Trang

29/08/2020

Tàn Mộng Mê Hương - Chương 9

Chương 9. Kết hôn? Quyết không!

 

Thấy Hoàn Nhan Tông Hàn dần khuất hẳn sau cửa trướng, vẻ tươi cười trên mặt Bố Uy cuối cùng cũng biến mất, hắn ngồi trên ghế da, tùy tiện lật xem một vài văn kiện. Kết hôn? Quyết không!

"Bố Uy ca. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi muốn mở miệng phá vỡ yên tĩnh, nhưng lại không biết phải nói gì, lần đầu mừng rỡ gặp lại Bố Uy, đã bị khuôn mặt không chút biểu tình của hắn làm phai nhạt. Khoảng thời gian nhớ nhung dài đằng đẵng đầy gian nan này, nàng thường xuyên nghĩ đến khi hai người gặp lại, Bố Uy sẽ có vẻ mặt thế nào. Nàng cầu nguyện hắn sẽ không tiếp tục lạnh lùng vô tình như vậy, nhưng sự thực chứng minh, trời cao không hề nghe thấy lời nàng nguyện cầu, thái độ Bố Uy vẫn như trước.

Hoàn Nhan Quyến Hi cắn môi dưới, một loại cảm giác nhục nhã tràn trong lòng,  trên đường đến đây nàng đã chuẩn bị tâm lý, Bố Uy có thể vẫn lạnh nhạt như trước làm nàng đau lòng.

    "Ta sẽ không cưới ngươi." Bố Uy lạnh lùng quăng lại một câu, đứng dậy muốn bỏ đi.

    "Đứng lại."

    "Còn có chuyện gì?" Bố Uy xoay người, ánh mặt lạnh băng.

    Hoàn Nhan Quyến Hi trừng mắt nhìn nam nhân khiến nàng vừa yêu vừa hận này, trong đôi mắt lam dần dần hiện ra nước mắt. Hắn vẫn không thể hiểu rõ lòng nàng ! Đến tột cùng nàng phải làm sao mới khiến hắn hiểu được! Tình yêu không phải có thể hòa tan mọi thứ sao, sao tình yêu của nàng không thể làm khối băng cứng như hắn tan chảy. Nàng rất muốn gặp hắn, nhưng gặp được hắn liền sẽ nhìn thấy lạnh lùng, lần nào cũng như vậy, đều không ngoại lệ.

"Chúng ta có thể vui vẻ nói chuyện hay không." Hoàn Nhan Quyến Hi chưa từng thấp giọng thỉnh cầu ai như vậy, lần này xem như là phá lệ vì Bố Uy. Nàng thật sự muốn biết nút thắt từ đâu ra, nên nàng buông xuống tất cả sự ngượng ngùng cùng kiêu ngạo.

"Nói? Chúng ta không có chuyện gì để nói." Lời hắn nói tàn nhẫn không chút lưu tình, giẫm đạp tôn nghiêm của Hoàn Nhan Quyến Hi dưới chân, ngay cả lông mày cũng không nhăn một lần.

"Ngươi. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi rốt cuộc không nhịn được nữa, mặc cho nước mắt tuôn rơi. Roi ngựa luôn mang theo người từ trong tay nàng lặng yên lướt xuống, rơi trên mặt đất. Dường như nàng đã vô lực nắm chặt bất cứ thứ gì. "Sao ngươi lại phải đối xử với ta như vậy." Nàng nghẹn ngào lên án.

Bố Uy cười càn rỡ. "Ta đối xử với ngươi thế nào? Ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao? Vì ngươi, ta chinh chiến sa trường, vừa đi chính là nửa năm, lẽ nào như vậy ngươi còn không nhìn thấu lòng ta. Vì ngươi, ta thực sự là dụng tâm lương khổ*!"

(muốn tốt cho người khác mà người ta không biết)

    Lời Bố Uy triệt để đánh Hoàn Nhan Quyến Hi xuống địa ngục. "Ngươi xuất chinh chính là vì trốn ta, đúng không." Hoàn Nhan Quyến Hi cố thu hồi nước mắt, giọng nói bi thảm.

    Bố Uy hừ lạnh. "Đừng nói với ta, đến giờ ngươi mới biết dụng ý của ta."

    "Ta đúng là mới biết, nhưng không muộn chút nào." Hoàn Nhan Quyến Hi yếu ớt  nói, một phen lời nói lạnh như băng của hắn khiến nàng gần như hôn mê, sao nàng lại không nghĩ ra, Bố Uy xuất chinh hết thảy đều là vì trốn nàng.

    Đã không thể làm gì thêm nữa, không phải sao. Nàng đợi chờ hắn tròn ba năm, mặc kệ nàng cố gắng thế nào, muốn làm vui lòng hắn ra sao, đợi đến cuối cùng lại là tổn thương đến chết.

    "Ta hiểu rồi, sau này ta sẽ không phiền ngươi nữa. Sau khi hồi kinh, ta sẽ thỉnh cầu để phụ hoàng hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta, ngươi và ta sẽ không có thêm bất kỳ quan hệ gì."

    "Đừng quên thực hiện lời hứa của ngươi." Những lời Bố Uy nói hệt như muối biển, rải đều lên vết thương của Hoàn Nhan Quyến Hi, làm nàng đau thương khốn khổ.

    "Được. Ta biết rồi!" Hoàn Nhan Quyến Hi quay lưng về phía Bố Uy, không để hắn nhìn thấy nước mắt trên mặt nàng đang rơi không ngừng.

    Bố Uy nhìn lưng Hoàn Nhan Quyến Hi run run, lạnh lùng xốc màn trướng ra ngoài.

    "Là ngươi?"

    "Là ngươi?"

    Tàn Hương và Bố Uy gần như mở miệng cùng lúc, hai bên đều rất kinh ngạc.

    Vẻ mặt Bố Uy trong nháy mắt từ lạnh lùng biến thành kinh hỉ, thật là đi mòn gót giày không tìm thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công. Hắn nheo mắt lại, nhìn chăm chú mỹ nhân khiến hắn mơ tưởng ngày đêm. Tuy nói cách lần đầu gặp mặt chỉ qua vài canh giờ, nhưng hắn đã bắt đầu nhớ nhung nàng.

    Hai chân hơi dùng sức, Bố Uy nhẹ nhàng lên ngựa, ôm Tàn Hương vào lòng. "Ở đây đợi ta? Nhớ ta sao?" Hắn yêu thương tươi cười, nhẹ nhàng thổi khí bên tai Tàn Hương.

    Tàn Hương run rẩy lắc đầu, giãy dụa muốn xuống ngựa.

    Nhưng Bố Uy lần này không thuận theo tâm nguyện của Tàn Hương, khóa chặt nàng trong ngực. "Còn nhớ lời thề hôm nay của ta không, ta đã nói. . . . . ." Bố Uy vừa nói, vừa quay đầu ngựa, bất kể đây là ngựa của ai, trước tiên cưỡi nó về trướng của hắn rồi nói.

    "Đứng lại." Hoàn Nhan Quyến Hi lạnh lùng nói. Không phải là không lộ biểu cảm gì sao? Nàng cũng có thể. Chỉ có điều lúc đang giả vờ vô tình, tâm sẽ đau.

    Hai người nghe tiếng lập tức quay đầu, tiếp đó, Hoàn Nhan Quyến Hi thấy rõ hai người đang ôm ấp nhau trên ngựa ──

    Giống như bất thình lình có một cơn lốc, điên cuồng lướt qua người Hoàn Nhan Quyến Hi. Nàng lảo đảo lui về phía sau một bước, dựa vào cửa trướng. Nàng muốn thử nhìn lại người trên ngựa một chút để xác định bản thân không phải đang nằm mơ, tiếc là trước mắt nàng một màu đen kịt, không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì. Sự thật tàn khốc chém trái tim vốn đã tổn thương của nàng thành hai nửa. Sao Bố Uy có thể ôm Tàn Hương? Sao hắn có thể! Hắn không cần nàng, nhưng lại đi ôm Tàn Hương? Ông trời có phải là đang trêu chọc nàng? Bọn họ sao có thể ôm nhau thân mật như vậy?

    Hoàn Nhan Quyến Hi ôm đầu, cảm thấy trời đất mù mịt, giờ khắc này nàng thật hận không thể móc tim ra giẫm dưới hai chân để trút hận. Vốn sau khi nghe được lời nói Bố Uy lạnh lùng như băng đá, nàng còn có thể dùng chút ý chí cùng tôn nghiêm còn lại, giữ lấy tư thế đứng yên mà không ngã xuống, nhưng bây giờ nàng không làm được nữa, chán nản ngồi bệt trên đất, nàng nghe thấy tiếng trái tim vỡ tan chảy máu.

    "Chúng ta đi." Bố Uy không để ý đến nét mặt thống khổ của Hoàn Nhan Quyến Hi, cưỡi ngựa muốn chạy.

    "Ta không muốn đi theo ngươi! Quận chúa!" Tàn Hương giãy dụa lần cuối cùng, Bố Uy đã sắp mang nàng khuất khỏi tầm mắt Hoàn Nhan Quyến Hi, nàng lớn giọng hô: "Cứu ta! Quận chúa! Quận chúa!"

    Một tiếng huýt gió thanh thúy vang khắp chân trời, tuấn mã vốn đã đi xa đột nhiên quay đầu lại, chạy thật nhanh về bên cạnh chủ nhân.

    Trên mặt Hoàn Nhan Quyến Hi đã không còn chút huyết sắc, lòng nàng đã bị trọng thương, có lẽ kiếp này khó có thể trị khỏi thương tổn như vậy. Phản bội, phản bội, tất cả đều là phản bội. Nàng cảm giác thế giới này đã phản bội nàng. Nàng giương đôi mắt đỏ tươi, nước mắt còn đang rưng rưng trong hốc mắt, chỉ cần chớp một cái sẽ lập tức chảy xuống. Nàng đúng là rất kiên cường, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân, sự đau khổ khi bị vứt bỏ này không thua kém so với bất kỳ nữ nhân nào khác. Nàng chưa từng luyện qua bản lĩnh gì mà đao thương bất nhập, có thể liên tiếp bị vứt bỏ  phản bội mà mặt không biến sắc. Nàng không làm được, bất luận là ai cũng không làm được

    Bố Uy bị ngựa mang trở về cả giận nói: "Ngươi làm gì vậy!"

    Hoàn Nhan Quyến Hi cười nhạt, "Đem ngựa  người của ta, để lại."

    Bố Uy cúi đầu liếc nhìn, sau khi xác định đây đúng là ngựa của Hoàn Nhan Quyến Hi, xoay người xuống ngựa, tiếp đó đưa tay ôm Tàn Hương xuống, động tác lưu loát làm liền một mạch. Thật không nghĩ đến tất cả những thứ này làm Hoàn Nhan Quyến Hi chướng mắt ra sao. Nàng khổ sở theo đuổi ôm ấp, lại để Tàn Hương dễ dàng có được. Nàng hận!

    "Ngựa trả ngươi, người ta mang đi." Bố Uy coi Hoàn Nhan Quyến Hi như không tồn tại, đã sắp ôm Tàn Hương lên ngựa của hắn.

    "Ngươi dám?" Một cây roi bạc lóe ra hồ quang ngăn cản Bố Uy.

    "Ta dám." Bố Uy chưa từng sợ Hoàn Nhan Quyến Hi, giờ khắc này sẽ càng không sợ.

    Chát ──

    Ngân tiên nặng nề rơi trên lưng Bố Uy, cắt rách áo lông hoa quý cùng thớ thịt rắn chắc trên lưng hắn.

    Ánh mắt hung ác của Bố Uy lạnh đi, lúc nhìn đến mắt cá chân Tàn Hương bị đầu roi lướt qua mà tràn ra máu tươi, càng trở nên lạnh hơn. Hắn cúi người nhẹ nhàng đặt Tàn Hương trên mặt đất, từ bên hông rút ra roi da màu đen.

    Trời! Tên nam nhân này muốn đánh Quận chúa sao? Tàn Hương trợn tròn hai mắt, lộ rõ sợ hãi nhìn hai người phía trước giương cung bạt kiếm*.

(giương cung bạt kiếm: sắp đánh nhau tới nơi)

    "Nàng là nha đầu của ngươi?" Bố Uy siết chặt roi dò hỏi.

    "Ngươi không có quyền cướp người của ta đi. Ngươi phải nhớ kỹ thân phận của ngươi." Hoàn Nhan Quyến Hi chọn tuyên cáo, từ chối trả lời. Ở trước mặt Bố Uy, nàng chỉ có thể giả vờ kiên cường trấn tĩnh. Sự bình tĩnh tự tin của nàng đã sớm bị hắn giẫm đạp sạch sẽ, còn lại chỉ có dấu vết bị sỉ nhục.

    "Ô. Sao ta lại quên được chứ, người là Quận chúa cao quý . Ta là cái gì?" Bố Uy cười tà ác, "Ta chẳng qua chỉ là tên ăn mày xin cơm trước cửa gia tộc Hoàn Nhan các ngươi. Ta nói có đúng không, Hoàn Nhan Quận chúa?"

    Hoàn Nhan Quyến Hi siết chặt nắm đấm căm hận, nhưng không nói nửa lời. Lời Bố Uy nói đều như bụi mọc đầy gai, vừa ra khỏi miệng chắc chắn thấy máu.

    "Chúng ta làm chút thỏa thuận, thế nào?" Bố Uy tiến lên một bước, áp sát Hoàn Nhan Quyến Hi nói.

    "Ngươi muốn nói gì thì mau nói, nói xong cút ngay cho ta!" Nàng không thể nhịn thêm nữa, thật muốn tiến lên xé nát bộ dáng tươi cười xấu xa của hắn, bởi vì nụ cười này, từng là thứ nàng yêu nhất.

    "Tốt." Vết thương sau lưng chảy máu đầm đìa không khiến Bố Uy lộ ra chút khó khăn nào, hắn nhàn nhã bình tĩnh nói: "Ta cho ngươi đánh ta thêm một roi, sau đó, giao nha đầu này cho ta." Hắn biết nàng hận hắn, nên mới đưa ra thỏa thuận như vậy. Yêu càng sâu, hận càng nhiều. Đôi mắt Hoàn Nhan Quyến Hi rất lạnh nhạt, nhưng theo sau sự lạnh nhạt này, là hận. Bố Uy nhìn thấy rất rõ, nên bằng lòng dùng thân thể của mình dâng cho nàng trút hận, nhưng sự hi sinh thân thể này không phải không có điều kiện, điều kiện chính là nữ nhân nhu nhược không xương bên cạnh. Một nha đầu đổi một roi ngựa, Hoàn Nhan Quyến Hi quá lời rồi.

    "Đừng vọng tưởng nữa, không thể nào!" Hoàn Nhan Quyến Hi đè nén tức giận, nghiến răng nói ra câu này. Nàng thật sự muốn khiến hắn đau đớn, nhưng không phải thân thể, mà là trái tim.

    "Nếu ngươi không đồng ý, đừng trách ta không khách khí." Bố Uy vung roi da trong tay lên, ý tứ rất rõ ràng, nếu Hoàn Nhan Quyến Hi không đồng ý đề nghị của hắn, hắn sẽ trả lại nàng một roi.

    Từ lúc Bố Uy vung tay lên, Hoàn Nhan Quyến Hi đã hết hi vọng. Bố Uy đâu chỉ không yêu nàng, quả thực đối với nàng một chút cảm tình cũng không có, nếu không cũng không thể nói vung roi liền vung roi. Nàng cười khổ, yêu say đắm nhiều năm như thế, đến cuối cùng đã biến thành cái gì?

    "Ngươi đánh, ngươi đánh đi." Hoàn Nhan Quyến Hi hất cằm lên, đón lấy đôi mắt u ám của Bố Uy.

    "Đừng cho là ta không dám." Bố Uy lùi lại, thu roi da, hắn còn chưa nổi điên đến mức đi đánh một nữ nhân. Khom người ôm lấy Tàn Hương, tiếp tục đi về phía ngựa của mình.

    "Để Tàn Hương lại." Hoàn Nhan Quyến Hi chưa từng chật vật như vậy, nàng không cách nào trơ mắt nhìn nam nhân mình từng yêu nhất ôm theo nữ nhân khác bỏ đi, nàng không cho phép, mặc kệ nữ nhân hắn ôm trong lồng ngực là ai.

    "Ngươi tên Tàn Hương?" Bố Uy nhẹ giọng nói với người trong lòng.

    Chát ──

    Lại một tiếng roi vang lên, một roi này Hoàn Nhan Quyến Hi đánh rất mạnh, thân thể to lớn của Bố Uy hơi run rẩy, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

    "Thả nàng xuống." Đôi mắt trống rỗng của Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn chăm chăm về phía trước, thật ra nàng đã không còn nhìn thấy bất kỳ thứ gì.

    Bố Uy lại thả Tàn Hương xuống lần nữa, xoay người nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, "Ngươi ép ta." Roi da cuộn tròn trong tay rủ xuống mặt đất, bất cứ lúc nào cũng có thể vung lên đánh vào thân thể mỏng manh của Hoàn Nhan Quyến Hi.

Tàn Hương quyết sẽ không cho phép bất kỳ ai có cơ hội đánh Hoàn Nhan Quyến Hi, trong nháy mắt khi Bố Uy đang vung roi lên, Tàn Hương không để ý mắt cá chân đau đớn, chạy vội tới trước người Hoàn Nhan Quyến Hi, chắn thay nàng roi này.

    Chát ──

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7