Chương 6. Không thể giữ lại
Hoàn Nhan Quyến Hi đứng lên nói, "Đi."
Tàn Hương từ trên giường trở mình bò dậy, vừa xuống giường liền lao đến cửa, không cẩn thận dẫm lên vạt áo, chật vật ngã xuống trước mặt Hoàn Nhan Quyến Hi.
"A!" Đau quá. Tàn Hương cắn chặt răng, nuốt hết tiếng kêu xuống bụng. Nàng ngước mắt lên nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi lại không nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Còn không mau đứng lên."
Tàn Hương ôm cánh tay bị té đau, bò dậy.
"Nhị ca, ta đi trước đây." Hoàn Nhan Quyến Hi không quay đầu lại.
"Ai ――" Hoàn Nhan Nghĩa giơ tay lên, lại thả xuống. Quên đi, bỏ đi, tiểu muội có thể chọn người trong đám tù binh, hắn cũng có thể, lát nữa hắn liền phân phó người đi chọn ai đó đẹp hơn Tàn Hương gấp mười lần. Mở miệng thở dài, hắn phất phất tay nói: "Đi đi đi đi."
Nụ cười nhàn nhạt hiện trên khuôn mặt xinh đẹp phi phàm của Hoàn Nhan Quyến Hi, nàng mở miệng nói: "Trên núi Hạ Lan có nhiều thú lạ, ngày khác lại tìm nhị ca đi săn." Không đợi Hoàn Nhan Nghĩa nhận lời, nàng đã bước ra khỏi trướng, còn Tàn Hương chăm chú đi theo sau lưng nàng, khoảng cách giữa nàng và Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ có mấy phân, hơi bất cẩn một chút sẽ va vào nhau.
Ra ngoài doanh trướng, đi thêm mấy bước, Hoàn Nhan Quyến Hi bất thình lình dừng lại. Đúng như dự đoán, Tàn Hương không kịp dừng chân đụng phải lưng Hoàn Nhan Quyến Hi.
Hoàn Nhan Quyến Hi xoay người nhìn chăm chú Tàn Hương, nương theo bó đuốc đang cháy ngoài trướng, thấy rõ nàng khóc đến sưng đỏ hai mắt.
"Xin lỗi, Quận chúa." Tàn Hương cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Nhìn ta." Nàng ra lệnh.
Tàn Hương đành phải ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
"Dung mạo ngươi thật đẹp, nhất định là phiền phức. Nói cho ta biết, hiện tại nên bắt ngươi làm gì." Ánh mắt Hoàn Nhan Quyến Hi đánh lên mặt Tàn Hương, hơi thở bay ra từ miệng nàng bị giá lạnh ngày xuân ngưng tụ thành sương trắng, mỏng manh bay lên, sau đó tiêu tan.
"Ta muốn theo ngươi." Nàng hạ ánh mắt nói. Nàng đã là người của Quận chúa, không phải sao, trước đó trong trướng nữ quyến tù binh, Hoàn Nhan Quyến Hi đã chính miệng nói.
Hoàn Nhan Quyến Hi nở nụ cười, thay đổi ánh mắt. "Ngươi theo ta, sẽ mang đến cho ta phiền phức." Giọng nói của nàng nhạt đi, bước đến trước bó đuốc, đưa tay lên sưởi ấm. "Ngươi cũng qua đây." Nàng ra hiệu cho Tàn Hương.
Tàn Hương nghe lời đi qua, duỗi hai tay áp sát cạnh bó đuốc. Ngọn lửa cháy hừng hực phóng nhiệt xua đi khí lạnh trên người nàng.
"Lúc trước ở trướng nữ quyến tù binh, ta muốn có ngươi. Thật ra lí do rất đơn giản, nếu như ta không muốn ngươi, Hồng thủ lĩnh sẽ "muốn" ngươi." Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn thấy nét ửng hồng trên mặt Tàn Hương, nói tiếp: "Hắn cũng không xứng chiếm lấy ngươi."
"Còn ta có thể đến trướng nhị ca cứu ngươi, là vì ta biết ngươi không muốn cùng nhị ca làm loại chuyện đó, nói cách khác, nhị ca cũng không xứng chiếm lấy ngươi." Hoàn Nhan Quyến Hi thở dài một hơi, "Cho nên, ta đến cứu ngươi."
Tàn Hương cảm kích nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, Quận chúa là quý nhân trong kiếp sống lưu vong của nàng.
Hoàn Nhan Quyến Hi dời tay khỏi bó đuốc, phủ lên mặt Tàn Hương, chậm rãi vuốt ve trên mặt nàng ấy, nàng đang tự hỏi nói lời quyết định như thế nào. Nàng không phải không biết Tàn Hương muốn đi theo nàng, có lẽ làm gì cũng được, một nha đầu để sai văt cũng tốt, dù cho nàng ấy là Công chúa. Nhưng, Hoàn Nhan Quyến Hi lại không thể giữ nàng ấy bên người.
Hồng nhan họa thủy. Không phải sao. Hôm nay đã nghiệm chứng đầy đủ, nàng không thể không tin.
Nàng có thể cứu nàng ấy một lần, hai lần, nhưng không thể có ba lần, bốn lần.
Nàng ấy rất đẹp, nhưng để làm gì chứ. Nếu như Hoàn Nhan Quyến Hi là một nam nhân, nàng sẽ không chút do dự giữ lại Tàn Hương, nhưng nàng lại không phải, cho nên nàng không thể giữ nàng ấy. Nếu cố chấp cũng chỉ càng thêm phiền phức.
"Đại ca Hoàn Nhan Tông Hàn của ta là một nam tử khôi ngô anh tuấn, ngươi đi theo hắn sẽ không cảm thấy thiệt thòi." Hoàn Nhan Quyến Hi chậm rãi nói. Nếu giao Tàn Hương cho đại ca, tin chắc đại ca sẽ rất vui vẻ giữ nàng ấy lại, dù sao Tàn Hương cũng đẹp như vậy, không có nam tử nào có thể từ chối. Nhưng sao lúc nàng nói như thế, đáy lòng lại có chút không nỡ, lại có chút nhói đau.
Tàn Hương tròn mắt, Quận chúa muốn giao nàng cho người khác sao? Đem nàng từ trong địa ngục này cứu ra, rồi lại muốn đưa nàng vào một địa ngục không tên khác, là thế này sao? Là sao chứ?
Nàng không muốn theo ai, nàng chỉ muốn theo nàng ấy, ở lãnh địa dị quốc này, chỉ khi nàng nhìn thấy Hoàn Nhan Quyến Hi mới có một chút cảm giác an toàn, nàng không muốn rời đi.
Quyết định không im lặng nữa, Tàn Hương mở miệng: "Ta chỉ muốn làm một nha đầu của ngươi."
Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ lắc đầu.
Nàng ấy không muốn nàng.
Tàn Hương cắn môi, giọng nói run rẩy: "Ta không có tư cách sao?"
"Nói như vậy là gieo tiếng ác cho ta. Ngươi nên có cuộc sống tốt nhất." Hoàn Nhan Quyến Hi buông tay ra.
Tàn Hương cười khổ, cuộc sống tốt nhất sao? Nàng không dám nghĩ đến, chỉ một tâm nguyện muốn làm nha đầu của Quận chúa cũng không thể hoàn thành, còn muốn cuộc sống tốt nhất gì chứ. Bị một gã nam nhân chơi đùa, sau đó bị vứt lại ngọn núi rộng lớn hoang vu này, đây chính là cuộc sống tốt nhất sao?
"Đại ca ta sẽ đối tốt với ngươi. Hắn là một anh hùng, là người ta sùng bái nhất. Giao ngươi cho hắn, ta yên tâm." Hoàn Nhan Quyến Hi hiểu được băn khoăn trong mắt Tàn Hương, vậy nên giải thích.
Ánh mắt Tàn Hương từ từ hạ thấp, khoảnh khắc tiếp theo, nàng uốn gối quỳ xuống. Đây là lần thứ hai nàng quỳ gối, chỉ trong một ngày.
Hoàn Nhan Quyến Hi hơi sững sờ.
"Ta chỉ cầu xin Quận chúa giữ ta lại." Một chuỗi nước mắt trong suốt xuất hiện, từ mặt Tàn Hương trượt xuống, chôn vùi trong bùn đất dưới chân.
Hoàn Nhan Quyến Hi đổi sắc mặt, nâng mặt Tàn Hương lên, muốn nói lại thôi.
Nàng không phải không muốn giữ nàng ấy lại, nhưng nàng giữ được sao? Nàng có thể cứu nàng ấy một lần hai lần, nhưng có thể vĩnh viễn xuất hiện đúng lúc như vậy sao.
Hoàn Nhan Quyến Hi siết thật chặt nắm tay, nàng ấy đang làm khó nàng.
Phút chốc, Hoàn Nhan Quyến Hi xoay người đưa lưng hướng về Tàn Hương. Lạnh lùng nói: "Đứng lên."
Tàn Hương không nói, nước mắt rơi càng nhanh hơn.
"Ta bảo ngươi đứng lên, ngươi có nghe thấy không!" Hoàn Nhan Quyến Hi hơi giận quát. Nàng thu xếp cho nàng ấy kết quả tốt nhất, nàng ấy còn gì không hài lòng?
Ai.
Nước mắt Tàn Hương khóc muốn đau lòng nàng.
"Ta biết mình là một người Tống, không xứng hầu hạ Quận chúa, thế nhưng ta cầu xin Quận chúa giữ ta lại, làm gì cũng được. . . . . ."
Hoàn Nhan Quyến Hi ngửa đầu, trái tim cũng rối chặt một chỗ. Không phải nàng tàn nhẫn, mà nàng có đầy đủ lý do nhất định phải làm như thế.
Hiện tại Đại Kim vừa mới thành lập, tuy bộ lạc Hoàn Nhan hùng mạnh nhất trong tộc Nữ Chân, nhưng còn có rất nhiều bộ lạc sẽ chờ thời động binh, muốn có một ngày thay thế gia tộc Hoàn Nhan, nguy hiểm luôn luôn tồn tại. Mấy ngày nữa, đại đội bắt đầu nhổ doanh rời khỏi mảnh đất tạp cư cùng người Hán này, trở lại nước Đại Kim hết thảy đều là người Kim, nếu đến lúc đó Tàn Hương vẫn còn theo nàng, sẽ có phiền toái. Tàn Hương rất đẹp, Hồng thủ lĩnh muốn, nhị ca muốn, tựa hồ là nam nhân đều muốn. Nếu Hoàn Nhan Quyến Hi giao Tàn Hương cho Hoàn Nhan Tông Hàn, vậy Tàn Hương chính là nữ nhân đã có "chủ", người tộc khác sẽ không thể cướp đi. Lại nói nếu như Hoàn Nhan Quyến Hi cương quyết không giao Tàn Hương cho người khác, mà giữ ở bên người, tình huống lại khác. Tàn Hương là một tù binh Đại Tống thì làm được gì? Nhiều nhất xem như là nha đầu bên cạnh Hoàn Nhan Quyến Hi. Thử hỏi, nếu người tộc khác đến chỗ nàng đòi người, chỉ là một tiểu nha đầu bên cạnh nàng, mà nha đầu này lại còn là nữ nô Đại Tống địa vị kém nhất nước Đại Kim, Hoàn Nhan Quyến Hi có thể từ chối sao?
Nàng không thể.
Nàng không thể vì Tàn Hương dấy lên rắc rối cùng những bộ lạc khác, trong khi lực lượng của bộ lạc mình còn chưa đủ hùng mạnh. Nàng không thể.
Cho nên, khi có người tộc khác đến đòi người, nàng chỉ có thể chắp tay đưa tiễn. Thay vì như vậy, còn không tốt bằng giao cho đại ca.
Dù sao giao cho đại ca, nàng còn có thể thường xuyên gặp nàng ấy, nhìn xem nàng ấy sống có tốt hay không.
"Đứng lên đi." Hoàn Nhan Quyến Hi cúi người đỡ Tàn Hương đứng dậy.
Tàn Hương nhìn nàng kích động, "Quận chúa chịu giữ ta lại rồi sao?"
Đôi mắt Hoàn Nhan Quyến Hi lóe lên một tia u buồn, mới ngày đầu tiên gặp, nữ nhân này đã có thể quấy nhiễu trái tim chưa từng rối loạn của nàng.
"Không thể giữ ngươi."
"Quận chúa từng nói, ngươi. . . . . . Muốn ta." Tàn Hương nghẹn ngào.
"Ta không phải nam nhân, sao có thể muốn ngươi. Đó chỉ là kế tạm thời tránh cho ngươi bị Hồng thủ lĩnh xâm phạm thôi."
Tàn Hương khó hiểu lùi lại một bước, đến tột cùng phải làm sao Quận chúa mới có thể giữ nàng lại, nàng không muốn đi, chỗ nào cũng không muốn đi.
Hoàn Nhan Quyến Hi không muốn nói thêm nữa, kéo tay Tàn Hương về trướng của mình, nàng đã quyết định rồi, sáng sớm ngày mai liền đem nàng ấy giao cho đại ca Hoàn Nhan Tông Hàn.
Giữ nàng ấy thêm một khắc, nàng sẽ thêm một phần không nỡ, nước mắt Tàn Hương giống như ám khí, bất tri bất giác bắn trúng lòng của nàng, làm nàng đau lòng. Nàng muốn đưa nàng ấy đi, càng sớm càng tốt.
Lại bước vào doanh trướng màu thiên lan của Hoàn Nhan Quyến Hi, Tàn Hương cảm thấy thật thân thiết, như trút được gánh nặng, nàng vẫn bình an trở về. Nhưng nghĩ đến lời Quận chúa nói muốn tặng nàng cho người khác, tâm tình lại trở nên nặng nề, giống như ngọn núi lớn chắn ngang trước ngực ép nàng không dám thở mạnh.
Hoàn Nhan Quyến Hi nắm lấy tay Tàn Hương suốt dọc đường đến giờ này mới thả ra, nương theo ánh nến trong phòng, nàng nhìn thấy vết bầm tím trên mu bàn tay Tàn Hương. Đôi mi thanh tú nhíu lại, nàng không vui hỏi: "Bị như vậy khi nào?"
"Vừa mới."
"Ta làm sao?" Hoàn Nhan Quyến Hi không nhớ đã nắm tay Tàn Hương mạnh đến mức để lại vết bầm.
Tàn Hương lắc đầu, muốn rút tay về, nhưng nàng nắm chặt lấy. Hoàn Nhan Quyến Hi vén cánh tay áo Tàn Hương lên, kéo đến bả vai, trên cánh tay mịn màng hiện đầy vết cấu, véo xanh tím.
"Ai làm?" Dường như biết rõ còn cố hỏi, Hoàn Nhan Quyến Hi đã biết ai làm, còn ai vào đây, chắc chắn là Tề ma ma.
Tàn Hương vẫn lắc đầu, nàng không giỏi cáo trạng.
Hoàn Nhan Quyến Hi hừ lạnh, hai roi quá ít rồi, nàng nên thưởng Tề ma ma thêm vài roi nữa mới đúng.
"Nếu ta không nhìn thấy, ngươi cũng không định nói?" Ngón tay Hoàn Nhan Quyến Hi sờ lên vết xanh đen, tăng thêm chút sức, nàng cố ý làm đau nàng ấy, để nàng ấy hiểu rõ bản thân đã bị thương.
"Nào." Hoàn Nhan Quyến Hi buông tay, đi thẳng đến bàn tròn phía trước. Tàn Hương đi theo nàng.
Gương mặt trắng nõn mịn màng, đôi mày khói cong cong như buồn như không, đôi môi anh đào hé ra muốn nói lại thôi, đẹp đến siêu phàm thoát tục. Duy nhất không được hoàn mỹ chính là một đôi mắt đẹp sinh ra ẩn tình vừa đỏ vừa sưng, che kín tơ máu, có lẽ Thỏ Ngọc trên cung trăng nếu hóa thành hình người, đại khái sẽ có một đôi mắt như vậy đi. Đôi mắt đỏ này đầy ắp nước mắt, u buồn ấm ức, trong nháy mắt khiến Hoàn Nhan Quyến Hi quên hết tất cả.