Trang

01/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương - Chương 19

    Chương 19. Đau khổ nhắm mắt

 

Tâm tư đang lơ lửng, ngẩng đầu lần nữa, Tàn Hương bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt một nam nhân, một giây sau, nàng nhận ra là Bố Uy liền quay người muốn trốn, tiếc rằng vết thương trên chân vẫn còn rất nặng, Tàn Hương không thể đứng vững lảo đảo ngã về phía sau. . . . . .

Bố Uy dường như đã sớm chuẩn bị, một bước dài xông lên phía trước, kéo thân thể đơn bạc run rẩy của Tàn Hương vào lòng.

Gần như yên ổn nằm trong lồng ngực Bố Uy, Tàn Hương kinh ngạc hô khẽ, trái tim đập cực nhanh, đôi bàn tay trắng mịn nắm chặt, bất an kháng cự lại ôm ấp rộng lớn của Bố Uy, nhưng tiềm thức lại nắm chặt y phục Bố Uy.

"Ngươi bất cẩn quá!" Lời nói Bố Uy tràn ngập trách cứ cùng thương tiếc vang lên bên tai Tàn Hương.

Tàn Hương quay đầu đi, nỗ lực trốn thoát ánh mắt sắp thiêu cháy nàng, nhưng trong phút chốc quay đầu, lại nhìn thấy Hoàn Nhan Quyến Hi đứng cách đó không xa.

Hoàn Nhan Quyến Hi tối mắt nhìn hai người, hắc trướng to lớn tôn lên thân ảnh màu đỏ, có vẻ cô độc lại còn bi thương.

Tàn Hương đau khổ nhắm mắt, mặc dù nàng nhìn không rõ vẻ mặt Hoàn Nhan Quyến Hi, nhưng nàng có thể tưởng tượng gương mặt thường ngày kiên cường, tự tin, lạc quan lúc này trắng xám cỡ nào. 

Bố Uy lẳng lặng nhìn biểu cảm không ngừng biến hóa trên mặt Tàn Hương, trong lòng bất lực sâu kín thở dài. Chưa từng có nữ nhân nào có thể khiến hắn thất thần như vậy, dường như mỗi một nét mặt của Tàn Hương cũng có thể làm cho hắn quên hết tất cả, chỉ muốn cùng vui cùng buồn với nàng

Đột nhiên, Tàn Hương mở mắt ra, cắn chặt đôi môi không chút huyết sắc, ra sức giằng co, muốn tránh thoát đôi tay đanh thép đang quấn trên người nàng. Nhưng sức của Tàn Hương so với sức của Bố Uy quả là giống như muỗi đốt trên cánh tay, không có mảy may tác dụng. Chẳng qua do Tàn Hương ra sức vặn vẹo, áo choàng Bố Uy khoác trên vai bị kéo theo, chậm rãi lướt xuống, rơi trên mặt đất.

 Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ tựa vào hắc trướng phía sau, không hiểu ánh mặt trời sao lại chói mắt như vậy. Ở vị trí của nàng vừa khéo không nhìn thấy Tàn Hương đang vùng vẫy, nàng chỉ có thể nhìn thấy thân thể cường tráng, nửa người trên quấn đầy băng gạt màu trắng không có ngoại y che chắn của Bố Uy. 

Không khí lạnh lẽo thổi qua người Bố Uy, thời tiết phương bắc đầu xuân vẫn còn rất lạnh, thế nhưng Bố Uy chẳng những không cảm thấy lạnh, thậm chí còn hơi nóng, một luồng khô nóng từ trong cơ thể bốc ra, hắn chỉ biết bản thân điên cuồng muốn có được người trong lòng. Nhìn thấy ánh mắt Bố Uy từ từ mờ mịt, một loại bất an bức bách Tàn Hương phản kháng mãnh liệt hơn. Không hề biết rằng, mỗi lần nàng vặn vẹo, thân thể đơn bạc cùng lồng ngực trần của Bố Uy ma sát phát ra cảm xúc mãnh liệt, đều sẽ khiến Bố Uy điên cuồng. 

Hoàn Nhan Quyến Hi cay đắng cười cười, quay đầu đi, một giọt nước mắt rơi xuống. Nàng cố gắng hết sức không cho nước mắt mình lan tràn, thế nhưng nước mắt lại rơi càng nhanh hơn, Hoàn Nhan Quyến Hi hé mắt, xuyên qua làn nước mông lung, nàng nhìn thấy bầu trời u ám. . . . . . 

Đám đại hán đứng trước hắc trướng thức thời nối nhau rời đi, nếu như không muốn chết, phải cách chiến trường xa xa chút, nhưng bọn họ cũng không thể đi quá xa, rất nhiều người thậm chí trốn phía sau gốc cây gần đó, suy đoán kết quả.

Sao lại có thể như vậy chứ? Tàn Hương bất lực vùng vẫy. 

Dục vọng Bố Uy đã đạt đến cực điểm, hắn chưa từng mãnh liệt muốn nữ nhân nào đến thế. Hoàn Nhan Quyến Hi ngẩng cao đầu, bức nước mắt của mình về, sắc mặt lạnh dần đi

Gần như cùng lúc, Tàn Hương hô to "Quận chúa", nàng chỉ có thể cầu cứu Hoàn Nhan Quyến Hi cách đó không xa, cũng chỉ có nàng ấy mới có thể cứu nàng. Nhưng ngay lúc Tàn Hương sắp thành tiếng, đầu Bố Uy đã cúi xuống, trước nàng một bước, phủ kín môi nàng, Tàn Hương hô to cuối cùng đã biến thành nhỏ giọng nghẹn ngào. Hoàn Nhan Quyến Hi không hề quay đầu, nàng đã không còn quan tâm Bố Uy  Tàn Hương cuối cùng đang làm những gì. Đổi một vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, Hoàn Nhan Quyến Hi bỏ đi.

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7