăm mất tích.
"Quận chúa." Tàn Hương nhỏ giọng gọi, không hiểu bản thân làm sai chuyện gì chọc giận Quận chúa.
"Ta không sao." Hoàn Nhan Quyến Hi nhắm mắt thở dài một hơi, xoay người bỏ đi.
Tàn Hương đứng tại chỗ sửng sốt một chút, nhấc vạt áo đuổi theo bước chân Hoàn Nhan Quyến Hi. Phong cảnh đẹp như thế này, không thưởng thức thêm đã bỏ đi sao? Tàn Hương dừng lại, quay đầu liếc nhìn lần nữa, mới lưu luyến không rời tiếp tục nhanh chân đuổi theo Hoàn Nhan Quyến Hi.
"Lên ngựa." Lần này Hoàn Nhan Quyến Hi không giúp Tàn Hương, mà lạnh lùng nhìn Tàn Hương khó khăn leo lên lưng ngựa.
Hoàn Nhan Quyến Hi nối tiếp xoay người lên ngựa, vốn muốn duy trì chút khoảng cách, tiếc rằng không gian trên lưng ngựa có hạn, lần nữa đem hai người dán đến vô cùng chặt chẽ. Hoàn Nhan Quyến Hi cố ý lơ là ảnh hưởng "nhuyễn ngọc ôn hương" trong lòng mang đến, hai chân dùng sức thúc lên, ngựa quý hí dài một tiếng rồi lao vút đi.
(nhuyễn ngọc ôn hương: Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.)
Dọc theo đường đi, Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn luôn lạnh mặt, cằm hạ thấp, không cho ánh mắt lộ ra bất kỳ tâm tình gì. Đồng thời nàng cũng đã quyết định, đó là nhất định phải lập tức mang Tàn Hương giao cho đại ca, lần này nàng không thể do dự thêm nữa.
"Quận chúa, Bố Uy thiếu tướng quân đã trở về." Một gã thị vệ báo lại.
"Thật sao! ?" Hoàn Nhan Quyến Hi khó nén kinh hỉ trong ánh mắt, "Ở đâu?"
"Thiếu tướng quân bây giờ đang nghị sự ở doanh trướng của đại tướng quân."
Hoàn Nhan Quyến Hi gật đầu, không kịp thả Tàn Hương xuống ngựa, mang theo nàng chạy về doanh trướng của đại ca, hắn rốt cuộc trở về rồi. Hoàn Nhan Quyến Hi theo bản năng sờ lên vết sẹo nhạt nơi cổ tay, kinh hỉ qua đi, sầu muộn chồng chất lại càng nặng nề. Phía trước chính là doanh trướng của đại ca, nàng che giấu tâm tình thật tốt rồi mới lưu loát xuống ngựa.
"Ở đây đợi ta." Hoàn Nhan Quyến Hi dặn dò Tàn Hương, sau đó không hề quay đầu tiến thẳng vào doanh trướng.
Bố Uy? Là ai vậy. Tàn Hương nhìn vẻ mặt kích động của Hoàn Nhan Quyến Hi có thể đoán ra, hắn đối với nàng ấy rất quan trọng. Tàn Hương rũ đôi mắt thật to xuống, nàng không thích Quận chúa hưng phấn vì người khác.
"Bố Uy ca." Nụ cười xán lạn treo trên mặt, Hoàn Nhan Quyến Hi bước nhanh vào trướng.
Hai người vốn đang cúi thấp đầu xuống bàn đồng thời ngẩng lên, Hoàn Nhan Tông Hàn cưng chiều nhìn tiểu muội mình, còn sắc mặt nam tử được Hoàn Nhan Quyến Hi gọi là Bố Uy ca lại bình thản.
"Đến rồi, Quyến Hi." Hoàn Nhan Tông Hàn bước đến, "Mau ngồi."
Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn Bố Uy, một vệt đỏ ửng ngượng ngùng hiện trên hai gò má, nàng nghe lời đại ca ngồi xuống, ánh mắt chuyển đến trên người Hoàn Nhan Tông Hàn. "Đại ca, ta phiền các ngươi thảo luận chính sự rồi."
Hoàn Nhan Tông Hàn cười ấm áp: "Đâu có, chúng ta đã nói sắp xong rồi, bây giờ ta nhường trướng này lại cho hai người các ngươi." Hoàn Nhan Tông Hàn quay người nhìn nam tử phía sau nói: "Bố Uy, lần này ngươi xuất chinh nửa năm, thật sự làm khổ tiểu muội ta rồi, nàng có giờ khắc nào không đợi ngươi trở về, phần tương tư này, làm ca ca như ta thật sự không nỡ nhìn." Hoàn Nhan Tông Hàn rảo bước đến cửa trướng, "Chờ thêm mấy ngày nhổ doanh hồi kinh, lập tức để hai người các ngươi thành hôn."