Trang

01/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương - Chương 26

    Chương 26. Bọn họ. . . . . . Sao lại. . . . . .

 

Nàng không che giấu thân thể xích lõa của mình, bởi vì từ trong thâm tâm nàng muốn để cho Quận chúa nhìn rõ mọi thứ của nàng.

Hoàn Nhan Quyến Hi ném khăn mặt đi, ngồi xuống bên giường, từ sau lưng Tàn Hương nhẹ nhàng ôm lấy nàng ấy, đôi môi nhấm nháp hôn vai Tàn Hương, tinh tế, tỉ mỉ hôn xuống dưới.

Thắt lưng Tàn Hương rất nhỏ. Đôi tay mảnh khảnh cũng hướng lên trên vuốt ve, cuối cùng phủ lên hai khỏa tròn trịa.

Tàn Hương lập tức nặng nề, kịch liệt thở dốc, nàng ngã toàn bộ thân thể về phía sau, dựa vào trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi.

Hoàn Nhan Quyến Hi hoàn toàn biết mình đang làm những gì, thế nhưng nàng không dừng được. Nàng nhắm mắt, không hề nhìn mặt Tàn Hương, chỉ dùng tay để cảm nhận cũng đã không thể rời bỏ thân thể xích lõa mịn màng trước mặt.

Trong đầu Quyến Hi lướt qua vô số cảnh tượng, rất hỗn loạn, rất lộn xộn. Nàng không nên chạm vào Tàn Hương, thế nhưng tay nàng đã sắp đến vùng tư mật nhất của Tàn Hương. Tàn Hương không tự chủ tách hai chân ra, hai tay hướng về sau ôm lấy cổ Hoàn Nhan Quyến Hi, đôi môi vốn hết sức nhợt nhạt đột nhiên trở nên đỏ hồng như nhuộm máu, hàm răng cắn chặt lấy một góc môi dưới, nhưng thế nào cũng không ngăn được âm thanh rên rỉ. . . . . .

Lúc Nặc Nhã nhìn thấy một màn này, Tàn Hương đã hoàn toàn lõa thể rồi. Thân thể nàng phơi bày trong không khí, hoàn mỹ như lễ vật trời cao ban cho nhân loại.

Nặc Nhã giật mình suýt kêu thành tiếng, nàng vén lên một góc màn trướng, chăm chú nhìn giường lớn trước mặt không chớp mắt. Tàn Hương tựa vào lồng ngực Quận chúa, hai chân cong lên, tách ra; còn Quận chúa trầm mê hôn lên mái tóc Tàn Hương, hai tay đặt ở. . . . . .

Nặc Nhã cảm giác lòng mình cũng đang run lên, nàng vội vàng nhét nắm tay vào trong miệng, bằng không nàng thật sự sẽ hét lên. Quận chúa sao có thể cùng Tàn Hương làm loại sự tình này? Bọn họ. . . . . . Sao lại. . . . . . Nặc Nhã không ngừng lắc đầu, thậm chí giậm chân, thế nhưng động tác của nàng không mảy may ảnh hướng đến trong trướng, chỉ có hai gã đại hán đang đứng thẳng nghiêm nghị ngoài trướng của Hoàn Nhan Quyến Hi khó hiểu nhìn Nặc Nhã.

Nặc Nhã căm hận thả màn trướng xuống, nhằm vào hai gã đại hán quát: "Nhìn gì mà nhìn, ta có gì đáng nhìn?"

Hai  đại hán lập tức thu hồi ánh mắt, Nặc Nhã là tâm phúc trước mặt Quận chúa, bọn họ không dám trêu chọc.

Lúc Nặc Nhã vén một góc màn trướng lên nhìn trộm lần nữa, Hoàn Nhan Quyến Hi chẳng biết lúc nào đã đứng dậy.

"Ta. . . . . . Tiếp tục lau cho ngươi." Quyến Hi nhặt khăn mặt bị vứt trên mặt đất lên, lúng túng nói.

Tàn Hương đã từ trên đám mây nóng rực rơi xuống mặt đất, nàng ôm hai chân, nội tâm nổi lên vô hạn mất mát. "Không phiền Quận chúa hao tâm, tự ta có thể làm." Nàng nhẹ giọng nói.

Hoàn Nhan Quyến Hi không nói gì, chỉ thấm ướt khăn mặt như trước, tiếp tục lau. Nước mắt lại rơi xuống. Tàn Hương từ trong đáy lòng chán ghét nước mắt của mình, cũng chán ghét thân thể của bản thân. Nàng cảm thấy nước mắt và thân thể của nàng rẻ mạt như nhau, muốn giao ra lại bị người ta cự tuyệt.

Hoàn Nhan Quyến Hi cuối cùng không mất khống chế nữa, nàng yên lặng lặng lẽ lau xong người cho Tàn Hương, mặc y phục cho nàng ấy thật tốt.

Tàn Hương rũ mắt, thê lương nói: "Quận chúa ghét bỏ ta phải không."

Hoàn Nhan Quyến Hi bước đến bàn trang điểm cầm lược lên, sau đó gọi: "Người đâu, mang nước ra ngoài." Đến lúc tất cả đều làm xong, Hoàn Nhan Quyến Hi lại cầm lược trong tay loay hoay một hồi lâu, mới nói: "Ngươi đừng nghĩ nhiều."

Tàn Hương gật đầu: "Ta hiểu rồi."

"Ngươi hiểu rồi? Ngươi hiểu cái gì?" Hoàn Nhan Quyến Hi lắc đầu, đứng phía sau Tàn Hương chải tóc cho nàng ấy. "Thật ra ngươi không hiểu gì hết."

Tàn Hương từ từ ngẩng đầu lên. Mái tóc thật dài, đen nhánh óng ánh của Tàn Hương rũ thẳng xuống giữa thắt lưng, Hoàn Nhan Quyến Hi cầm lược chải tóc nhiều lần, sau đó nói: "Ta đã lệnh cho Nặc Nhã đánh ngươi, ngươi hận ta sao?"

"Không hận." Tàn Hương cầm trong tay một tấm gương nhỏ, chiếu trong gương không phải là mặt nàng, mà là của Hoàn Nhan Quyến Hi. Tàn Hương nhìn gương mặt thanh khiết của Quận chúa trong gương, dường như nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Tàn Hương ao ước sẽ có một ngày, gương mặt này chỉ có thể hướng về nàng mà cười.

"Sao lại không hận ta? Ngươi nên hận ta." Hoàn Nhan Quyến Hi hỏi lại.

Tàn Hương nói: "Bất luận Quận chúa làm gì, Tàn Hương cũng sẽ không trách ngưi. Dù cho phải chết vì ngươi, ta cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng mà chết không đáng sợ, đáng sợ là cùng một kẻ mình không yêu. . . . . ."

Tay Hoàn Nhan Quyến Hi chợt dừng lại, nàng không biết Bố Uy đã làm gì Tàn Hương, nàng chỉ biết Tàn Hương đã chịu tổn thương rất lớn. Chỉ trong một đêm, Tàn Hương đã thay đổi khác với trước kia. Bởi vì từ trong lời nói đơn giản của Tàn Hương nàng nghe được vô hạn tang thương.

"Ta chỉ muốn hỏi Quận chúa, sao phải để mặc Bố Uy mang ta đi? Ngươi có thể ngăn hắn lại, nhưng ta đã nhìn thấy ngươi quay người bỏ đi." Tàn Hương hỏi ra hoài nghi lớn nhất trong đáy lòng.

Hoàn Nhan Quyến Hi trầm mặc, nàng lẳng lặng chải tóc cho Tàn Hương. Mái tóc dài đã chải thật tốt, hết sức gọn gàng, nhưng nàng vẫn chải. "Sau này ngươi sẽ rõ." Rất lâu sau Hoàn Nhan Quyến Hi mới nói.

Tàn Hương cầm tấm gương ôm vào lòng, giống như ôm lấy gương mặt Quyến Hi. Nếu Quận chúa không nhắc đến, nàng cũng buộc lòng không hỏi, chỉ có thể chôn sâu hoài nghi vào đáy lòng." Ta rất vui mừng có thể trở về, nếu như vẫn còn ở chỗ Bố tướng quân, ta thà rằng chết."

"Ta không thích nghe ngươi cứ đem chữ chết này treo bên miệng, nhớ kỹ, sau này không nên nói nữa." Hoàn Nhan Quyến Hi dùng một sợi dây tơ buộc tóc Tàn Hương thật tốt, sau đó nói: "Chính bởi vì ta muốn cứu ngươi về, cho nên ta mới phải nói ngươi đã trộm đồ của ta. . . . . ."

Tàn Hương nói tiếp: "Bằng không Bố tướng quân sẽ không thả ta đi, ngươi lại không muốn xung đột trực tiếp với hắn, mà ngươi đánh ta, hết thảy cũng đều là kế sách chu toàn."

"Ngươi thật sự nghĩ như vậy?" Hoàn Nhan Quyến Hi kinh ngạc nói.

Tàn Hương đưa lưng về phía nàng, chậm rãi gật đầu.

Hoàn Nhan Quyến Hi thả lược xuống, chăm chú nhìn bóng lưng gầy yếu của Tàn Hương. Nàng vẫn luôn cho rằng Tàn Hương rất nhu nhược, thậm chí rất yếu đuối, nhưng lại không nghĩ đến Tàn Hương sau khi chịu ủy khuất cực lớn vẫn có thể thay nàng suy nghĩ, nói lời bênh vực nàng. Hoàn Nhan Quyến Hi biết đời này nhất định phải mang nợ ân tình của Tàn Hương, chỉ không biết sẽ nợ bao nhiêu.

"Không còn sớm, ngủ thôi." Hoàn Nhan Quyến Hi đi đến trước bàn trang điểm, mang lược cất xong liền thổi tắt đèn cầy. Trong bóng tối, dựa theo trí nhớ, Hoàn Nhan Quyến Hi leo lên giường. Nàng nằm phía ngoài giường lớn, duy trì khoảng cách với Tàn Hương.

Tàn Hương mở to mắt, không dám khép lại. Nàng sợ vừa nhắm mắt, lập tức sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi Quận chúa bên cạnh, mỗi khi nhắm mắt lại, một khuôn mặt nam tính sẽ nhảy đến trước mặt nàng, cánh tay cứng như sắt lại sờ soạn toàn thân nàng.

Tàn Hương nhỏ giọng nói: "Quận chúa. . . . . ."

"Hả?" Hoàn Nhan Quyến Hi cũng chưa ngủ, nàng trước giờ ngủ không sâu, huống hồ là đêm nay, nàng càng không ngủ được.

"Ngươi lạnh không?" Tàn Hương nghiêng đầu hỏi.

Hoàn Nhan Quyến Hi mỉm cười trong bóng tối, một đôi mắt đẹp tỏa sáng rạng rỡ. "Ta không lạnh."

Tàn Hương chỉ có thể quay đầu đi. Hoàn Nhan Quyến Hi không phải không hiểu ý Tàn Hương, nhưng nàng lại không cho Tàn Hương kết quả.

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7