Trang

01/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương - Chương 21

    Chương 21. Muội là Quận chúa Đại Kim

 

Nàng nhớ lại hết thảy chuyện xảy ra hôm qua, nàng nhớ lại bản thân sao lại bi thương nằm ở đây, chịu đựng men rượu giày vò như vậy! Nàng nhớ tấm lưng trần quấn đầy băng gạc của Bố Uy, cùng đôi mắt mơ hồ xa xăm của Tàn Hương! Nàng cái gì cũng đều nhớ lại rồi. . . . . .

Hoàn Nhan Quyến Hi cảm giác đầu mình càng đau hơn, đau hệt như muốn chết đi. Nàng thay đổi ánh mắt, nhẹ nhàng nhắm lại. Tàn Hương đã không còn trong trướng của nàng, nàng ấy đã rời đi ròng rã một ngày một đêm, giờ khắc này đang ở cùng với Bố Uy, bọn họ đang ở cùng một chỗ! 

Nàng cứu nàng ấy một lần, hai lần, nhưng không cứu lần thứ ba. Hoàn Nhan Quyến Hi ngay cả sức thở dài cũng đều không có, nội tâm vùng vẫy trong mâu thuẫn. Không thể phủ nhận, từ lúc bưng lên vò rượu này uống sao? Ngay từ lúc bắt đầu, nàng đã lo lắng cho Tàn Hương, đôi mắt đỏ au kia luôn hiện ra trước mắt nàng, muốn trốn cũng trốn không xong. Trong cơn mộng khi phát sốt đêm qua, Hoàn Nhan Quyến Hi dường như còn thấy được đôi mắt Tàn Hương tha thiết hi vọng nàng đến cứu nàng ấy. 

Lúc vừa mới tỉnh lại, Hoàn Nhan Quyến Hi đúng lúc nhìn thấy mặt quân y, còn tưởng rằng quân y vẫn đang tr thương cho Tàn Hương, liền mở miệng dò hỏi về bệnh tình Tàn Hương. . . . . . Nàng thậm chí đã quên bệnh đau của mình.

Nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi cuối cùng không đi cứu nữ nhận đã xuất hiện trong mộng của nàng, bởi vì nàng không xác định được có nên đi hay không, nàng cũng không có dũng khí đi. Nếu Tàn Hương không thích Bố Uy cũng còn được, nếu bọn họ tình đầu ý hợp thì sao? Nếu bọn họ lưỡng tâm tương duyệt thì sao? Hoàn Nhan Quyến Hi không có dũng khí đến giữa trướng của Bố Uy nghênh chiến tình cảnh kia, lòng của nàng đã đầy rẫy vết thương đến mức không thể tổn thương thêm nữa, thương tổn dù nhẹ nhàng đến mấy chạm vào đều sẽ vỡ nát, cho nên Hoàn Nhan Quyến Hi rốt cuộc vẫn không đến trướng của Bố Uy "cứu" Tàn Hương, dù cho Tàn Hương đã chính miệng nói thích nàng, nàng cũng không đi cứu nàng ấy.

Trong lòng như bị nhồi đầy gai nhọn, Hoàn Nhan Quyến Hi cảm thấy lồng ngực bị dày vò thật đau, một ngày một đêm, đã qua một ngày một đêm rồi! Bất luận cái cũng đã làm xong hết rồi, quá muộn rồi, kết thúc rồi. . . . . .

Dựa vào hiểu biết của nàng ba năm qua đối với Bố Uy, Hoàn Nhan Quyến Hi có thể chắc chắc, hắn sẽ không bỏ qua Tàn Hương.

Nặc Nhã bị Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ động tay làm thức giấc, nàng xoa đôi mắt lim dim, ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy ánh mắt Hoàn Nhan Quyến Hi ngây ngốc hướng ra trướng, nàng kinh hô: Quận chúa! Quận chúa! Người tỉnh rồi? Người rốt cuộc tỉnh rồi! Người đã tỉnh. . . . . . Nặc Nhã hưng phấn vượt quá bình thường, nước mắt tựa hồ đã muốn rơi xuống.

 Hoàn Nhan Quyến Hi thở dài, mệt mỏi nói: Ta cũng không phải cải tử hồi sinh, ngươi hưng phấn như thế làm gì?

Nặc Nhã nghe xong, nhưng vẫn kích động như cũ, bởi nàng cho rằng, Hoàn Nhan Quyến Hi đúng là cải tử hồi sinh. "Lấy chút nước cho ta uống đi." Quyến Hi chỉ vào chén trà trên bàn cạnh đầu giường.

Nặc Nhã tùy tiện xoa xoa vài giọt lệ nơi khóe mắt, vội vàng lấy nước cho Quận chúa.

Uống nước xong rồi, Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn như cũ cảm thấy rất đau đầu, sau lưng nàng thỉnh thoảng cũng sẽ bị đau đến mức toát chút mồ hôi lạnh. Giải thích cho chuyện này quân y chỉ có một câu nói, đó chính là, Quận chúa chưa bao giờ uống rượu, mà hôm qua uống rượu quá mức, dẫn đến đau đầu, nghỉ ngơi mấy ngày thì sẽ không sao.

Hoàn Nhan Quyến Hi từ trước đến giờ đối với tên lang băm này không tin tưởng gì, nàng trong lòng rất rõ ràng, ngoại trừ nguyên nhân do rượu, còn có rất nhiều chuyện làm cho nàng đau đầu, chẳng những đầu đau, tâm cũng đau, toàn thân đều đau. 

Hoàn Nhan Tông Hàn mang theo tùy tùng cùng tiếng cười sang sảng khác thường, vén rèm trướng của Hoàn Nhan Quyến Hi, sãi bước đi vào, vừa đi vừa nói: "Vừa nãy lúc đang nghị sự, có hộ vệ nhỏ giọng báo cho ta nói Quyến Hi tỉnh rồi, lúc đầu ta còn không có tinh thần gì, nghe được tin tức này, tức khắc tinh thần phấn chấn a. Chỉ cần tiểu muội của ta không có chuyện gì, liền làm ca ca cực kỳ vui vẻ."

Hoàn Nhan Quyến Hi khó khăn quay đầu lại, nhìn thấy Hoàn Nhan Tông Hàn đến gần, lễ phép kéo ra một nụ cười yếu ớt.

Nhìn thấy sắc mặt Quyến Hi, Hoàn Nhan Tông Hàn lập tức gọi đầu bếp tới, sau khi dặn dò một hồi, lại quan tâm thăm hỏi Quyến Hi: "Bây giờ thế nào? Có phải là đầu rất đau không? Muội đó. . . . . ." Thở dài, Hoàn Nhan Tông Hàn nói tiếp: "Có chuyện gì không giải quyết được chứ? Muội là Quận chúa Đại Kim, cả thiên hạ đều là của nhà Hoàn Nhan chúng ta, có nhiều ca ca như vậy đều sẽ làm chủ cho muội, muội nên thời thời khắc khắc vui vẻ mới phải!"

"Vui vẻ!" Hoàn Nhan Quyến Hi hừ nhẹ.

Hoàn Nhan Tông Hàn từ trên ghế đứng dậy, ngồi vào bên giường Quyến Hi, vuốt ve mái tóc của nàng, nhìn ánh mắt tiểu muội trống rỗng mờ mịt, hắn có thể mơ hồ cảm giác được đau khổ trong lòng Quyến Hi rất lớn.

"Các ca ca chỉ có muội là muội muội duy nhất, phụ vương cũng yêu thương muội nhất, muội ngàn vạn không thể giống như hôm qua tổn thương chính mình nữa, bất kể là chuyện gì, cứ nói ra, đại ca làm chủ cho muội."

Hoàn Nhan Quyến Hi chính là chờ mấy câu nói này của đại ca nàng. Nàng vươn tay ra nắm chặt bàn tay Hoàn Nhan Tông Hàn, kiên định nói "Muội hiện tại có một việc, thỉnh cầu đại ca giúp muội."

Hoàn Nhan Tông Hàn còn chưa nghe được là chuyện gì, đã bắt đầu gật đầu nói, "Nói đi." Trong ấn tượng của Hoàn Nhan Tông Hàn, từ nhỏ đến lớn, Hoàn Nhan Quyến Hi dường như chưa từng yêu cầu hắn điều gì.

"Giúp muội đòi một người, đòi một người từ Bố Uy."

"Đòi người? Là người nào? Ai?" Hoàn Nhan Tông Hàn rất nghi hoặc.

Hoàn Nhan Quyến Hi bình tĩnh kể lại chuyện xảy ra mấy ngày trước: "Ngày ấy chúng ta đóng quân ở núi Hạ Lan, muội ở trong trướng nữ tù binh chọn ra một thị nữ, nàng tên Tàn Hương. Nhưng mà hôm qua muội phát hiện nàng trộm đồ của muội, vẫn còn chưa trừng trị nàng, muội đã phải đi kiểm kê vật phẩm, kết quả trước khi về nàng đã trốn đi rồi, nghe nói bây giờ đang trốn trong trướng của Bố Uy Tướng quân." Lúc Hoàn Nhan Quyến Hi nói đến Bố Uy, giọng nói rất gượng gạo, khác với ôn nhu trước kia.

"Tàn Hương? Nàng ta là người Đại Tống?" Hoàn Nhan Tông Hàn cau mày, bị Hoàn Nhan Quyến Hi làm cho đầu óc mơ hồ, một thị nữ, trộm đồ rồi không đi nơi khác, sao lại chạy đến trướng của Bố Uy? Mà quan hệ giữa Bố Uy và Quyến Hi là thế nào?

Thông minh như Hoàn Nhan Tông Hàn lập tức liên tưởng đến việc hôm qua Quyến Hi say mèm, có thể có liên quan đến nữ nhân Đại Tống này hay không? Mấy ngày nay hắn không hề biết rõ tình hình, đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì rồi?

"Vâng" Hoàn Nhan Quyến Hi gật gật đầu, xem như trả lời. "Vừa khéo là dung mạo Tàn Hương vô cùng giống muội muội bị thất lạc từ nhỏ của Bố Uy. . . . . ." Thở dài, nàng nói tiếp: "Có thể chính là nguyên nhân này, Bố Uy vừa nhìn thấy nàng liền có một cảm giác thân thiết tự đáy lòng, đối với nàng đặc biệt bảo hộ, hôm qua phát hiện nàng trộm đồ của muội, nhưng Bố Uy vẫn một mực che chở nàng, muội và Bố Uy cũng bởi vì nữ nhân này mà xảy ra tranh cãi."

Hoàn Nhan Tông Hàn vẫn còn rất nghi hoặc, trực giác nói cho hắn biết, lời Quyến Hi nói rất đáng cân nhắc, nhưng hắn trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra là quái lại chỗ nào. Quyến Hi sẽ bởi vì chút chuyện nhỏ này mà uống rượu say bí tỉ sao?

Quyến Hi nhìn Hoàn Nhan Tông Hàn, tiếp tục than thở: "Bây giờ Tàn Hương vẫn đang ở trong trướng của Bố Uy, muốn trốn sự trừng phạt của muội. Nhưng muội trước giờ yêu cầu đối với thuộc hạ rất nghiêm, ca ca cũng biết, cho nên muội nhất định phải lùng bắt Tàn Hương về trướng, đích thân xử trí."

"A. . . . . ." Hoàn Nhan Tông Hàn chần chừ gật đầu đáp.

"Nhưng  muội không tiện đi, Bố Uy nhất định sẽ ngăn không cho muội bắt nàng trở về, Bố Uy bây giờ quả thực xem Tàn Hương như thân muội muội, cho nên muội chỉ có thể kính nhờ đại ca giúp muội đòi người." Sắc mặt Hoàn Nhan Quyến Hi bình thản, không đỏ không trắng, những câu nói này nàng đã suy nghĩ cả một buổi sáng rồi, cho nên nói ra giống y như thật.

"Chỉ là một cung nữ thôi, có gì khó đâu, tiểu muội hiếm khi xin đại ca một chuyện, ta chút nữa liền đi lo liệu cho muội." Dù cho Hoàn Nhan Tông Hàn cảm thấy lời Hoàn Nhan Quyến Hi nói rất kỳ lạ, cũng lười quan tâm tới thật giả, chẳng qua chỉ là một tiểu cung nữ, Quyến Hi muốn bắt về xử trí, hắn giúp đi tóm về là được rồi.

Hoàn Nhan Quyến Hi nở nụ cười rất dịu dàng, nàng nói: "Ca, người nhất định phải giúp muội đòi người về, bởi vì đồ nàng trộm không phải bình thường, mà là khối huyết ngọc tổ truyền mẫu thân ban tặng cho muội đó."

Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn thấy nét mặt đại ca trong nháy mắt thay đổi, biểu cảm nghiêm túc dị thường nhìn Quyến Hi: "Sao muội không chịu nói sớm!" Nói xong, Hoàn Nhan Tông Hàn đứng dậy, phất tung vạt áo, nhanh chân rời khỏi trướng của Hoàn Nhan Quyến Hi, đi về phía trướng của Bố Uy.

Hoàn Nhan Quyến Hi lộ ra một tia mỉm cười quỷ dị, tay chậm rãi duỗi vào trong nội y, lấy ra một khối ngọc đỏ rực như lửa, đặt trong lòng bàn tay vuốt ve. Khối huyết ngọc tổ truyển này, nghe nói có công hiệu trấn quốc: ngọc còn, thì nước tồn; ngọc mất, thì nước tan.

Cách đó không xa, Nặc Nhã vẫn luôn nhìn chăm chú bảo vật trong tay Hoàn Nhan Quyến Hi. Nàng hầu hạ Quận chúa nhiều năm qua, không chỉ một lần nhìn thấy huyết ngọc, lúc trước Quận chúa nói bị Tàn Hương trộm mất, nàng từ đầu đến cuối đều tin là thật, còn lo lắng đến nửa ngày, không nghĩ đến chính là, Hoàn Nhan Tông Hàn vừa đi, Hoàn Nhan Quyến Hi liền lấy ngọc ra, Quận chúa nàng muốn lừa gạt ai đó sao?

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7