Chương 20. Ôm đi
Tàn Hương trừng lớn mắt không thể tin, bất chấp đang bị xâm phạm, đưa tay bắt lấy bóng lưng Hoàn Nhan Quyến Hi rời đi, nhưng nàng cuối cùng chỉ bắt được không khí lạnh lẽo.
Quận chúa không cần nàng nữa, Tàn Hương tủi thân mặc sức để nước mắt giàn giụa trên mặt.
Mãi đến khi hôn được nước mắt thật mặn, Bố Uy mới tạm thời buông tha đôi môi anh đào mềm mại của Tàn Hương. Hắn dùng đôi tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, muốn mở miệng an ủi, nhưng qua thời gian thật lâu, hắn lại không thể nói ra lời nào.
Dáng vẻ Tàn Hương khóc khiến cho tim hắn không khỏi thắt chặt, khuôn mặt nhỏ lê hoa đái lệ* quyến rũ mê người, hắn muốn hôn vệt nước mắt trên mặt nàng, lại không nỡ làm cho nàng khóc nữa.
*(Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái)
Tàn Hương và Hoàn Nhan Quyến Hi hoàn toàn khác nhau, đối với hai người các nàng, Bố Uy đều thấy đau lòng, nhưng mức độ lại không giống nhau. Hoàn Nhan Quyến Hi vĩnh viễn đều là kiên cường, cao ngạo, nàng sẽ ẩn giấu tâm tư của mình thật tốt, mặc dù trong lòng đang chảy máu, ngoài mặt cũng sẽ che đậy thật hoàn hảo, Bố Uy dù cho đau lòng nàng, cảm giác đó cũng chỉ thoáng qua chớp mắt; nhưng Tàn Hương sẽ không như thế, thân thể mềm yếu không xương sẽ khiến hắn muốn ôm vào lòng, đôi mắt to như nai con tràn ngập bất an, một gương mặt trắng nõn trong sáng xinh đẹp, bất cứ lúc nào ở đâu, Bố Uy miễn là nhìn thấy nàng, việc duy nhất muốn làm chính là ôm nàng vào lòng, bảo vệ nàng, yêu nàng thật nhiều. Nên khi Tàn Hương khóc, tim của hắn sẽ rất đau, cảm giác đó chưa bao giờ có, không có bất luận nữ nhân nào có thể ảnh hưởng đến hắn như vậy.
Đã qua buổi trưa, Hoàn Nhan Quyến Hi đang ngồi một mình trong trướng, cầm chén sứ bạch ngọc lẳng lặng uống rượu. Đây là lần đầu tiên nàng uống rượu. Chất lỏng cay nóng chảy vào miệng làm nàng không khỏi cau mày.
Nữ tử phía Bắc trường thành đúng là thường xuyên uống rượu , bởi vì các nàng có tính hào sảng như nam nhân, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi lại chưa bao giờ đụng đến rượu, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ túng quẫn của nhị ca uống đến say như chết, nàng liền từ đáy lòng căm hận thứ chất lỏng này.
Hoàn Nhan Quyến Hi đứng lên, nặng nề nhấc vò rượu, "Hoa ──" một cái, rót ra rất nhiều rượu, phần lớn rượu tung tóe trên bàn, dọc theo góc bàn chảy xuống phía dưới, chỉ có một phần nhỏ rượu rơi vào trong chén bạch ngọc đáng giá ngàn vàng kia.
Nàng đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy rót rượu, chỉ cảm thấy giờ khắc này đầu vừa trầm vừa nặng, cả người giống như muốn bay lên. Hoàn Nhan Quyến Hi nâng chén trên bàn, ngửa đầu nuốt xuống tất cả. Rượu càng ngon thì càng cay, còn chưa nuốt hết rượu, nàng liền đột nhiên ho lên. Hoàn Nhan Quyến Hi tiện tay cầm lấy một món đồ lau chùi rượu bị ho văng ra ngoài, nhưng có một mùi hương thoang thoảng tiến vào đầu óc nặng trĩu của nàng, cúi đầu nhìn một chút, nàng đang cầm ngoại y của Tàn Hương.
Không muốn nhớ đến cái gì thì lại một mực nhớ đến. Hoàn Nhan Quyến Hi xé ra một nụ cười khổ trên gương mặt đỏ ửng. Thời điểm nàng về trướng của mình, cửa trướng sớm đã không còn bóng người, nàng hỏi qua hộ vệ thủ trướng, Bố Uy từ một canh giờ trước đã đem Tàn Hương "Ôm đi" rồi. Khi nghe được tin tức này, lòng Hoàn Nhan Quyến Hi vừa như nước đọng lại như bị sét đánh, co quắp đau đớn. Nàng thật không còn nước mắt để rơi nữa, vẻ mặt nàng rất bình tĩnh, chỉ muốn uống chút rượu. . . . . .
Vứt ngoại y trong tay đi, Hoàn Nhan Quyến Hi tiếp tục điên cuồng uống, có thể là do rượu, nàng cảm giác đầu mình đau buốt như muốn nổ tung, suy nghĩ hỗn loạn, trong đầu không ngừng tái diễn bóng dáng hai người, tưởng tượng Tàn Hương cùng Bố Uy sắp sửa phát sinh hoặc là đã phát sinh chuyện phiên vân phúc vũ.
Lại tiếp tục rót rượu, Hoàn Nhan Quyến Hi đã hoàn toàn không còn hơi sức, hai tay đã không nhấc nổi vò rượu cạn đến đáy. Đột nhiên "Choang ──" một tiếng, Hoàn Nhan Quyến Hi trượt tay, vò rượu rơi xuống vỡ nát tan tành.
Sau cùng, Hoàn Nhan Quyến Hi say ngất ngã ra bàn, mấy cái chén bạch ngọc bị gạt xuống đất. . . . . .
Đêm đến, gió lạnh ùa vào, cành cây trơ trọi lắc tới lắc lui, phát ra tiếng vang ào ào ── "Quận chúa. . . . . . Quận chúa. . . . . ." Nặc Nhã từ nhỏ đã bắt đầu hầu hạ Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ giọng hô, thấy chủ nhân không chút dấu hiệu tỉnh táo, nàng bắt đầu lớn tiếng kêu: Hoàn Nhan Quận chúa! Quận chúa! Hoàn Nhan. . . . . . Nhưng bất luận nàng gọi lớn thế nào, Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn hôn mê như trước, không chút nhận thức.
Thấy tình hình như vậy, Nặc Nhã cực kì sợ hãi, đã hầu hạ Quận chúa rất nhiều năm, xưa nay chưa từng xảy ra sự tình như vậy, trong trí nhớ của nàng, Hoàn Nhan Quyến Hi dường như luôn luôn tỉnh táo lại còn thông minh.
Kêu to một tiếng ai nha, Nặc Nhã gấp rút chạy ra ngoài trướng hô hoán chói tai: Người đâu a! Cứu người a!
Không lâu sau, trướng của Hoàn Nhan Quyến Hi liền chật kín người. Vẻ mặt Hoàn Nhan Tông Hàn nghiêm túc nhìn vào đống lộn xộn trên đất, thỉnh thoảng nhíu chặt chân mày. Hoàn Nhan Nghĩa phá lệ không uống rượu, hắn là người đầu tiên đến trướng của Hoàn Nhan Quyến Hi, trướng của hắn cách trướng Hoàn Nhan Quyến Hi tương đối gần, nghe thấy Nặc Nhã kêu la, hắn ngay lập tức xông vào, cùng lúc ôm tiểu muội đang ngủ trên bàn đặt lên giường.
Vừa thấy Hoàn Nhan Quyến Hi say thành như vậy, hắn đau lòng không nhịn được quát mắng hộ vệ thủ trướng: "Có phải Quận chúa uống đến chết trong trướng, các ngươi vẫn ngu ngốc đứng như tượng bên ngoài phải không? Thật không biết cả đám các ngươi làm ăn thế nào, không bằng cả một con chó." Hộ vệ thủ trướng cúi đầu đứng một bên, kinh hồn bạt vía sợ Hoàn Nhan Nghĩa thật sự bắt bọn họ khai đao, tuy Hoàn Nhan Nghĩa bình thường không làm được chuyện gì đứng đắn, nhưng hắn lòng dạ hung ác ra tay tàn độc tất cả mọi người biết, thuộc hạ nào chọc giận hắn, đều có nguy cơ rơi đầu.
Nặc Nhã cũng không thoát được quát mắng, Hoàn Nhan Nghĩa đã quở trách nàng một hồi thật lâu. Nặc Nhã cực kỳ oan ức nghẹn ngào, Hoàn Nhan Quyến Hi trước giờ chưa từng quở mắng nàng nghiêm khắc như vậy, vả lại từ sau khi nữ nhân Đại Tống kia đến, nàng đã rất lâu chưa bước vào trướng Quận chúa, Quận chúa đã phân phó, trước ngày nhổ doanh không cần nàng hầu hạ. Nặc Nhã âm thầm nghĩ, nếu như nàng vẫn ở cùng Quận chúa, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Quân y trị liệu một hồi, nói rằng: "Quận chúa vì uống quá nhiều rượu, cho nên tạm thời hôn mê, ngày mai trước giờ ngọ sẽ tỉnh."
"Cái gì? Hôn mê?" Hoàn Nhan Nghĩa cả giận nói.
Quân y gật gật đầu.
Hoàn Nhan Nghĩa nói: "Uống chút rượu mà có thể hôn mê, ta thấy ngươi thật sự làm thầy thuốc làm quá đủ rồi! Ta uống nhiều năm như vậy, cũng chưa từng hôn mê. Ngươi nói rõ cho ta, tiểu muội rốt cuộc bị làm sao!"
"Nhị đệ." Hoàn Nhan Tông Hàn mở miệng cắt đứt lời nói vô nghĩa của Hoàn Nhan Nghĩa, thở dài nói rằng: "Quyến Hi xưa nay chưa từng như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến nó u buồn đến mức muốn uống rượu giải sầu. Chúng ta làm ca ca đúng thật là thất trách mà, rời nhà ra ngoài, không hề làm hết trách nhiệm, không chăm sóc tốt tiểu muội."
Nghe được lời Hoàn Nhan Tông Hàn nói, Hoàn Nhan Nghĩa cũng ngừng lên tiếng, hắn đi đến vuốt tóc Hoàn Nhan Quyến Hi, nhìn hai gò má xinh đẹp của nàng trắng bệch không chút huyết sắc, không khỏi đau lòng nói: "Ta thấy tiểu muội chính là vì Bố Uy mới khổ sở thành bộ dáng này, thật không biết bọn chúng đến khi nào mới hết cãi nhau. Tiểu muội ta tốt như vậy, hắn còn không mau mau cưới nó về nhà? Thật không biết trong đầu tên tiểu tử này nghĩ gì!"
Hoàn Nhan Tông Hàn nghe Hoàn Nhan Nghĩa oán giận tố cáo, sắc mặt trầm xuống. . . . . . Giữa Hoàn Nhan Quyến Hi và Bố Uy quả thật có điểm khúc mắc cần cấp bách tháo gỡ.
Giữa trưa hôm sau, Hoàn Nhan Quyến Hi đúng giờ mở to đôi mắt khô khốc.
Trong trướng tử to lớn màu xanh thăm thẳm chỉ lưu lại hai người. Nặc Nhã một tấc cũng không rời canh bên giường Hoàn Nhan Quyến Hi, một người khác là quân y, sắc mặt hắn thâm trầm đứng ở cửa trướng.
Thấy Hoàn Nhan Quyến Hi tỉnh lại, quân y khẽ mỉm cười, hất tung vạt áo, đi đến bên giường nàng, dáng vẻ có chút đắc ý. Hắn đắc ý với y thuật cao siêu của mình, suy đoán Hoàn Nhan Quyến Hi giữa trưa hôm sau sẽ tỉnh lại, nàng quả nhiên đúng thời gian này tỉnh lại.
Trướng này sở dĩ trống trải như vậy, không phải là không có ai quan tâm Hoàn Nhan Quyến Hi, mà là người bình thường không có tư cách bước vào.
Hoàn Nhan Tông Hàn là người đứng đầu quân đội đã ở lại trướng của Hoàn Nhan Quyến Hi trông coi một đêm, mãi đến sáng nay Quân cơ đại thần báo cáo nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng, hắn mới lưu luyến không nỡ rời khỏi doanh trướng của Quyến Hi. Cách thời gian nhổ doanh càng ngày càng gần, còn có rất nhiều việc chưa xử lý xong xuôi, dù cho hắn rất quan tâm an nguy của tiểu muội, nhưng cũng không thể xem nhẹ quốc gia đại sự.
Còn Hoàn Nhan Nghĩa ấy mà, tối hôm qua đã sớm rời khỏi trướng của Hoàn Nhan Quyến Hi, về lại trướng của mình rồi. Hắn quả là không thể một ngày không có rượu, hơn nữa từ sau khi Tàn Hương được cứu đi, hắn liền chọn được một vị mỹ nhân từ trong trướng nữ tù binh, bây giờ vẫn còn thuộc thời kì cực kỳ tươi mới, kích thích, cho nên từ sớm đã trở về hưởng thụ rượu ngon cùng mỹ nhân rồi.
Lúc Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ nhàng mở mắt ra, thị nữ thiếp thân Nặc Nhã của nàng đang nằm ngủ say bên giường Quận chúa, đêm qua Hoàn Nhan Quyến Hi liên tục sốt cao không giảm, Nặc Nhã liền một mực bận bịu trước trước sau sau, mãi đến lúc trời mờ mờ sáng, Hoàn Nhan Quyến Hi khôi phục nhiệt độ bình thường, Nặc Nhã mới có thể nhắm mắt.
"Quận chúa, người khá hơn chút nào chưa?" Quân y đi đến bên giường, nhẹ giọng thăm hỏi. Sắc mặt Hoàn Nhan Quyến Hi tái nhợt, môi khô khan nhăn lại, một đôi mắt dường như vẫn còn rất hỗn loạn.
Hoàn Nhan Quyến Hi ngập ngừng một chút, nửa ngày phun ra một câu nói không chút sinh khí: "Tàn Hương có thấy khá hơn chút nào không. . . . . ."
Quân y nhất thời ngây ngẩn, không hiểu Quận chúa sao lại hỏi đến việc này.
Hoàn Nhan Quyến Hi hơi nhúc nhích đầu, chỉ nghe ầm một tiếng, nàng cảm giác đầu mình đau đớn như muốn nổ tung. Cau mày thật chặt, Hoàn Nhan Quyến Hi không dám cử động nữa.
Qua thêm một lúc, Hoàn Nhan Quyến Hi cảm giác hơi hơi khá hơn một chút rồi, quay về quân y nói: "Sao ngươi lại không trả lời ta?"
Hai tay quân y siết lại, lộ ra chút luống cuống, hắn nói: "Tàn Hương. . . . . . Nàng ấy không ở. . . . . . Ân. . . . . . Nàng ấy. . . . . ." Hôm qua, chuyện Tàn Hương bị Bố Uy ôm đi hầu như loan truyền đến mức mọi người đều biết, ngoại trừ hai người thủ lĩnh Hoàn Nhan Tông Hàn và Hoàn Nhan Nghĩa không biết ra, tất cả mọi người đều biết rồi, quân y cũng không ngoại lệ, bởi vậy hắn không biết nên trả lời Quận chúa thế nào.
Càng làm cho quân y khó bề tưởng tượng chính là, Quận chúa lại hỏi tình địch thế nào rồi! Việc này thật là quỷ dị. Mang theo tâm tư mơ hồ, quân y hỏi lại lần nữa: "Quận chúa, ngài cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái?" Chẳng lẽ đêm qua sốt cao làm cho đầu óc Quận chúa cháy hỏng mất rồi? Quân y đối với y thuật bản thân đột nhiên mất đi tự tin, đáy lòng bị một luồng cảm giác lạnh lẽo rót đầy, nếu như Quận chúa xảy ra điều gì bất trắc, đầu của hắn đúng là khó giữ nổi a!
Ánh mắt Hoàn Nhan Quyến Hi trống rỗng nhìn lên đỉnh trướng, ký ức trong nháy mắt rót đầy đầu óc giống như muốn vỡ tung.
Nàng đã nhớ rồi! Nàng nhớ hết rồi. . . . .