Chương 32. Ánh mắt lóe lên
Hoàn Nhan Quyến Hi không quên thêm vào một câu căn dặn: "Nhớ gọi quân y đến, không cần gọi thầy thuốc khác."
"Dạ!"
Dáng vẻ thị nữ vội vội vàng vàng chạy ra phủ Quận chúa.
Tai mắt của Bích Xuân vẫn luôn trốn trong bóng tối thấy thế, vội vã đi theo, xem ra phủ Quận chúa đã xảy ra chuyện? Nếu không một tiểu nha đầu sao lại nôn nóng như thế? Cứ xem nàng ta đến đâu rồi tính tiếp vậy.
Nam tử lén lén lút lút theo thị nữ đến một nơi, nhìn thấy thị nữ gõ vang cửa sau nhà quân y, nam tử nhanh chóng chạy về báo tin.
Bích Xuân lúc nào cũng trang điểm quyến rũ như vậy, có lẽ ngay từ buổi sáng nàng thức dậy trên giường Hoàn Nhan Nghĩa đó, Bích Xuân đã không còn là Bích Xuân trước kia nữa rồi.
Thời thơ ấu của Bích Xuân trải qua cũng rất hạnh phúc. Từ nhỏ đã tiến cung, vẫn luôn hầu hạ Tàn Hương, cầm kỳ thư họa cũng học được không ít so với các chủ nhân, huống hồ Bích Xuân thông minh, cái gì cũng học đến nơi đến chốn. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, sau khi Tàn Hương đại hôn sẽ tìm cho nàng một nhà khá giả gả đi, hoặc là cả đời làm nha hoàn của Tàn Hương.
Bất kể lựa chọn thế nào, đối với Bích Xuân mà nói đều là kết cục tốt đẹp.
Nhưng đúng là trời mưa gió khó lường.
Nhà Tống diệt vong, nàng đã biến thành tiểu thiếp của một gã lỗ mãng.
Nhớ sáng sớm hôm đó, trời vừa hửng sáng, Bích Xuân mở to mắt, nước mắt bên khóe còn chưa khô, nàng quay người nhìn cơ thể to béo hệt như một con heo của Hoàn Nhan Nghĩa, nghe tiếng gáy o o như truyền ngàn dặm của hắn, cả người ngây ngốc bên giường một hồi thật lâu. Không nhịn được, đôi mắt lại đỏ rực, nước mắt chảy xuống, chảy xuống. . . . . .
Bích Xuân cố nuốt nước mắt vào lòng, cam chịu số phận, mặc quần áo tử tế, khinh bỉ liếc mắt nhìn Hoàn Nhan Nghĩa bên cạnh, chợt phát hiện Hoàn Nhan Nghĩa đang mở to mắt. Thình lình trầm mặc hồi lâu.
Hoàn Nhan Nghĩa bất ngờ kéo Bích Xuân qua, điên cuồng xé xuống nội y nàng vừa khoác lên, nhìn thấy cơ thể Bích Xuân, Hoàn Nhan Nghĩa tỉnh cả ngủ, không ngừng xoa nắn vuốt ve lên bộ vị nhạy cảm của Bích Xuân.
Bích Xuân nhắm mắt, lông mày hơi nhíu lại, trên gương mặt gầy gò không chút cảm xúc. Bích Xuân đang chấp nhận thực tế đồng thời cũng trù tính chuyện sau này. Có lẽ theo Hoàn Nhan Nghĩa cũng là một con đường không sai, tối thiểu, nàng không cần đối mặt với cái chết nữa. Bao nhiêu vương hầu quý tộc vào lúc này cũng khó miễn tội chết, còn nàng một nha đầu lại có thể được Hoàn Nhan Nghĩa che chở tránh được một kiếp, cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh phải không?
Nghĩ đến đây, Bích Xuân mở mắt, nước mắt vẫn đong đầy, nhưng nàng lại đột nhiên nở nụ cười, chủ động hòa theo cái miệng heo vừa dày vừa béo của Hoàn Nhan Nghĩa đang thăm dò, "Nhị đương gia, người không thể không cần ta, người phải cho ta làm phu nhân của người. . . . . ."
Hoàn Nhan Nghĩa trở mình đối diện với Bích Xuân, da thịt trắng như tuyết khiến hắn lại bộc phát lần nữa, hắn mơ hồ nói không rõ: "Đương nhiên, đương nhiên, tâm can của ta, bảo bối của ta, yên tâm đi, ngươi muốn cái gì ta cho ngươi cái đó, nào. . . . . ."
Muốn cái gì cho cái đó? Bích Xuân cười nhạt, kỳ thực sinh tử đối với nàng mà nói vẫn không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là chủ nhân của nàng, cũng là người nàng chăm sóc từ nhỏ, Tàn Hương. Thân hình mảnh mai kia thật giống như vừa chạm vào sẽ vỡ nát, nụ cười dịu dàng trong nháy mắt có thể hòa tan cả băng tuyết Thiên Sơn, thông minh tựa như tiên tử, đó mới là điều nàng muốn, muốn chăm sóc cả đời .
Bích Xuân muốn không nhiều, chẳng qua chỉ là một nữ nhân mà thôi. Đây là hy vọng xa vời sao?
Bích Xuân vốn đang trêu mấy con cá vàng dừng lại, quay đầu nhìn người vừa đến đang thở hồng hộc, "Tình hình sao rồi? Nhìn ngươi hấp tấp vậy?"
"Ta nhìn thấy thị nữ trong phủ Hoàn Nhan Quyến Hi gấp gáp đi tìm quân y sau khi Khâm Nhân Hoàng hậu vừa đi, có vẻ đã xảy ra chút chuyện không vui, về phần sao lại đi tìm quân y, còn chưa rõ lắm."
"Khâm Nhân lại đến đó?" Ánh mắt Bích Xuân lóe lên. Khâm Nhân nhất định là đi tìm Tàn Hương gây phiền phức, chuyện này không cần nghi ngờ, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi ở đó, Khâm Nhân nhất định sẽ không làm gì được Tàn Hương, điểm này Bích Xuân rất yên tâm, nhưng sao Khâm Nhân vừa đi lập tức đã phải đi gọi thầy thuốc chứ?
Bích Xuân trầm mắt, sau đó gọi: "Người đâu! Dịch dung cho ta."
Thời gian chưa đến một nén hương, Bích Xuân đã như biến thành người khác, đương nhiên vẫn là nữ nhân, chỉ có điều không nhận ra Bích Xuân nguyên dạng. Bích Xuân đã thay y phục của thị nữ, đứng trước gương hài lòng nhìn cách biến thân của mình. "Tốt lắm, thưởng."
Tai mắt đưa Bích Xuân đến con đường quân y phải đi nếu muốn đến phủ Quận chúa.
"Quân y còn bao lâu nữa đến được đây?" Bích Xuân lau mồ hôi trên trán hỏi.
"Thời gian hẳn phải mất một nén hương nữa." Nam tử trả lời. "Quân y đến xem bệnh cho Tàn Hương, có lẽ phải đích thân đến phủ của Hoàn Nhan Quyến Hi mới được."
"Tốt. Lát nữa đợi kiệu của hắn đến, ngươi cản cỗ kiệu lại, chúng ta có yêu bài của gia tộc Hoàn Nhan, hắn phải nghe lệnh của chúng ta. Nếu hắn không nghe, ngươi lập tức giết hắn."
"Tiểu nhân không hiểu, mục đích Thất phu nhân làm vậy là gì?" Nam tử hỏi.
"Mục đích rất đơn giản, chúng ta đổi chỗ với tùy tùng của hắn."
"Được."
"Sao kiệu của quân y còn chưa đến?" Hoàn Nhan Quyến Hi gấp đến độ đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng hướng ra ngoài nhìn xung quanh."Đi, lại đi xem chừng cho ta."
"Vâng."
Tàn Hương nằm trên giường, gần như mơ màng ngủ. "Đừng gấp, lát nữa sẽ tốt thôi, ta nghĩ ngủ một giấc sẽ đỡ hơn." Tàn Hương không quên dỗ dành Hoàn nhan Quyến Hi.
"Nàng ngủ một lát đi, Hương."
"Quân y đến rồi!" Gác cổng thông báo.
"Mời vào đây."
Bích Xuân đã dịch dung theo cỗ kiệu đi vào hậu viện phủ Hoàn Nhan, ánh mắt đánh giá xung quanh. Quả nhiên là người hoàng thượng yêu thương, mọi thứ trong phủ đều là hàng thượng đẳng.
Quân y xuống kiệu, Hoàn Nhan Quyến Hi ra đón. Quân y vừa định hành lễ, Hoàn Nhan Quyến Hi liền vội vàng nói miễn miễn, nhanh chóng trị bệnh cho Tàn Hương mới quan trọng.
Hoàn Nhan Quyến Hi liếc nhìn nô bộc và thị nữ theo sau quân y, mặc dù không nói gì, nhưng Bích Xuân vẫn thoáng khẩn trương một hồi, vừa nhớ đến mình đã dịch dung, không ai có thể nhận ra, đầu đang cúi thấp lại ngẩng lên.
Quân y vừa nhìn vào phòng, vừa hỏi triệu chứng bệnh của Tàn Hương. "Xảy ra chuyện gì? Khó chịu ở đâu? Có biểu hiện gì vậy?"
"Cũng không có gì, cứ luôn nôn mửa, hệt như nôn hết mọi thứ ra vậy."
"À. . . . . ." Quân y trầm tư một lát, "Để ta xem qua rồi nói tiếp đi." Quân y bước vào khuê phòng của Hoàn Nhan Quyến Hi, nam bộc ở bên ngoài, Bích Xuân theo vào.
Quân y chẩn bệnh chốc lát, thầm nghĩ: Tàn Hương chẳng qua vì mệt nhọc lại thêm ăn không quen đồ ăn Đại Kim mà dẫn đến tì vị (tì: lá lách, vị: dạ dày) không ổn, chỉ cần điều chỉnh một chút là được, nhưng. . . . . .
"Chuyện này. . . . . ." Quân y muốn nói lại thôi.
"Sao vậy? Nghiêm trọng lắm sao?" Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn sắc mặt quân y nghiêm nghị.
"Không nghiêm trọng lắm, chỉ có điều. . . . . ." Quân y thật sự không muốn nói dối, nhưng Bích Xuân bên cạnh mang theo ánh mắt hung ác bắn đến đây.
"Nói thẳng đừng ngại." Hoàn Nhan Quyến Hi gật gật đầu.
"Tàn Hương tiểu thư chỉ sợ là đang có thai. . . . . ."
"Cái gì!" Giọng Hoàn Nhan Quyến Hi nháy mắt đề cao, Tàn Hương nằm trên giường cũng cả kinh, suýt chút nữa bật dậy, "Không thể nào!" Tàn Hương sợ hãi nhìn quân y.
Hoàn Nhan Quyến Hi giống như mất hết sức lực, ngơ ngác đứng yên tại chỗ, mặt đầy phức tạp nhìn Tàn Hương, lại quay đầu nhìn quân y, dáng vẻ vô cùng bất lực. Nàng không tin kết quả này, nhưng nàng tin tưởng y thuật của quân y, hơn nữa tối hôm đó. . . . . . Tất cả những điều này đều có thể xảy ra, khiến nàng không thể không tin.
Lúc trước vốn dĩ có thể mặc cho Bố Uy mang Tàn Hương đi, là bởi vì khi đó còn chưa yêu, nhưng giờ đây đã yêu như vậy rồi, lại phải tiếp nhận một kết quả như sét đánh ngang tai.
Hoàn Nhan Quyến Hi nửa ngày vẫn không nói được chữ nào, bước đến bên bàn tròn ngồi phịch xuống, ánh mắt đờ đẫn.
Tàn Hương yếu ớt lặp đi lặp lại: "Sao có thể có chuyện đó? Sao có thể có chuyện đó? Lẽ nào như vậy sẽ mang thai sao? Hắn chỉ hôn ta thôi. . . . . ."
Không biết là giọng Tàn Hương nhỏ, hay là Hoàn Nhan Quyến Hi vốn không chú ý nghe, tóm lại Hoàn Nhan Quyến Hi không nghe được câu cuối cùng nàng nói.
Ầm một tiếng, Hoàn Nhan Quyến Hi đứng phắt dậy đá lăn chiếc bàn trước mặt, giận dữ quát một tiếng: "Bố Uy ngươi tên khốn kiếp này!" Sau đó tông cửa xông ra ngoài.
Tàn Hương nằm im trên giường, không nói gì cũng không rơi lệ.
Bích Xuân đứng bên giường Tàn Hương, tham lam nhìn khuôn mặt vô cùng tinh xảo của Tàn Hương, nhẹ mỉm cười, ánh mắt cực kì cực kì dịu dàng. Nếu lúc này không phải bản thân đang dịch dung, là Bích Xuân nguyên trạng, nàng sẽ nói với Tàn Hương: Hoàn Nhan Quyến Hi không chấp nhận chuyện nàng mang thai, tông cửa xông ra ngoài. Tuy rằng tin này là quân y ngụy tạo, là ta ép hắn nói. Nhưng nếu đổi lại là ta, dù cho nàng thật sự mang thai, mang thai con của người khác, bất kể là của ai, ta đều tốt với nàng như vậy, yêu nàng như vậy. Bởi vì đây mới chính là tình yêu, tình yêu này sẽ không vì bất kỳ điều kiện khách quan gì mà thay đổi. Không phải nói nàng phải vì ta thủ thân như ngọc ta mới yêu nàng, mà là bất cứ lúc nào ta cũng yêu nàng, vĩnh viễn yêu nàng.
Bích Xuân ngắm nhìn gương mặt Tàn Hương, quả nhiên quên mất sự tồn tại của quân y, mãi đến lúc quân y nhẹ giọng ho một tiếng.
"Nên đi rồi." Quân y nhắc nhở.
Bích Xuân lưu luyến đi theo sau quân y ra ngoài.
Hoàn Nhan Quyến Hi cưỡi ngựa lao đi, la hét, vùng vẫy.
Nàng thật muốn đi tìm Bố Uy, sau đó quất hắn mấy roi, chất vấn hắn sao phải làm những chuyện đó.
Nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không thể trách ai được.
Không thể oán bất kì người nào, đây là do nàng gieo gió gặt bão.
Là nàng không hiểu rõ lòng mình, mới có thể để Bố Uy mang Tàn Hương đi, là lỗi của nàng, nàng sai, nàng sai!
Nàng mong muốn biết bao thời gian có thể quay lại, lựa chọn lại lần nữa.
Ra khỏi phủ Quận chúa, Bích Xuân vẫn theo quân y về nhà hắn.
Bích Xuân ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, hớp một ngụm trà, mặt mang ý cười, "Ngươi làm rất tốt, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi."
Quân y khó hiểu nhìn Bích Xuân: "Sao lại phải nói dối? Sao phải làm như vậy?"
"Chuyện này ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói, đồng thời giữ mồm giữ miệng là đủ rồi. Chuyện khác không cần phải hỏi."
Quân y gật đầu, Bích Xuân dùng tính mạng mấy thế hệ nhà hắn uy hiếp, quân y không cách nào không nói lời trái với lương tâm. Lúc nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi đau khổ bỏ đi, quân y rất muốn nói cho nàng biết sự thật. Quân y nghĩ mãi không thông vì sao Bích Xuân phải bịa ra lời nói dối này, có ích lợi gì với nàng chứ?
--> Tác giả có lời muốn nói: để tặng cho những người yêu thích tui, lúc Cung rảnh rỗi có viết phiên ngoại, có thể có chút đột phá, nhưng chỉ giải trí thôi! Vui một mình không bằng mọi người đều vui. (Phiên ngoại sẽ có thịt, đây cũng chính là thịt Cung đã nói đó).
Phiên ngoại đăng nhiều kỳ, dưới đây là giới thiệu tóm tắt:
Đại Kim có một Thánh Địa, gọi là Kính Hoa Thủy Nguyệt*. Thật ra nơi đó không có kính, cũng không có hoa, bất quá là một hồ nước sâu trong suốt thấy đáy, phàm là người từ đâu ghé qua, đêm đến đều sẽ có một giấc mơ kỳ quái.
*Kính hoa thủy nguyệt: hoa trong gương trăng dưới nước, cảnh tượng huyền ào.
Giấc mơ này có liên quan đến tương lai. Có người thậm chí sẽ thấy kết cục cả đời và hướng đi của chính mình, lại có người mơ càng xa hơn, có thể mơ về xã hội nguyên thủy, hoặc là thế kỷ hai mươi mốt.
Nói chung, giấc mơ này vô cùng kỳ quái, nhưng bản thân luôn là nhân vật chính.
Hoàn Nhan Quyến Hi cưỡi ngựa, lao vút một hồi, liền đến bên bờ hồ này, ngây người chốc lát rồi về nhà. Buổi tối, giấc mơ kỳ quái liền bắt đầu.