Trang

29/08/2020

Tàn Mộng Mê Hương - Chương 7

    Chương 7. Tức giận


    Tim đèn trong chân nến thỉnh thoảng phát ra âm thanh lách tách, phá vỡ yên tĩnh trong phòng.

    Hoàn Nhan Quyến Hi bỗng nhiên lấy lại tinh thần, lúng túng xoay người, để che giấu sự thất thố của mình, nàng bước đến trước tủ cầm lấy bình kim sang dược, lúc quay trở lại cố ý không nhìn vào ánh mắt vẫn đang chăm chú của Tàn Hương.

    "Ngồi xuống, cởi y phục ra." Giọng nói của Hoàn Nhan Quyến Hi bình thản, thật ra ý chí đang gắng sức thành công giấu đi tình cảm dần dần biến đổi trong lòng.

    "Ta tự mình làm là được rồi." Tàn Hương không cách nào bình tĩnh cởi áo nới dây lưng trước mặt Hoàn Nhan Quyến Hi, người cũng là nữ nhân, thân thể nàng không phải chưa từng bị người khác nhìn qua, ví như Bích Xuân thiếp thân cung nữ của nàng, nhưng không biết tại sao, nàng lại xấu hổ khi tự nhiên lõa thể trước mặt Quận chúa.

    "Cởi y phục ra. Ta tin vết bầm tím này tuyệt đối không chỉ có trên cánh tay." Hoàn Nhan Quyến Hi đoán rất đúng, Tề ma ma đối xử với Tàn Hương có thể nói là trên dưới công bằng, làm cho nàng mình đầy thương tích.

    "Ta tự mình làm. . . . . ."

    "Không được." Hoàn Nhan Quyến Hi trực tiếp cắt lời Tàn Hương, đồng thời ấn nàng ngồi lên ghế.

    "Cởi đi." Lời này vừa thốt ra, nhất thời làm hai người đều có cảm giác bức người lương thiện làm kỹ nữ.

    "Ta. . . . . ." Tàn Hương ngượng ngùng cuối thấp đầu.

    Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ cười.

    "Nếu ngươi không muốn cởi, ta có thể làm giúp." Dứt lời, ngón tay của nàng đã cởi cúc áo bên cổ Tàn Hương ra. (Lưu manh Quận chúa ==)

    "Không ──" Tàn Hương cuống quýt nói: "Ta. . . . . . Ta tự làm được rồi."

    Hoàn Nhan Quyến Hi gật đầu hài lòng, nàng trước giờ am hiểu cách khiến người ta phải làm chuyện không thích làm.

    Tàn Hương mở hết cúc áo, cởi ngoại y ra, tiếp đó là trung y, cuối cùng lộ ra cái yếm nhung gấm màu tím.

    Hoàn Nhan Quyến Hi đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền tức giận.

    Kinh ngạc bởi dáng người hoàn mỹ cùng làn da trắng như tuyết của Tàn Hương, tức giận vì trên làn da tuyết trắng có không ít vết bầm xanh đen.

    Tề ma ma ra tay thật tàn độc!

    Hoàn Nhan Quyến Hi cắn răng, giận bản thân có mắt không tròng, nói xem, một mụ già làm chuyện phản nghịch như thế, nàng sao có thể giữ mụ ở bên cạnh lâu như vậy, hơn nữa lại mãi chẳng hề nhìn thấu nội tâm độc ác của mụ. Tề ma ma che giấu thật giỏi.

    Tàn Hương cúi thấp đầu, hai tay ôm trước ngực. Tuy có cái yếm che lại thân thể, nàng vẫn có cảm giác bị nhìn hết sạch. Thật ngượng ngùng .

    Hoàn Nhan Quyến Hi thắp thêm nến sáng, mở nắp lọ kim sang dược bằng sứ, bước đến phía sau Tàn Hương. "Nhịn một chút, sẽ đau đó." Đổ bột thuốc vào lòng bàn tay, bôi lên lưng Tàn Hương, nàng dùng sức thoa đều bột thuốc.

    "Ân." Tàn Hương không nhịn được khẽ rên thành tiếng, cảm giác nóng rát chạy thẳng vào thần kinh.

    "Nhất định phải dùng sức xoa bóp bột thuốc mới có thể thấm hết vào da, như vậy vết thương mới có thể mau lành." Hoàn Nhan Quyến Hi giải thích một chút.

"Đúng rồi, chắc là ngươi còn chưa biết tên ta." Hoàn Nhan Quyến Hi dời đi sự chú ý của Tàn Hương.

    "Ân." Tàn Hương gật đầu, hai tay đang chống trên bàn tròn, ngăn lại sự đưa đẩy của Hoàn Nhan Quyến Hi. Khó có thể lý giải được vì sao thân hình mảnh mai giống như Quận chúa lại có sức lực lớn như vậy.

    "Ta tên Hoàn Nhan Quyến Hi. Là nữ nhi duy nhất của gia tộc Hoàn Nhan, năm nay mười tám tuổi. Ngươi sao, bao tuổi." Sức trên tay nàng không giảm chút nào, ngược lại tăng mạnh.

    "Ta ── mười bảy." Tàn Hương khó khăn nói.

    "Hứa hôn chưa?" Hoàn Nhan Quyến Hi hỏi một vấn đề không liên quan lắm.

    "Ân." Tàn Hương gật đầu, vào một năm trước, nàng đã được ban hôn cho nhi tử của Tể tướng đương triều.

    "Tạo hóa trêu ngươi, hôn sự của ngươi sợ là không thể kết thành."

    Đương nhiên là vậy, nhưng Tàn Hương trước giờ chưa từng vì thế mà đau khổ, bởi vì nàng vốn chưa từng gặp qua vị nhi tử Tể Tướng kia, hắn là kẻ điên hay tên ngốc nàng đều không biết, cho dù kết hôn rồi, cũng là hôn nhân không chút tình cảm. Có điều, lời nói của Hoàn Nhan Quyến Hi nhắc nhở nàng, khiến nàng cũng nghĩ đến một vấn đề, Hoàn Nhan Quận chúa có từng hứa hôn chưa?

    "Ân, được rồi." Hoàn Nhan Quyến Hi vỗ vỗ tay, vết thương sau lưng đã xử lý xong, chỉ còn cánh tay. Nàng kéo một cánh tay của Tàn Hương lên, dùng  phương pháp giống nhau xoa bóp. Có thể là do đã quen, Tàn Hương cảm thấy không đau như trước nữa.

    "Hoàn Nhan Quận chúa. . . . . . Từng được hứa hôn chưa?" Tàn Hương nhẹ giọng mở miệng hỏi.

    Hoàn Nhan Quyến Hi hơi ngẩn ra, tay phải theo thói quen xoa lên vết sẹo nhạt nơi cổ tay trái.

    "Ta đang đợi hắn trở về cưới ta." Lúc Hoàn Nhan Quyến Hi nói chuyện, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, cũng chất chứa cô đơn.

    Tàn Hương bắt được hết thảy động tác lơ đãng này của nàng, nhìn Quận chúa suy . Có thể khiến lòng Hoàn Nhan Quyến Hi tràn đầy mong đợi xuất giá, sẽ là nam nhân như thế nào?


    Mấy ngày lại trôi qua, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không theo lời giao Tàn Hương cho Hoàn Nhan Tông Hàn. May mắn thay, Tàn Hương mang trong lòng càng nhiều mừng rỡ cùng biết ơn, dĩ nhiên, trong này còn xen lẫn rất nhiều tình cảm diệu kỳ mà người thường không thể hiểu được. Nàng đã từng hỏi Hoàn Nhan Quyến Hi sao lại quyết định không giao nàng cho người khác nữa. Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ trả lời một câu, trên người ngươi có thương tích, đợi lành rồi nói. Có lúc, Tàn Hương sẽ vén ống tay áo lên, nhìn chăm chú vết bầm to to nhỏ nhỏ trên người, trong lòng cầu nguyện những vết tích này biến mất lâu một chút, tốt nhất mãi mãi mãi mãi cũng không biến mất. Nhưng đây chẳng qua chỉ là một ý nghĩ, chung quy sẽ không trở thành hiện thực, một vài vết xanh đen rõ ràng đã nhạt dần, không lâu nữa sẽ biến mất không dấu vết.

Rời khỏi hoàng cung, Tàn Hương mới biết bản thân vô dụng đến mức nào. Quận chúa cứu nàng, đồng thời để nàng  trong trướng, nàng lẽ ra nên phụ trách đồ ăn thức uống, sinh hoạt hàng ngày của Quận chúa. Thế giới này tuyệt đối sẽ không có nha đầu nào ngốc hơn nàng, bưng mâm thức ăn sẽ không cẩn thận ngã chổng vó, bát, đĩa vỡ nát một đống không nói, tay còn bị mảnh sứ vỡ cắt trúng; bưng một chậu nước, sẽ bị bọt nước tràn ra làm bỏng chân. . . . . . Cuối cùng, Hoàn Nhan Quyến Hi tổng kết nói, ngươi không thích hợp hầu hạ ta, đổi lại ta hầu hạ ngươi sẽ tốt hơn chút. Câu nói này của Hoàn Nhan Quyến Hi đã kết thúc công việc đầu tiên trong đời Tàn Hương, làm cung nữ.

    Ban ngày, Hoàn Nhan Quyến Hi thường không ở trong trướng, nàng rất bận.

    Buổi tối, nàng sẽ cùng Tàn Hương ngủ cùng giường. Thứ nhất, bởi vì trong trướng của nàng chỉ có một cái giường, thứ hai, bởi vì ngủ kiểu này sẽ ấm hơn. Hoàn Nhan Quyến Hi ngược lại không sợ lạnh, người lạnh là Tàn Hương. Ở Giang Nam, thời tiết tháng tư đã trở nên ấm áp, nhưng ở phương Bắc này, lại là vùng núi, sương đêm lạnh lẽo vốn không có gì lạ. Chăn ấm nệm êm không ngăn được giá lạnh, mỗi lúc mặt trời ở phía Đông dần lên cao, Tàn Hương mở mắt ra đều sẽ phát hiện mình chẳng biết lúc nào đã chui vào ngực Hoàn Nhan Quyến Hi. Nàng ngẩng đầu nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, phát hiện hơi thở nàng ấy đều đặn nhịp nhàng. Vẫn còn đang ngủ thì phải. Vậy nên, Tàn Hương sẽ lại chui vào, hưởng thụ một khắc ấm áp cuối cùng. Lúc này, Hoàn Nhan Quyến Hi mới có thể lặng lẽ mở mắt ra, mái tóc đẹp như  của Tàn Hương dính sát vào cằm của nàng, rất ngứa.

    Mọi thứ thật kỳ quái, cũng rất khác biệt. Trong lúc Hoàn Nhan Quyến Hi còn đang suy nghĩ rốt cuộc kỳ quái ở chỗ nào, Tàn Hương dường như đã hiểu rõ.


    Tàn Hương từ trên ghế đứng lên, ngẩng đầu phát ngốc nhìn mặt trời giữa trưa. Đã quá giờ, Quận chúa lẽ ra phải về rồi, sao lại chậm trễ không thấy bóng dáng? Tàn Hương vén màn trướng ra ngoài.

    Tuyết đọng ngoài trướng đã gần tan hết, cỏ non xanh mướt vừa mới đâm chồi, xa xa nhìn tới, đều là lấm ta lấm tấm xanh biếc. Không khí ngoài trướng cũng rất dễ chịu, tươi mát hợp lòng người, trong trướng lại có vẻ khá nhàm chán. Tàn Hương chậm rãi lượn quanh màn trướng, cuối cùng tựa vào bên cạnh một cây đại thụ. Nàng không dám đi quá phạm vi doanh trướng của Quận chúa, bởi vì đối với Tàn Hương mà nói chỉ có vùng trời này mới là nơi nàng an toàn.

    "Tàn Hương, ngươi đi lấy cơm trưa cho Quận chúa." Một đại hán không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Tàn Hương, bất chợt lỗ mãng nói thật khiến Tàn Hương sợ hết hồn.

    "A, được rồi. Thập thủ lĩnh." Tàn Hương đáp lại. Mấy gã thủ lĩnh phụ trách canh gác doanh trướng của Hoàn Nhan Quyến Hi đều biết Quận chúa chọn một nữ nhân Đại Tống làm nha đầu, hơn nữa biết nàng rất đẹp, tên gọi Tàn Hương.

    Tàn Hương đi dọc theo một con đường vắng vẻ, đây là con đường duy nhất nàng từng đi qua. Hoàn Nhan Quyến Hi bãi bỏ hết thảy công việc cho nàng, chỉ ngoại trừ đi lấy giúp nàng ấy ba bữa cơm.

    Đi về phía trước thêm chút là đến rồi, Tàn Hương tăng nhanh bước chân.

    Bất thình lình, một con tuấn mã dừng trước người Tàn Hương, giống như từ trên trời giáng xuống, nghênh ngang chặn lối đi của nàng.

    Tàn Hương lùi lại một bước, lưng dựa vào cây đại thụ, gương mặt vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng bắt gặp đôi mắt nóng như lửa đủ đem người ta xuyên thủng.

    Là một nam nhân. Một nam nhân vô cùng tuấn mỹ, nhưng không liên quan đến nàng. Cúi đầu, Tàn Hương muốn vòng qua ngựa mà đi.

    Nam tử xấu xa cười cười kéo dây cương, ngựa rất nghe lời đổi hướng, lại chắn trước mặt Tàn Hương.

    Tàn Hương nhíu mày không nhìn người trên ngựa, muốn vòng qua hướng khác. Nhưng nam tử trên ngựa lại không muốn dễ dàng thả Tàn Hương đi, không ngừng điều khiển đầu ngựa. Hai người ngươi tới ta chặn một hồi lâu, Tàn Hương dừng lại, nhẹ giọng nói: "Mong công tử thả cho tiểu nữ một con đường, tiểu nữ vô cùng cảm kích."

    "Ngươi là ai, tên gì?" Nam tử nhảy xuống ngựa, đến gần Tàn Hương.

    Tàn Hương vẫn chưa ngẩng đầu nhìn, chỉ một mực cúi đầu lùi lại, nhưng phía sau thực sự không có đường lui.

    "Ta chỉ là một tiểu nha đầu."

    "A?" Nam tử rất thích thú đánh giá Tàn Hương một lượt, khí chất của nàng rất đặc biệt, nhìn thế nào cũng không thể là một nha đầu. "Ngươi tên gì." Nam tử truy hỏi, chỉ khi biết tên rồi, ngày sau mới dễ gặp lại.

    "Công tử không cần biết tiện danh của bỉ nhân*." Tàn Hương không thể nhịn được nữa, nghiêng người muốn trốn khỏi vòng vây của nam tử, ngược lại bị nam tử bắt được cổ tay. "Ngươi gọi ta là công tử?" Xem ra nữ nhân xinh đẹp như thiên tiên này không phải người Liêu, có lẽ nàng mới đến không lâu, nếu không sẽ không thể không nhận ra hắn. Nam tử lần nữa đánh giá Tàn Hương, thấy nàng mặc một bộ y phục Đại Tống, lập tức hiểu ra.

    (*Bỉ nhân: kẻ hèn, tự xưng một cách khiêm tốn)

    "Ngươi là người Tống?" Nam tử ép sát hơn, ngửi được hương thơm bẩm sinh trên người Tàn Hương.

    "Công tử ngươi?" Tàn Hương kinh ngạc nhìn mỹ nam tử, giãy giụa cổ tay bị bàn tay to lớn của hắn nắm chặt.

    "Ngươi thật xinh đẹp." Nam tử lẩm bẩm một mình, không quan tâm Tàn Hương phản kháng, một câu nói sau đó khiến Tàn Hương hơi chấn động: "Ngươi là nữ nhân đẹp nhất ta từng gặp, ngươi thậm chí xinh đẹp hơn cả Hoàn Nhan Quyến Hi."

    "Nói cho ta biết tên của ngươi." Nam tử chìa cánh tay cứng như thép ra, quây Tàn Hương vào lòng.

    "Không!" Tàn Hương liều mạng giãy dụa, nước mắt bị khuất nhục tích đầy viền mắt, cũng không thể giả vờ bình tĩnh nữa, giọng nói hơi run run: "Thỉnh. . . . . . Công tử tự trọng."

    Nam tử nhanh chóng ấn lên môi Tàn Hương một nụ hôn, lộ ra vẻ mặt sung sướng trộm hương thành công, đồng thời buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng, "Tương lai còn dài, ta không vội."

    Tàn Hương suy sụp ngã lên cây đại thụ, không thể đứng vững, hoảng sợ cùng nhục nhã nuốt chửng chút tôn nghiêm cuối cùng của nàng. Đây chính là số mệnh của nô lệ mất nước chăng, mặc người khác muốn làm gì thì làm, lại không hề có chút sức lực phản kháng. Nước mắt trong phút chốc phủ đầy cả hai gò má, ai có thể đến cứu giúp nàng? Ai?

    Nam tử nhìn thấy Tàn Hương khóc đến đau lòng, bất chợt sinh ra lòng trắc ẩn, lai muốn ôm nàng vào lòng an ủi, tay vừa mới tìm đến cánh tay Tàn Hương, không ngờ Tàn Hương gắng sức nhào qua một bên, mặc dù tránh thoát tay của nam tử, nhưng cũng vì dùng sức quá mức mà ngã xuống đất.

    "Cầu xin ngươi, đừng lại đây. . . . . ." Là khẩn cầu cũng là cam chịu số phận, nếu như nam tử trước mắt quyết tâm muốn khinh bạc nàng, nàng nói gì cũng vô dụng.

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7