Trang

01/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương - Chương 24

    Chương 24. Tình yêu thuần túy

 

Tàn Hương rốt cuộc cực kì nhỏ giọng nói một câu: "Ta chưa từng trộm bất kì thứ gì của Quận chúa."

Hoàn Nhan Quyến Hi mỉm cười, dùng tay câu chiếc cằm nhọn của Tàn Hương lên, khiến cho nàng ngẩng đầu, nhìn đôi mắt Tàn Hương đầy ắp tia máu nói: "Ngươi đang nói dối. Gạt ta sẽ không có kết quả tốt, ngươi nghĩ lại thật kỹ lần nữa, đã trộm hay là chưa từng trộm."

Tàn Hương nhìn thấy gương mặt Hoàn Nhan Quyến Hi cũng tái nhợt như mình, không hề nói chuyện, nàng luôn luôn nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi như thế, nhìn thẳng nàng ấy.

Hoàn Nhan Quyến Hi tức giận buông tay, bỗng chốc đứng lên nói: "Ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, ngươi còn không nhận tội, có phải muốn dụng hình!" Hoàn Nhan Quyến Hi cắn răng nói.

Nàng không hề oán hận Tàn Hương đến mức phải nghiến răng nghiến lợi, mà là trách Tàn Hương ngây thơ đơn thuần. Từ trong ánh mắt Tàn Hương, Hoàn Nhan Quyến Hi như cũ thấy được ánh mắt ngày ấy Tàn Hương nhìn nàng bên hồ, một tình yêu thuần túy không chút tạp chất.

Hoàn Nhan Quyến Hi đã lường trước nhất định phải có lỗi với nàng ấy, mà nàng ấy vẫn còn ngây ngốc, ngoan ngoãn yêu nàng, nữ nhân ngốc này, khiến cho Hoàn Nhan Quyến Hi vừa giận lại vừa yêu. Chỉ đáng tiếc, tâm Hoàn Nhan Quyến Hi đã không còn tình cảm, cũng không sẵn lòng giao ra lần nữa. Tan thành tro bụi giống như tình yêu của nàng  Bố Uy, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng một lòng lập lời thề nhất quyết không yêu lần nữa.

Hiện tại chỉ muốn dùng trái tim lạnh lẽo đi trả thù Bố Uy, cho dù đến cuối cùng lưỡng bại câu thương, nàng cũng không hối hận. Còn Tàn Hương thì sao? Nếu trong quá trình Hoàn Nhan Quyến Hi trả thù Bố Uy, khiến cho Tàn Hương tổn thương đến thất linh bát lạc, nàng cũng không hối hận sao? Hoàn Nhan Quyến Hi chưa từng nghĩ qua.

Tay Bố Uy siết thành nắm đấm, lạnh lùng nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi đang diễn kịch. Hắn cuối cùng lĩnh hội được ý nghĩa một câu, gọi là "Như ngồi trên chông". Hắn ngồi trên ghế tử đàn, nữ nhân của hắn lại nằm bò trên đất trước mắt mọi người, nhưng hắn một chút xíu biện pháp cũng không có.

Đầu xuân phương Bắc vô cùng lạnh giá, mà mặt đất trong gian trướng giản dị này, hầu như không khác gì so với mặt đất ngoài trướng, nằm bò trên mặt đất lạnh lẽo như vậy, có thể hiểu được cảm giác. Nếu như có thể, Bố Uy thật sự muốn tiến lên ôm lấy Tàn Hương, mang nàng đi, rời xa những ồn ào hỗn loạn của thế giới này, nhưng hắn không thể, mộng tưởng của hắn không cho phép hắn làm như thế.

Tàn Hương cúi thấp đầu, không nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi nữa. Nàng nói: "Ta chưa từng trộm."

Hoàn Nhan Quyến Hi gật gật đầu, "Được! Ngươi đang ép ta."

Hoàn Nhan Tông Hàn nói: "Xem ra không dụng hình, nàng ta sẽ không nói."

"Ngươi khẳng định chính là Tàn Hương lấy huyết ngọc sao?" Bố Uy khẩn thiết, thanh âm đầy tràn đầy từ tính sâu kín truyền vào tai Hoàn Nhan Quyến Hi.

Hoàn Nhan Quyến Hi quay đầu: "Lẽ nào ta lừa người ta sao? Trong quân ai ai không biết, một tháng gần đây, ra vào trướng của ta chỉ có một mình Tàn Hương, chẳng lẽ huyết ngọc thành tinh, mọc chân, tự mình chạy trốn à?"

Bố Uy không còn gì để nói.

Chốc lát, Nặc Nhã cầm quân trượng đến, đặt vào tay Hoàn Nhan Quyến Hi.

Hoàn Nhan Quyến Hi vuốt ve quân trượng, ôn nhu nói: "Để ai chấp trượng mới tốt đây? Đám đại hán bên ngoài ai cũng đều lưng hùm vai gấu dọa người, sợ rằng bọn họ đánh một trượng, Tàn Hương đã phải mất nửa mạng rồi. Nếu như nàng chết, huyết ngọc của ta há chẳng phải thật sự không tìm lại được sao?"

Bố Uy cuối cùng hiểu rõ, Hoàn Nhan Quyến Hi đang hát tuồng gì.

Nàng đang muốn bắt Tàn Hương khai đao, tiếp đó xẻ thịt hắn. Nếu như Tàn Hương thật sự bị thi hành trượng hình, mỗi một trượng đánh xuống, sợ là BUy đều sẽ đau đến chết.

Hoàn Nhan Tông Hàn đúng lúc nói: "Không bằng để Nặc Nhã đánh, Nặc Nhã từ nhỏ sức đã mạnh, bây giờ có thể dùng hết sức đánh, không sợ nàng không nhận tội."

Hoàn Nhan Quyến Hi tựa hồ hiểu ra, gật đầu: "Muội thấy chủ ý này tốt, cứ làm như vậy đi."

Tàn Hương bất chợt cảm thấy rét lạnh chưa từng có, nàng thu hồi cánh tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, hướng về Hoàn Nhan Quyến Hi. Quận chúa chính miệng nói muốn đánh nàng, nhưng nàng chưa từng phạm lỗi.

Hoàn Nhan Quyến Hi quay người, không hề nhìn qua Tàn Hương.

Nàng giao quân trượng cho Nặc Nhã, nhẹ giọng nói: "Bắt đầu đi."

Nặc Nhã ngập ngừng đón nhận quân trượng, đi qua phía sau Tàn Hương, nàng giương cao trượng gỗ nhưng không xuống tay được. Tấm lưng Tàn Hương chỉ là một mảnh rất rất nhỏ bé, gầy yếu đến mức tựa hồ đánh một trượng xuống sẽ gãy đôi.

Bố Uy mấy lần muốn mở miệng, lời vừa đến bên môi lại nuốt trở vào.

Hoàn Nhan Tông Hàn yên lặng nhìn vẻ mặt kì quái của mấy người này, trong lòng nhiều thêm vài phần nghi ngờ.

Hoàn Nhan Quyến Hi đưa lưng về phía Tàn Hương, chậm rãi giơ tay lên, ra hiệu cho Nặc Nhã bắt đầu.

Nặc Nhã khẽ cắn răng, nhắm mắt lại, ra sức đánh xuống. . . . . .

"Ân!" Tàn Hương ẩn nhẫn kêu rên, gần như hôn mê.

"Răng rắc ──" chỉ thấy ở giữa quân trượng nứt ra một kẽ hở, một quân trượng vốn hoàn hảo vậy mà gãy mất.

Nặc Nhã luống cuống cầm chặt quân trượng, nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, lúng túng nói: "Ta không có sức lực ghê gớm vậy chứ. . . . . ."

Bố Uy hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh gì nữa, trong tâm trí hắn đều nghĩ đến khoảnh khắc đủ khiến hắn đau đến chết vừa rồi, quân trượng không phải đánh Tàn Hương, nó chính là quất tâm Bố Uy máu chảy đầm đìa.

Hắn phải làm sao bây giờ? Hắn cuối cùng phải làm gì?

Bố Uy thà rằng bản thân chịu một trăm roi, cũng không muốn Tàn Hương bị một chút thương tổn nào, hắn thật sự thương tiếc nàng, hắn thật sự yêu Tàn Hương.

Hoàn Nhan Quyến Hi thở dài một hơi, nhưng không hề quay đầu lại.

Quân trượng cứ như vậy bị đánh gãy, Nặc Nhã cầm hai đoạn mộc côn đến bên người Hoàn Nhan Quyến Hi thì dừng lại, vừa muốn nói gì đó, nàng đột nhiên nhìn thấy bên cạnh một góc giường có ánh sáng lấp lánh, nàng ngờ vực đi qua, sau đó kinh sợ kêu lên: "Quận chúa! Quận chúa! Đây là cái gì? Tìm được rồi, huyết ngọc, đây là huyết ngọc! Người nhìn xem. . . . . ."

Hoàn Nhan Quyến Hi nhanh chân đi tới, đoạt lấy vật trong tay Nặc Nhã, cẩn thận nhìn một chút, gật gật đầu, "Huyết ngọc!"

Hoàn Nhan Tông Hàn cũng đứng dậy bước qua, nói rằng: "Huyết ngọc tìm được rồi? Ta qua nhìn một chút."

Đưa bảo vật cầm trong tay cho Hoàn Nhan Tông Hàn, Quyến Hi nói: "Đúng vậy ca, đã tìm được huyết ngọc rồi, ở trên giường. Có thể là muội không cẩn thận đánh rơi. . . . . ."

Hoàn Nhan Tông Hàn cười lớn nói: "Tìm được là tốt rồi, tìm được là tốt rồi." Hắn đích thân đeo lại huyết ngọc lên chiếc cổ mảnh khảnh của Quyến Hi, sau đó nói tiếp: "Về sau nên cẩn thận mới phải, đây là kỳ vật ngàn năm tổ tiên truyền lại."

"Muội biết rồi." Quyến Hi mỏi mệt cười cười, cầm huyết ngọc nhìn đi nhìn lại, sau đó nói: "Huyết ngọc đúng là tìm được rồi, chỉ tiếc đã trách oan nàng ấy."

Hoàn Nhan Tông Hàn nói: "Một  cung nữ mà thôi. Bảo vật tìm được chính là sự kiện đáng mừng, ta thấy như vậy đi, tối nay trong trướng của ta thiết yến, để an ủi muội muội yêu quý nhất của ta."

 Quyến Hi yếu ớt cười cười, nàng rất mệt.

"Bố Uy cũng cùng đến." Hoàn Nhan Tông Hàn hướng về Bố Uy nói xong, quay người chuẩn bị rời khỏi trướng của Quyến Hi.

Bố Uy gật đầu, sau đó bước đến bên cạnh Tàn Hương, muốn ôm lấy nàng, nhưng lại không biết hắn đụng chạm có thể động đến vết thương mới sau lưng Tàn Hương hay không.

Trong lúc Bố Uy đang do dự, Quyến Hi lãnh đạm nói: "Bố tướng quân không đi cùng đại ca ta sao?"

Hoàn Nhan Tông Hàn sắp rời khỏi lại dừng bước, xoay người lại nhìn Bố Uy. "Ta muốn mang nàng ấy đi." Bố Uy nói.

"Không được!" Quyến Hi quả quyết nói: "Nàng sợ bị ta truy cứu, mới có thể trốn đến trướng của ngươi, hiện tại chân tướng rõ ràng, ngươi có lý do gì mang nàng trở về chứ? Đừng quên, nàng vẫn là cung nữ của ta."

"Ngươi đã không tín nhiệm nàng thì không nên giữ nàng lại. . . . . ." Bố Uy chỉ nói nửa câu, Quyến Hi đã cướp lời nói: "Giữ hay không giữ nàng là chuyện của ta, khi nào cần Bố tướng quân dạy ta phải làm thế nào!"

Đôi ưng mâu của Bố Uy âm thầm bắn ra phẫn nộ, Hoàn Nhan Quyến Hi không không chút sợ hãi dùng ánh mắt y hệt đáp lại Bố Uy.

Bố Uy cắn chặt răng, từ từ đứng lên, hắn không thể nhẫn nhịn Hoàn Nhan Hi thêm nữa.

Hoàn Nhan Tông Hàn cười lớn bước đến, ôm vai Bố Uy nói: "Vì một  cung nữ, đáng cho các ngươi giương cung bạt kiếm sao?"

Quyến Hi cười lạnh: "Đại ca nói rất đúng."

"Nếu như các ngươi đối với nàng chấp nhất không buông, không bằng mang về trướng của ta?" Hoàn Nhan Tông Hàn nhằm vào Bố Uy nói.

Sắc mặt Bố Uy càng đen hơn, hắn nuốt xuống tất cả tức giận, nói: "Vậy thì để ở chỗ Quận chúa đi." Nói xong, Bố Uy bỏ đi không thèm quay đầu lại doanh trướng lan sắc của Hoàn Nhan Quyến Hi. Tàn Hương ở chỗ Quyến Hi, dù sao cũng an toàn so với đưa cho Hoàn Nhan Tông Hàn, đạo lý này Bố Uy vẫn hiểu.

 Hoàn Nhan Tông Hàn trước khi ra ngoài, lại nói thêm một câu: "Tiểu muội, ca còn chưa già, mọi thứ vẫn đều nhìn thấy rõ ràng. Có một số việc muội vẫn có thể không nói cho ca, chỉ là đừng làm khổ bản thân. Ca vẫn là câu nói kia, bất cứ lúc nào, ca đều có thể giải quyết tất cả vấn đề cho muội."

Hoàn Nhan Quyến Hi gật gật đầu, lộ ra nụ cười gượng gạo.

Hoàn Nhan Tông Hàn vừa đi, Quyến Hi lập tức mở miệng gọi: "Người đâu!" Mấy gã đại hán lập tức vào trướng. "Ôm Tàn Hương đặt lên giường của ta." Nếu không phải hiện tại thân thể nàng không khỏe, căn bản không cần để những người khác đến ôm Tàn Hương.

Đại hán mang Tàn Hương đặt lên giường xong, Quyến Hi lại phân phó nói: "Đi khiêng nước, phải là nước nóng."

"Tàn. . . . . . Hương." Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ giọng gọi, dùng tay vuốt ve gương mặt Tàn Hương. Tàn Hương giống như đang ngủ thiếp đi, nhắm chặt hai mắt, không chút phản ứng.

"Quân y." Quyến Hi hét lên.

Quân y vâng lời đi qua, đứng bên giường nói: "Quận chúa mời phân phó."  

Quyến Hi đứng dậy nhíu mày nhìn hắn nói: "Ngươi qua coi một chút, Tàn Hương hình như hôn mê rồi. Ngươi nhìn xem vết thương trên lưng nàng nghiêm trọng không." Hoàn Nhan Quyến Hi đối với y thuật của quân y hết sức nghi ngờ, nhưng hiện giờ lại không tìm được đại phu giỏi xem bệnh, đành phải dùng tạm thôi.

Quân y gật gật đầu, ngồi xuống bên giường, kéo tay Tàn Hương qua, lẳng lặng giúp nàng bắt mạch.

Quyến Hi không vui nhíu chặt chân mày, rõ ràng bảo hắn xem vết thương sau lưng Tàn Hương, hắn lại làm bộ nghiêm chỉnh giúp Tàn Hương bắt mạch, Quyến Hi mở miệng nói: "Nếu như ngươi cảm thấy không tiện cởi y phục của Tàn Hương, vậy để ta."

Quân y như cười như không nói: "Vết thương trên lưng không đáng ngại."

Quyến Hi trừng to mắt: "Không đáng ngại? Nhìn cũng chưa hề nhìn, ngươi đã có thể nhận định không đáng ngại?"

Quân y gật gật đầu, buông cổ tay Tàn Hương, vuốt râu nói: "Tàn Hương chỉ là hoảng sợ cùng thương tâm quá độ, tĩnh dưỡng thật tốt chẳng mấy chốc sẽ không có chuyện gì.

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7