Trang

27/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 27

       Chương 27. Tựa hồ ──

 

Trở về Đại Kim, Hoàn Nhan Quyến Hi an trí Tàn Hương trong phủ của nàng.

Tựa hồ ──

Không ai chú ý đến sự tồn tại của nữ tử người Tống này, nhưng bên trên trời yên biển lặng bên dưới lại là sóng ngầm phun trào, khói thuốc súng lặng yên không dấu vết tràn ngập trên đất Đại Kim.

"Hôm qua ta đi thỉnh an, mẫu hậu bảo ta hôm nay mời nàng đến." Hoàn Nhan Quyến Hi chải lên mái tóc đen mềm mại của Tàn Hương.

"A?" Đầu tiên là kinh hỉ, sóng mắt lập tức ảm đạm đi, có chút sợ hãi.

Hoàn Nhan Quyến Hi nhận ra Tàn Hương do dự liền cười nói, "Sợ cái gì, có ta ở đây ai cũng không dám làm gì nàng." Ngẫm nghĩ lại, Hoàn Nhan Quyến Hi suy đoán nói: "Có lẽ người nghe được mấy tin đồn, muốn xem qua mỹ sắc của Công chúa Đại Tống." Hoàn Nhan Quyến Hi nở nụ cười, dáng vẻ rất cưng chiều.

Tàn Hương vẫn cúi đầu không hề ngẩng lên, nàng mãi không thể quên thân phận của mình, vô luận thế nào, Đại Tống đã diệt vong, địa vị nô lệ không thể thay đổi. Quyến Hi không chê nàng, vậy còn người khác? Nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là có thể vĩnh viễn trốn trong phủ của Quyến Hi, không tranh với đời.


Tuyên Ninh điện —— tẩm cung của Khâm Nhân hoàng hậu.

Hoàn Nhan Quyến Hi tươi cười, vào cung liền quỳ trên mặt đất: "Quyến Hi thỉnh an mẫu hậu."

Khâm Nhân Hoàng hậu khoác lông thú ngồi trên tiểu khanh, trên khanh bài trí một chiếc bàn vuông. Bà thả điểm tâm sáng trong thay xuống, cười nói: "Đứng lên đi. . . ."

Hoàn Nhan Quyến Hi cực kỳ được cưng chiều, ngồi cạnh khanh ôm Khâm Nhân Hoàng hậu làm nũng một hồi lâu.

"Lúc các ca ca con đánh trận sắp về, mỗi ngày ta đều sai người đến cửa thành nghênh đón, nghênh đón ai?" Khâm nhân Hoàng hậu nghiêm mặt nói, "Bọn họ một đám tiểu tử đón đến làm gì? Kỳ thực ta chỉ nhớ đến con! Không giống nữ hài nhà người ta ở trong nhà thêu thùa may vá, lại giả dạng tiểu tử chạy loạn, còn đánh trận. . . "

Hoàn Nhan Quyến Hi ngồi bên cạnh ăn tiêm quả (mứt hoa quả) trên bàn, không quan tâm nói: "Từ nhỏ phụ vương không phải dạy con như vậy sao? Cưỡi ngựa bắn cung có cái nào thua kém các ca ca, sao bọn họ có thể ra chiến trường mà con lại không được?"

"Thời vận bất đồng. Hiện tại thái bình biết bao, đâu cần đến nữ hài các con? Không giống khi con còn nhỏ, các tộc tranh đấu chém giết, khó lòng phòng bị."

Hoàn Nhan Quyến Hi khe khẽ cười không đáp.

"Ồ ──" Khâm Nhân hoàng hậu nhớ lại nói, "Nha đầu Đại Tống gọi là. . ."

"Tàn Hương." Hoàn Nhan Quyến Hi bổ sung.

"Đúng đúng, mang đến chưa? Đưa vào ta xem một chút."

"Đưa đến rồi." Đôi mắt Hoàn Nhan Quyến Hi giảo hoạt chớp chớp, đi qua mở cửa dẫn Tàn Hương vào phòng.

Tàn Hương đứng dưới đất, Hoàn Nhan Quyến Hi quay lại ngồi trên tiểu khanh.

"Quỳ xuống thỉnh an!" Không biết là ma ma nào thúc giục."Nhanh lên!"

"Ân?" Ánh mắt Hoàn Nhan Quyến Hi lập tức bắn đến trên người ma ma, "Chủ tử đang nói chuyện, việc gì đến ngươi, lui ra!" Giọng của Hoàn Nhan Quyến Hi lúc nào cũng khiến người ta không rét mà run.

Khâm Nhân Hoàng hậu lạnh lùng hừ một tiếng, lễ nghi làm sao có thể phế bỏ!

Tàn Hương thầm nghĩ: Nàng là một nô lệ mất nước, không quỳ cũng đã kém người ta một bậc, quỳ xuống thì có làm sao? Huống hồ nàng cũng không muốn để Quyến Hi khó xử, liền quỳ xuống nói: "Tàn Hương tham kiến Khâm Nhân Hoàng hậu."

Khâm Nhân Hoàng hậu hững hờ "ân" một tiếng, cũng không lệnh cho Tàn Hương đứng dậy, Tàn Hương cứ như vậy lẻ loi quỳ gối. Hoàn Nhan Quyến Hi tiến lên dìu Tàn Hương, quay đầu nhìn thấy ánh mắt mẫu hậu lạnh đi. Đây là?

"Con của ta thương cảm ngươi, vậy ngươi cứ đứng nói chuyện đi." Khâm Nhân Hoàng hậu không thèm nhìn Tàn Hương, nhấp ngụm trà nói: "Quyến Hi đúng là vì ngươi mới chậm trễ thời gian hồi kinh?"

"Không phải." Hoàn Nhan Quyến Hi ngồi lại bên tiểu khanh, nhặt một miếng tiêm quả bỏ vào miệng, thản nhiên nói: "Do con muốn ngắm phong cảnh một chút, vậy nên về trễ, không liên quan đến Tàn Hương."

"Ta đang hỏi nàng!" Khâm Nhân Hoàng hậu mất hứng nói.

Tàn hương cúi đầu lặng im không nói.

"Ý gì đây chứ!" Khâm Nhân hoàng hậu dằn chén trà lên bàn, cả giận nói: "Ta thấy ngươi sinh ra một bộ dạng hồ ly, mê hoặc con ta rồi! Bằng không đường đường là Quận chúa Đại Kim sao lại làm này làm nọ cho một kẻ họ Tống?"

Tàn Hương trợn tròn mắt, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Khâm Nhân Hoàng hậu.

Hoàn Nhan Quyến Hi rời khỏi tiểu khanh, đứng bên cạnh Khâm Nhân nói: "Lời này không khỏi có chút quá đáng rồi đó, có lẽ mẫu hậu đối với Tàn Hương có chút. . . Con không biết gọi là hiểu lầm có thích hợp hay không, nhưng mà bất luận ra sao, Tàn Hương là do con mang về, xin người đối với nàng duy trì tôn trọng tối thiểu." Hoàn Nhan Quyến Hi quay đầu, đôi mắt xanh thẳm lạnh lùng quét một vòng quanh phòng, không nhanh không chậm nói tiếp: "Tuy nói dân tộc phía Bắc Trường Thành là nước không quá xem trọng lễ nghi, nhưng cũng phải đối xử tử tế với người bị bắt chứ." Lời nói của Hoàn Nhan Quyến Hi cực kỳ sắc bén, nhắm thng vào việc Khâm Nhân Hoàng hậu xem thường Công chúa bị bắt của Đại Tống mà nói.

Khâm Nhân hoàng hậu thấy sắc mặt Hoàn Nhan Quyến Hi thay đổi, không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, xoay đi không nhìn Tàn Hương, lôi kéo Quyến Hi ngồi cạnh bên người, nói: "Bây giờ con cũng về rồi, ta sẽ chọn ngày cho con và Bố Uy thành hôn, ta và phụ hoàng con đều có ý nguyện này."

Tâm Tàn Hương chấn động mãnh liệt.

Hoàn Nhan Quyến Hi không nghĩ Khâm Nhân lại đột nhiên nhắc đến việc này, mắt rũ xuống, chỉ nói: "Việc này không vội . . ."

"Bộ dáng thẹn thùng như vậy làm gì, trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, con cũng không còn nhỏ."

"Không phải thẹn thùng, con thấy việc này trước tiên cứ hoãn lại một chút ──" Hoàn Nhan Quyến Hi liếc nhìn Tàn Hương sau khi nghe đến tên Bố Uy bả vai liền co rúm lại.

"Không cần con nhọc lòng, ta và phụ hoàng của con hiểu rõ tâm lý." Khâm Nhân Hoàng hậu tựa hồ chú ý đến sự tồn tại của Tàn Hương, uy nghiêm dị thường hỏi: "Bây giờ đang ở đâu vậy?"

Tàn Hương không nói, nàng vẫn còn kinh hãi chưa lấy lại tinh thần. Quyến Hi phải gả cho Bố Uy sao? Vậy nàng làm sao bây giờ? Không thể . . . Không thể. . .

"Nàng tạm thời ở trong phủ của con." Hoàn Nhan Quyến Hi trả lời giúp, không hiểu vì sao Khâm Nhân Hoàng hậu từ đầu đến cuối xem Tàn Hương như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, thỉnh thoảng liền muốn kiếm chuyện với Tàn Hương.

"Tai nha đầu này bị điếc à! Không nghe thấy ta hỏi?" Khâm Nhân hoàng hậu cao giọng. Một lão ma ma lấy lòng vội vàng tự mình đá Tàn Hương một cước, thấp giọng khiển trách: "Hoàng hậu đang hỏi đấy!"

Tàn Hương giật mình, nhẹ giọng "a" một tiếng.

Hoàn Nhan Quyến Hi rất nghiêm túc liếc nhìn lão ma ma đá Tàn Hương, nhưng không nói gì. Người thông minh hoặc người hiểu rõ Hoàn Nhan Quyến Hi đều hẳn phải biết, Hoàn Nhan Quyến Hi đã nhớ kỹ lão ma ma này.

"Sao phải ở chỗ của con?" Khâm Nhân Hoàng hậu quay đầu hỏi Quyến Hi: "Còn ra thể thống gì nữa!"

"Con thích!" Khóe môi Hoàn Nhan Quyến Hi nhếch lên nụ cười như có như không, tựa như không thèm để tâm đến vẻ nghiêm khắc của Khâm Nhân Hoàng hậu.

Khâm Nhân Hoàng hậu nói: "Sau Hoa Vũ cung có một căn nhà nhỏ, để ả chuyển đến đó ở đi, ngày thường rãnh rỗi đến làm mấy chuyện linh tinh với đám ma ma."

Hoàn Nhan Quyến Hi lắc đầu nói: "Vậy không được, theo con nhớ tòa nhà này cực kỳ đổ nát, gió thổi mưa rơi, Tàn Hương mỏng manh như vậy sao có thể ở lại chỗ đó? Hơn nữa dù cho nàng cực kì khỏe mạnh cũng không thể ở chỗ như vậy."

"Từ khi nào con học được cách làm trái ý ta? Hẳn là lần này hồi kinh mới học được? Ả dạy?" Khâm Nhân Hoàng hậu cố ý nhìn qua Tàn Hương.

Hoàn Nhan Quyến Hi nói, "Con là người tri tình đạt lễ, ở phương diện lễ tiết, các ca ca sợ là không có một ai có thể vượt qua con, con từ trước đến giờ đối với mẫu hậu hết sức tôn kính. Thế nhưng, tri tình đạt lễ cũng phải có mức độ, con sẽ không nhẫn nhịn người khác vung tay múa chân với chuyện của con." Sở dĩ Hoàn Nhan Quyến Hi nói vậy, vì Khâm Nhân hoàng hậu cũng không phải là sinh mẫu của Hoàn Nhan Quyến Hi. Khâm Nhân bất quá từng là nha hoàn của Tĩnh Lam, mẫu thân của Hoàn Nhan Quyến Hi mà thôi, Tĩnh Lam vì bệnh mà chết, chuyện này hệt như khoét một miếng thịt từ trên người phụ thân của Hoàn Nhan Quyến Hi, Hoàn Nhan Nạp. Từ đó Hoàn Nhan Nạp không còn yêu bất kì nữ nhân nào khác, có thể lập Khâm Nhân làm hậu, đơn thuần là hình thức cần phải có mà thôi, từ trước đến nay Khâm Nhân chưa từng chiếm được lòng Hoàn Nhan Nạp. Trái lại Hoàn Nhan Nạp đối với Hoàn Nhan Quyến Hi yêu thương càng hơn một bậc, muốn cái gì liền được cái đó.

"Ngươi!" Khâm Nhân Hoàng hậu cực kỳ không vui, sắc mặt tái đi, Quyến Hi dĩ nhiên vì một nữ nô chống đối với bà ta, khiến bà ta mất hết thể diện.

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7