Chương 16. Ta xem ngươi như sinh mạng (trung)
Hoàn Nhan Quyến Hi giật giật khóe miệng, miễn cưỡng nở nụ cười: "Uống thêm chút." Nàng không chịu được ánh mắt Tàn Hương nhìn nàng, nàng sẽ chột dạ, nàng không chỉ một lần tự nói với mình, mục đích cứu Tàn Hương là vì trả thù Bố Uy vô tình, nên khi được Tàn Hương cảm kích nhìn chăm chú, nàng sẽ cảm thấy khó xử.
Tàn Hương rất ngoan, lại uống một hớp nước.
"Uống xong rồi?" Hoàn Nhan Quyến Hi hỏi.
"Ân" Tàn Hương gật nhẹ đầu, cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn.
Hoàn Nhan Quyến Hi gật gù đặt chén nước xuống, giúp Tàn Hương nằm ngay ngắn, lại cầm lấy bình sứ kim sang dược, dự định làm tiếp chuyện đang còn dang dở, bôi thuốc lên chân Tàn Hương.
"Đừng." Tàn Hương đột nhiên kéo quần áo Hoàn Nhan Quyến Hi cản lại, "Ta không muốn bôi thuốc hắn cho!"
Hoàn Nhan Quyến Hi nghiêng đầu qua chỗ khác, ngồi lại trên ghế, mê hoặc hỏi: "Tại sao?"
Tàn Hương hạ thấp tầm mắt, từ khoảnh khắc Bố Uy vừa tiến vào trướng, nàng đã tỉnh rồi, nàng nghe được hết thảy cuộc đối thoại giữa hắn và quận chúa, không rơi một chữ, bỗng nhiên hiểu rõ quan hệ giữa bọn họ. Nhớ đến một màn ngày hôm qua ở ngoài trướng của Hoàn Nhan Tông Hàn, cùng câu chuyện đêm trước nói với Hoàn Nhan Quyến Hi, tất cả buồn lo đều nghẹn lại trong ngực Tàn Hương. Tại đây một hồi yêu thương khó khăn, ngập tràn sắc thái chính trị, nàng đảm nhiệm nhân vật như thế nào? Kẻ thứ ba? Hòn đá ngáng chân? Cho dù là gì, luôn có một điều không thể khác, đó chính là Bố Uy đối tối với nàng, có thể nói là yêu thích, triệt để tổn thương Hoàn Nhan Quyến Hi. Trong đôi mắt lam kia lóe ra tuyệt vọng, Tàn Hương cả đời cũng sẽ không quên được, ngay ngày hôm qua, ngay sau khi Hoàn Nhan Quyến Hi dốc hết sức đánh ra một roi, đôi mắt lam kia hoàn toàn lạnh băng.
Nhìn thấy một đôi mắt như vậy, Tàn Hương đau lòng đến mức như sắp nghẹt thở, nàng không muốn để cho Hoàn Nhan Quyến Hi khổ sở, không muốn để cho quận chúa bởi vì " tình yêu của Bố Uy đối với nàng" mà khổ sở, không muốn!
"Ta không bôi thuốc này." Thuốc này là Bố Uy mang đến, Tàn Hương sẽ không bôi, dù cho Bố Uy yêu thương nàng, nhưng chỉ cần nàng không gặp lại hắn, cách xa khỏi hắn, qua thời gian dài Bố Uy nhất định sẽ quên mất một người như nàng, nhất định sẽ lại quay về bên cạnh Hoàn Nhan Quyến Hi.
"Thuốc này có thể trị vết thương trên chân ngươi." Hoàn Nhan Quyến Hi nhắc nhở.
Tàn Hương lắc đầu: "Quận chúa, xin ngươi tin tưởng ta, ta chưa từng chủ động câu dẫn Bố Uy, thật sự không có."
"Sao đột nhiên lại muốn nhắc đến việc này?" Hoàn Nhan Quyến Hi lấy khăn tay lau gương mặt đầy nước mắt của Tàn Hương, "Việc này đối với ta mà nói đã không còn quan trọng nữa." Bởi vì nàng và Bố Uy đã kết thúc, không thể quay lại như trước.
"Ngươi không tin ta sao?" Tàn Hương khóc càng dữ dội.
"Ta tin tưởng ngươi." Hoàn Nhan Quyến Hi nói. Nàng biết Tàn Hương không thể câu dẫn Bố Uy, đó chỉ là lời nàng nhất thời nói lúc tức giận.
"Vậy các ngươi vẫn có thể ở cùng nhau, giống như trước kia, sẽ không bởi vì sự có mặt của ta mà thay đổi bất kì cái gì, đúng không?"
Tâm tình Tàn Hương rất phức tạp, vừa hi vọng Hoàn Nhan Quyến Hi cùng Bố Uy hòa thuận, lại không hy vọng bọn họ hòa thuận.
Hoàn Nhan Quyến Hi cười lắc đầu, "Không thể nào, mãi mãi cũng không thể."
"Tại sao?" Tàn Hương nghẹn ngào hỏi.
"Bởi vì duyên phận hết rồi. Hơn nữa, hắn yêu ngươi, cho nên ta không yêu hắn nữa, hắn cũng không xứng để ta yêu. Nam nhân tùy tiện yêu nữ nhân khác như vậy, đáng cho ta giao phó tình cảm sao?" Giọng nói của Hoàn Nhan Quyến Hi bình thản.
"Ta nghĩ. . . . . . Ta nghĩ. . . . . ." Tàn Hương cắn môi nói: "Hắn chỉ là nhất thời hồ đồ, hắn vẫn còn yêu ngươi , hắn sẽ. . . . . ."
Hắn có yêu hay không, chỉ có trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi rõ ràng nhất, nếu như nàng đến bây giờ còn hi vọng Bố Uy hồi tâm chuyển ý, nàng chính là kẻ ngốc, ngốc nhất thế gian.