Chương 5. Lãnh ngạo (lạnh lùng, kiêu ngạo)
Trái tim nàng vẫn còn vì được Quận chúa "cưng chiều" mà không thể bình ổn, thật là buồn cười. Tuy rằng chế nhạo bản thân ngu xuẩn, nhưng giờ phút này Tàn Hương lại không cười nổi, trước mắt bản thân đã là cá nằm trên thớt, tình trạng quẫn bách mặc người ta làm thịt bất cứ lúc nào, sao nàng có thể cười được.
Nàng chỉ muốn khóc.
Đôi mắt Tàn Hương mông lung trượt xuống vô số nước mắt, nàng thật hối hận vừa rồi sao không chết chìm trong thùng tắm, hiện tại cũng không cần chịu đựng sự ô nhục như vậy. Ngón tay mảnh khảnh sờ lên đôi môi nhợt nhạt, nàng không thể quên đại hán thô lỗ trước mắt này từng trắng trợn không kiêng dè hôn nàng, còn Quận chúa sau khi "nói chuyện phiếm" xong bỏ đi, có nghĩ sẽ xảy ra chuyện khiến người ta đau đến không muốn sống không?
Tàn Hương cảm thấy rùng mình, nàng ôm chặt cơ thể nhưng không cảm nhận được ấm áp, người nàng lạnh quá, toàn thân từ trên xuống dưới tràn đầy khí lạnh, nàng rất sợ.
Hoàn Nhan Quyến Hi thấy đôi mắt to tựa như nai con của Tàn Hương nhìn chằm chằm mình, bất an cùng vô lực như sóng điện giữa không khí liên tiếp truyền đến, trong lòng nàng chợt thấy nhói đau.
Nàng chắc là thương hại nàng ấy, mới nhiều lần muốn giúp đỡ. Không có ý gì khác, Hoàn Nhan Quyến Hi tự nhủ.
Giọng điệu trầm xuống, Hoàn Nhan Quyến Hi đổi vẻ mặt khác mở miệng.
"Nhị ca, ta đây muộn vậy rồi quấy rầy ngươi, cũng không phải tìm ngươi tán gẫu việc nhà, mà có chuyện khác." Nàng liếc nhìn Tàn Hương, sau đó ánh mắt dán lên ngọn lửa đang nhảy nhót trong chân nến giữa trướng.
Hoàn Nhan Nghĩa sững sờ với vẻ mặt lãnh ngạo thay đổi trong nháy mắt của Hoàn Nhan Quyến Hi, nếu như đây là một trận đàm phán, hắn trước khí thế này dĩ nhiên đã rơi vào thế bất lợi.
Hoàn Nhan Nghĩa muốn ngồi thẳng người, tiếc rằng tứ chi hắn rót đầy rượu căn bản không nghe theo ý thức ra lệnh, cố gắng nửa ngày, cuối cùng vẫn trượt dài trên ghế, hắn cũng muốn bày ra tư thế ca ca, nhưng lực bất tòng tâm. Ai.
"Có chuyện gì, nói đi." Lời nói của hắn đều như nhuốm rượu, khàn đục khiến người khác nghe không rõ lắm.
Xem ra với tình hình hiện tại của nhị ca, bất luận Hoàn Nhan Quyến Hi than thở thế nào, tự trách ra sao đi nữa, cũng đều là chuyện vô bổ, nhị ca nàng căn bản không nghe lọt chút xíu nào lời khuyên của nàng, quên đi thôi, vẫn là mau mau đưa người đi, đến nơi mắt không thấy tâm liền tịnh.
Nhớ đến đây, Hoàn Nhan Quyến Hi đứng lên ngay ngắn, đề cao âm lượng nói: "Đưa Tề ma ma vào đây."
Vừa dứt lời, hai đại hán đỡ mụ già đang sợ choáng váng bước vào trướng.
Đôi mắt màu lam của Hoàn Nhan Quyến Hi nhíu lại, không cần nói thành lời.
Chát ──
Roi trong tay nàng bay lên không trung, kéo theo tầm mắt mọi người ở đây, cuối cùng chuẩn xác rơi xuống bên mặt vẫn còn nguyên vẹn của Tề ma ma.
Một vệt máu càng sâu hơn tràn ra, rất chói mắt.
Hoàn Nhan Nghĩa cau mày, nhưng vẫn chưa mở miệng.
Miệng lão ma ma bị nhét chặt miếng vải rách, muốn khóc cũng không có khe hở, ngay lúc roi da đánh lên mặt chỉ có thể dùng hết sức nghẹn ngào một tiếng, sau đó liền lăn trên đất giả chết.
Tàn Hương đang khóc sưng cả mắt bị một roi này của Hoàn Nhan Quyến Hi dọa nín lặng ngay lập tức, siết chặt nắm tay để trước ngực thấp thỏm, cảm nhận nhịp tim gấp rút của mình. Nàng đang sợ, có thể đến tột cùng đang sợ cái gì bản thân nàng cũng không thể nói rõ, sau khi đã trải qua cảnh nước mất nhà tan, sức chịu đựng của nàng phải càng mạnh mẽ hơn mới đúng, nhưng thực tế ngược lại, lòng của nàng yếu đuối đến nỗi một viên đá nhỏ đã có thể đập nát.
Hoàn Nhan Quyến Hi thu roi, trên mặt không lộ biểu cảm. Nàng cũng không phải người thích ngược đãi, lấy việc tùy tiện đánh người làm thú vui. Đối với lỗi lão ma ma này phạm phải, trừng phạt một roi đã đủ rồi, sở dĩ đánh thêm một roi, chính là để nhị ca xem.
"Lấy thứ trên miệng mụ xuống." Hoàn Nhan Quyến Hi lạnh lùng phân phó.
"A! Vương! Vương!" Tề ma ma được tự do nói chuyện liền quỳ xuống bò đến dưới chân Hoàn Nhan Nghĩa, bỏ bớt hai chữ "Kim Lăng", trực tiếp hô to vương, xin vị túy vương này cho mụ chỗ dựa, phải biết, mụ có thể làm những chuyện khiến Quận chúa không tha thứ, cũng đều cậy vào phía sau có Hoàn Nhan nghĩa, ngọn núi lớn này mà thôi.
"Ta bị oan mà, vương!" Tề ma ma cúi rạp người dưới chân Hoàn Nhan Nghĩa, chỉ thiếu điều lau nước mũi lên giày của hắn. "Người phải làm chủ cho ta a, vương của ta."
Hoàn Nhan Nghĩa chán ghét rút chân, lời Tề ma ma nói ra khiến mặt hắn hết đỏ lại trắng.
Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ cười, xoay người nâng đầu lão ma ma lên, kề sát nói: "Ai là chủ nhân của ngươi?"
"Ta. . . . . ." Tề ma ma lắp ba lắp bắp không nói quả nhiên chọc giận Hoàn Nhan Quyến Hi, nàng lạnh lùng nói: "Nói!"
"Quận chúa người."
Hoàn Nhan Quyến Hi thả đầu mụ xuống, giọng nói nhạt đi, "Khá lắm, ngươi còn biết ta là chủ nhân của ngươi. Nếu vậy, sao ngươi lại cầu Kim Lăng vương làm chủ cho ngươi? Ngươi còn muốn cầu hắn làm chủ cho ngươi chuyện gì?"
Toàn thân Tề ma ma run rẩy, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, sao còn dám nói chuyện? Còn Hoàn Nhan Nghĩa lại có cảm giác từ từ nhảy vào cạm bẫy ngôn ngữ.
"Không nói? Roi của ta cũng không có mắt ." Hoàn Nhan Quyến Hi nâng chiếc roi thật dài lên, hệt như rắn nước, quơ quơ trước mắt Tề ma ma.
"Ta nói, ta nói, ta nói mà!" Tề ma ma mở miệng hô to: "Cầu xin Quận chúa tha mạng mà."
"Nói!" Hoàn Nhan Quyến Hi không đủ kiên nhẫn, ai lại thích đêm khuya ở đây tốn thời gian với một lão ma ma chứ.
"Việc này không phải do ta tự nguyện, là Kim Lăng vương. . . . . . Kim Lăng vương. . . . . . sai khiến đó." Trước mắt không còn cách nào, Tề ma ma chỉ có thể kể lại theo thực tế, tuy rằng "thực" này cùng tình huống thật khác biệt một chút. Vốn dĩ, Tề ma ma đi khỏi trướng Quận chúa, còn một lòng nghĩ đến nhan sắc nữ nô Đại Tống khiến mụ bị quở mắng, nhưng người của Quận chúa sao mụ dám tùy tiện động đến, thế là liền nhớ tới Hoàn Nhan Nghĩa ham mê tửu sắc. Mụ từng dùng cách tương tự để Hoàn Nhan Nghĩa chơi đùa qua không ít nữ nhân, bởi vì bí mật làm, loại hành vi trơ trẽn này lại không bị ai phát hiện, dù bị người nào đó phát hiện, ai lại có thể vì một hai nha đầu huy động nhân lực đi lật tung sào huyệt của Hoàn Nhan Nghĩa? Cho nên hầu hết tình huống đều là mắt nhắm mắt mở, tùy ý nha đầu số khổ này tự sinh tự diệt vậy. Nếu hầu hạ tốt, làm Hoàn Nhan Nghĩa cao hứng, không chừng còn có thể được nạp làm thiếp, cũng coi như là nhờ họa được phúc. Còn Tề ma ma thì sao? Dù cho chủ nhân nha đầu này biết là mụ làm, có thể không bằng không chứng, mụ lại là người bên cạnh Hoàn Nhan Quyến Hi, cũng không tiện xử phạt, cuối cùng chỉ có thể sống chết mặc bay. Mụ vốn định lần này cũng làm theo y như vậy, tưởng rằng Quận chúa sẽ nể mặt không muốn truy cứu, mụ còn được ban thưởng, vừa lấy lòng Hoàn Nhan Nghĩa, lại chỉnh đốn Tàn Hương, quả thực là kết cục vô cùng tốt đẹp mà. Chỉ tuyệt đối không nghĩ đến, Quận chúa sẽ vì một nữ nô Đại Tống tìm đến cửa, lại còn dưới cơn thịnh nộ thưởng cho mụ hai roi, vì giữ mạng, mụ chỉ có nấp dưới cây đại thụ Hoàn Nhan Nghĩa này, cầu xin che chở. Dù sao, loại chuyện xấu xa này cũng là hai người bọn họ hợp nhau làm, cũng không thể đem tội trạng đổ hết lên người mụ chứ.
Hoàn Nhan Quyến Hi quay đầu nhìn Hoàn Nhan Nghĩa, vẻ mặt cao thâm.
Hoàn Nhan Nghĩa mấy lần muốn mở miệng đều không nói nên lời, sự thật bày ra trước mắt, hắn còn có thể nói gì nữa. Việc làm cưỡng bức nữ nhân tàn bạo này, lại còn bị vạch trần trước mặt muội muội mình, Hoàn Nhan Nghĩa cảm thấy vô cùng xấu hổ. Ai, ngày hôm nay thực sự là mở mang tầm mắt. Hắn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Tàn Hương tuyệt mỹ thoát tục, lập tức quyết tâm, việc làm này tuy không vẻ vang gì, nhưng cuối cùng hắn đoạt được một bảo bối, vì mỹ nhân đẹp tựa thiên tiên này, bất chấp tất cả.
Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ cười, bước đến bên người Tề ma ma, nắm tóc nhấc đầu mụ lên lần nữa, đôi mắt lam híp lại: "Ngươi vẫn không khôn ra được, trước đó bắt người trong trướng của ta đi còn chưa tính, bây giờ lại dám nói hưu nói vượn hãm hại nhị ca ta, để hắn gánh trên lưng tội danh bất nhân bất nghĩa! Ngươi thật đáng chết!" Nói xong, tay nàng vung lên, đầu Tề ma ma đập mạnh xuống đất.
"Ta không có nói bậy mà! Ta là được Kim Lăng. . . . . ." Tề ma ma khóc lớn nói.
"Nói thêm một chữ nữa, ta lập tức giết ngươi." Giọng nói Hoàn Nhan Quyến Hi lạnh băng cắt đứt tiếng gào khóc của Tề ma ma.
Hoàn Nhan Nghĩa thấy thế giật mình. Tiểu muội lẽ nào thật sự không biết mọi chuyện hắn cũng có phần sao?
Hoàn Nhan Quyến Hi không bỏ lỡ vẻ mặt sững sờ của Hoàn Nhan Nghĩa, nàng khẽ mỉm cười xoay người, trong nháy mắt quay lại nụ cười liền biến mất.
Chỉ có Tàn Hương nhìn thấy nụ cười nhạt bên môi Hoàn Nhan Quyến Hi, vừa khéo lúc nàng ấy xoay người đối diện với Tàn Hương. Quận chúa đang cười? Tại sao chứ.
"Nhị ca, ta nghĩ ngươi nhất định vẫn còn chẳng hay biết gì. Cả hai huynh muội chúng ta lại bị lão ma ma này chơi đùa trong lòng bàn tay, ai." Hoàn Nhan Quyến Hi thở dài, tiện tay cầm một chiếc chén uống rượu trên bàn bên cạnh thưởng thức.
Hoàn Nhan Nghĩa nghe đến nỗi đầu óc mơ hồ, tiểu muội rốt cuộc đang nói gì vậy.
Thấy được ánh mắt thăm dò của nhị ca quăng tới, Hoàn Nhan Quyến Hi tiếp tục: "Nhị ca người nhất định không biết nữ nhân Tề ma ma dâng cho người là người trong trướng của ta đó." Nàng chỉ vào Tàn Hương. Nói đến nửa ngày mới cắt đến đề tài chính. Hết cách rồi, nếu nàng không dùng chiến thuật quanh co, sợ là không cứu được người. Dù sao người đang ngồi trước mặt nàng là nhị ca của nàng, là người nàng không thể xử nghịch. Huống chi Tàn Hương vô cùng xinh đẹp, nàng trực tiếp mở miệng muốn người, sợ là nhị ca không chịu cho.
Hoàn Nhan Nghĩa hơi ngây người. Hắn biết người trong trướng của nàng là ai, hắn biết tất cả.
Hoàn Nhan Quyến Hi lại nói: "Xem ra nếu ta không đến, người vẫn còn bị lão nô tài này lừa gạt cho coi."
"Lừa gạt?" Hắn bị lừa bao giờ.
"Cho đến bây giờ, có phải nhị ca vẫn nghĩ rằng Tàn Hương là nữ tử phong trần ở thanh lâu, kỹ viện, hoặc là một nữ tử tự nguyện hiến thân cho người?" Hoàn Nhan Quyến Hi chậm rãi ngẩng lên nhìn về phía Hoàn Nhan Nghĩa. "Ta nghĩ mụ già này chắc chắn đã nói dối như vậy lừa lấy ban thưởng của người."
Hoàn Nhan Nghĩa hơi nhíu mày, dường như có chút hiểu rõ dụng ý của Hoàn Nhan Quyến Hi.
"Ta không có lừa gạt Kim Lăng vương, từ đầu đến cuối ngài ấy đều biết. . . . . ."
"Còn dám nói bậy!" Hoàn Nhan Quyến Hi tung một cước, đá bay Tề ma ma. Không biết lần có phải giả bộ hay không, Tề ma ma nằm trên mặt đất không hề phát ra tiếng động, tám phần mười là ngất mất rồi.
"Nhị ca, lời mụ nói ta vốn không tin, nhị ca người sao lại sai mụ đi bắt người trong trướng của ta? Ta chết cũng sẽ không tin, mụ đang gạt ta đúng không, nhị ca?" Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn hắn cười, ánh mắt trong suốt.
Hoàn Nhan Nghĩa lúng túng cười cười, đã tỉnh rượu không ít, vẻ khô nóng do Tàn Hương mang đến vừa rồi cũng dần dần lui đi.
"Tiểu muội nói rất đúng, nhị ca ta. . . . . . Sao lại có thể đến trướng của ngươi bắt người. Lão ma ma thất đức này, mụ, nói bậy."
Hoàn Nhan Quyến Hi nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt lướt trên người Tàn Hương một hồi, lại quay về lão ma ma nằm sấp trên đất, nhiệm vụ của mụ đã hoàn thành, lưu lại nơi này chỉ thêm chướng mắt. "Người đâu, mang mụ ta xuống đi." Hoàn Nhan Quyến Hi phân phó.
"Đêm đã khuya rồi, không thể quấy rầy nhị ca người nghỉ ngơi nữa. Nếu sự việc đã rõ ràng, ta liền mang nha đầu về trước. Thường ngày để nàng hầu hạ quen rồi, nhất thời vắng nàng còn cảm thấy thiếu thiếu."
Hoàn Nhan Nghĩa nhìn dung mạo Tàn Hương yêu kiều, siết chặt nắm đấm. Hắn sao không biết nàng là một nữ nhân Đại Tống, nữ quyến tù binh vừa được đưa đến, vừa mới đưa đến sao có thể hầu hạ quen rồi? Nhưng việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể ra vẻ không biết chuyện gì, thuận theo bậc thang Hoàn Nhan Quyến Hi dựng lên cho hắn, từng bước bước xuống thôi.