Chương 34. Thử chung đụng trước xem
Sáng sớm hôm sau, Nặc Nhã yếu ớt tỉnh lại, còn chưa kịp mở mắt đã cảm thấy trên người có chỗ không thoải mái, cảm giác hơi hơi đau nhức. Chậm rãi mở mắt nhìn bốn phía xa lạ, đang vô cùng kinh ngạc đột nhiên phát giác toàn thân xích lõa dưới chăn, nàng buột miệng hét "A!" một tiếng, đã xảy ra chuyện gì? Bật người ngồi dậy vén chăn nhìn thử, quả nhiên, trên khăn trải giường trắng như tuyết lấm tấm vết máu, Nặc Nhã chỉ cảm thấy đầu óc nhất thời đông cứng, hoàn toàn trống rỗng, không nhớ nổi cái gì, đã gần như lâm vào hôn mê.
Đột nhiên cửa hé ra một khe hở, rồi dần dần mở ra.
Nặc Nhã vội ôm chặt chăn, mở to mắt sợ hãi, thấp thỏm nhìn về phía cửa..
Chỉ thấy gương mặt Bích Xuân rạng rỡ kèm theo nụ cười đặc trưng của nàng bước vào. "Sớm vậy, tối hôm qua ngủ ngon không?"
Nặc Nhã có chút mờ mịt, lại có chút luống cuống. Chuyện xảy ra trên người nàng khiến nàng không thể nào hiểu nổi, bởi vì nàng không có bất kỳ ký ức gì về tối hôm qua, chỉ nhớ rõ nàng dốc hết sức chín trâu hai hổ hái hoa mạn đà la dâng cho Bích Xuân, Bích Xuân còn bày ra dáng vẻ khinh thường, sau đó, nàng liền ngã vào một rừng hoa mạn đà la, đang ngửi. . . . . . Chuyện sau này đã không còn nhớ gì nữa.
"Có chuyện gì vậy? Sao ta lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?" Nặc Nhã nhìn nụ cười trên mặt Bích Xuân, bất chợt cảm thấy nụ cười này rất quỷ dị.
"Ngươi không nhớ chút gì sao? Xem ra vẫn là thể chất của ngươi quá yếu. Ta nghĩ. . . . . . Nếu đổi lại là nàng ấy, hẳn sẽ không bỏ lỡ điểm nào . . . . . ." Bích Xuân như đang độc thoại.
"Ngươi nhanh nói cho ta biết đi! Có phải ta đã. . . . . ." Nặc Nhã rơi nước mắt, bất luận là ở quan nội hay tái ngoại, sự trong trắng của nữ nhân đều rất quan trọng.
Bích Xuân đảo mắt, khoan thai ngồi xuống rót một chén trà, quay đầu có chút quyến rũ nói với Nặc Nhã: "Tối hôm qua ngươi và ta đã làm chuyện đó. . . . . ."
Hệt như sấm sét giữa trời quang, Nặc Nhã mất khống chế vén chăn nhảy xuống giường, giương nanh múa vuốt nhào về phía Bích Xuân, Bích Xuân bất ngờ mở cửa, chỉ một động tác này Nặc Nhã lại ngoan ngoãn nhanh chóng lao lên giường, bởi vì nàng không mặc y phục.
"Ngươi như vậy không hay đâu, Nặc Nhã!" Sắc mặt Bích Xuân trở nên khó coi, nghiêm khắc nói.
"Ngươi là đồ khốn kiếp! Sao ngươi phải làm như vậy! Ngươi cũng đâu thích ta! Rõ ràng ngươi hại ta." Nặc Nhã lên án.
Bích Xuân mỉm cười, "Đâu cần phải thích mới có thể ở cạnh nhau, có lúc ngươi rất khó ở cạnh người mình thích, vậy không bằng trước đó thử chung đụng với người không thích xem."
"Ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Ta tuyệt đối không ngờ ngươi lại là người như vậy, ngươi một chút căn bản làm người cũng không có, ngươi đúng là khiến người ta sợ hãi." Nặc Nhã chỉ tay vào Bích Xuân.
Bích Xuân nheo mắt, "Không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đó là hành vi của quân tử, nhưng ta đâu phải quân tử đâu, xưa nay ta đều chưa từng hoài nghi giới tính của mình, ta chính là nữ nhân, mà còn là nữ nhân thuần, cho nên ta đặc biệt cần lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
Lúc Nặc Nhã còn đang phát điên, Bích Xuân thậm chí không thèm để ý, xoay người rời đi, bỏ lại một mình Nặc Nhã lẳng lặng rơi lệ.
Nàng lại càng không xứng với Quận chúa nữa rồi, đã vĩnh viễn không xứng. . . . . . Nghĩ đến đây, Nặc Nhã càng buồn hơn.
"Giá —— Giá ——" Trong rừng núi bao la, bóng dáng Hoàn Nhan Quyến Hi hiên ngang lao vun vút.
"Tiểu muội, hay là muội chậm chút đi, làm đại ca ta đây cũng sắp không theo kịp!" Hoàn Nhan Tông Hàn vừa cưỡi ngựa quý của mình vừa đuổi theo sau Hoàn Nhan Quyến Hi.
"Đây rồi!" Vừa nói, Hoàn Nhan Quyến Hi vừa giương cánh tay, nhắm cung thật chuẩn, một mũi tên bay đi, con thỏ rừng đang nhảy nằm bất động trên mặt đất.
"Tiễn pháp khá lắm!" Hoàn Nhan Tông Hàn thiếu điều vỗ tay tán thưởng.
Hoàn Nhan Quyến Hi cười cười, tiếp tục truy đuổi những con mồi khác.
Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn muội muội tài giỏi, thầm nghĩ, sao Bố Uy có thể không thích Hoàn Nhan Quyến Hi chứ? Sao lại thế? !
Buổi trưa, bận rộn hồi lâu cũng mệt mỏi, Hoàn Nhan Quyến Hi và Hoàn Nhan Tông Hàn về trướng đóng quân uống trà nghỉ ngơi, đợi nô bộc nấu bữa trưa dâng lên.
Hoàn Nhan Quyến Hi lau mồ hôi, vầng trán mịn màng hiện rõ thanh xuân rực rỡ.
"Tiểu muội, ca có mấy việc muốn nói với muội, nhưng. . . . . . Ân. . . . . ." Hoàn Nhan Tông Hàn hơi ấp úng, hắn không biết nói thế nào mới đúng, người khác có thể không hiểu, muội muội hắn người nhận được muôn vàn yêu thương, hắn là người hiểu rõ nhất. Tính khí Hoàn Nhan Quyến Hi rất ngang ngược, nếu quả thật dùng lời nói kích thích nàng, không chừng có thể gây ra hiệu quả trái ngược, chẳng những không thể khuyên Hoàn Nhan Quyến Hi, ngược lại sẽ làm Hoàn Nhan Quyến Hi đối nghịch với hắn.
"Nói đi, ca." Đôi mắt long lanh của Hoàn Nhan Quyến Hi hướng về Hoàn Nhan Tông Hàn, nàng đã đoán được ca ca muốn nói chuyện gì.
"Muội với nữ nhân Đại Tống Tàn Hương, quan hệ hẳn là không bình thường?"
"Chuyện này sao. . . . . . Đại ca rất quan tâm?" Hoàn Nhan Quyến Hi không trả lời mà hỏi lại. "Có phải phụ hoàng bảo người đến thăm dò ý của muội không?"
"Là ta nghe được mấy tin đồn rất khó nghe." Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi.
"Tin đồn?" Hoàn Nhan Quyến Hi nhíu mày, "Người cũng đã biết là tin đồn, vậy ta còn giải thích gì nữa, phải biết, tin đồn trong cung là không đáng tin nhất, cũng không thể tin nhất."
Chỉ một câu đã làm Hoàn Nhan Tông Hàn nghẹn lời.
Hoàn Nhan Quyến Hi nhấp một ngụm trà, nói: "Có điều hôm nay đại ca không hỏi, muội cũng phải nói rõ với đại ca, nếu đại ca có thể chuyển lời đến phụ hoàng vậy càng tốt. Muội nghe nói, phụ hoàng muốn để muội kết hôn với Bố Uy?"
Hoàn Nhan Tông Hàn gật đầu.
Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ mỉm cười, "Đó tuyệt đối là chuyện không thể nào. Thứ nhất, muội nghĩ không thông sao Bố Uy lại đáp ứng một đề nghị hoang đường như thế, thứ hai, muội có người mình yêu, đó chính là Tàn Hương."
Hoàn Nhan Tông Hàn đột nhiên trợn mắt. "Tiểu muội, không phải muội nói đó là tin đồn sao?"
"Muội chỉ nói tin đồn thì không đáng tin thôi."
Hoàn Nhan Tông Hàn cau mày, vậy có khác gì nhau chứ?
Hoàn Nhan Quyến Hi thầm nghĩ, có lẽ đã sống cùng Tàn Hương quá lâu rồi, bản thân nói chuyện cũng vòng vo như vậy, khiến người ta đoán không ra.
"Chuyện này thật hoang đường! Hai nữ nhân, vậy mà lại nói tới chuyện yêu với không yêu, còn ăn nói hùng hồn như vậy!"
"Sớm muộn đều phải nói, nhắc đến cứ lo sợ, hèn nhát, còn không bằng thanh thản, bình tĩnh mà nói."
"Đều do phụ hoàng, đều là do phụ hoàng, người đã nuông chiều muội đến hỏng mất rồi, chuyện gì cũng đồng ý với muội, chuyện gì cũng thuận theo muội, bây giờ tốt rồi, chuyện gì muội cũng dám làm, chuyện gì cũng dám nói." Hoàn Nhan Tông Hàn không ngờ Hoàn Nhan Quyến Hi sẽ thừa nhận, hắn vốn cho rằng Khâm Nhân Hoàng hậu nói năng lung tung, không ngờ những chuyện này đều là sự thật!
"Muội thích Tàn Hương, muội sẽ đời đời kiếp kiếp ở cạnh nàng, chuyện này không ai có thể xen vào. Muội thích nàng, cũng kiên định như lúc đầu thích Bố Uy vậy. Đáng tiếc muội yêu Bố Uy là sai lầm, uổng phí tình cảm của muội."
"Muội đó! Muội đó!" Hoàn Nhan Tông Hàn chỉ vào Hoàn Nhan Quyến Hi liên tục than thở, "Hẳn muội không biết, Bố Uy đã đứng trước mặt phụ hoàng hứa hẹn đính hôn, hai tháng sau Bố gia sẽ mang kiệu tám người khiêng đến phủ Hoàn Nhan, quyết không nuốt lời."
Bấy giờ đổi lại là Hoàn Nhan Quyến Hi luống cuống, nàng bật người dậy, hoảng sợ nói: "Sao có thể? Sao phụ hoàng sao chưa hỏi ý kiến của muội đáp ứng hắn? Người biết vì sao hắn muốn cưới muội không? Các người có biết không? Đây không phải là yêu, tất cả đều là âm mưu!"
"Quyến Hi! Muội nên nghĩ cho đại cuộc, gia tộc Bố Uy muốn thế chỗ gia tộc Hoàn Nhan, nhà Hoàn Nhan cũng đâu phải không muốn diệt trừ gia tộc Bố Uy chứ? Phụ hoàng có dự tính của phụ hoàng, có lẽ muội phải xuất giá. . . . . ."
Hoàn Nhan Quyến Hi hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa, phất tay áo bỏ đi.
Bảo nàng xuất giá? Không dễ vậy đâu, không thể nào!
Thấy xung quanh không có người, nô bộc của Bích Xuân đút lót cho gác cổng nhà Hoàn Nhan Quyến Hi, lặng lẽ tiến vào trong.
"Tàn Hương tỷ, Tàn Hương tỷ." Nô bộc của Bích Xuân khẽ gọi.
"Ân? Ngươi là?"
"Ta là nha đầu của Thất phu nhân."
"Thất phu nhân? Bích Xuân sao?" Tàn Hương sớm nghe nói Bích Xuân đã trở thành phu nhân thứ bảy của Hoàn Nhan Nghĩa.
"Không sai, là Thất phu nhân bảo ta đến mời người qua đó."
"Nàng có chuyện sao?" Tàn Hương đã đáp ứng phải đợi Hoàn Nhan Quyến Hi trở về, nàng ra ngoài sợ là Hoàn Nhan Quyến Hi về lại không tìm được nàng.
"Thất phu nhân mời cha của người từ trong ngục ra ngoài, đang ở phủ của nàng ấy, lão nhân gia ông ấy chỉ có thể ngồi một lát thôi, bảo người nhanh đi gặp ông ấy đó!"
"Cha ta? !" Tàn Hương kích động suýt khóc. Nàng lúc nào cũng mong nhớ phụ thân, chỉ chưa từng nhắc với Hoàn Nhan Quyến Hi nỗi mong nhớ của mình thôi.
"Nhanh theo ta qua đó đi."
Tàn Hương không nghĩ nhiều nữa, vén váy theo nữ bộc của Bích Xuân đến phủ của Hoàn Nhan Nghĩa.
Vòng qua cửa sau, đến biệt viện của Bích Xuân đẩy một cái cửa nhỏ, Tàn Hương từ xa nhìn thấy bóng lưng có chút già nua. Trời ạ! Đó chính là phụ thân a! Đó chính là người đã từng là Hoàng đế Đại Tống —— Tống Huy Tông Triệu Cát a!
*Nguyên văn là Tống Khâm Tông - Triệu Hoàn. Nhưng từ chương 2 đã nói rõ, Tàn Hương là con của Tống Huy Tông, em gái Tống Khâm Tông, hơn nữa lúc bị bắt Tống Khâm Tông chỉ 27 tuổi, không thể là cha của Tàn Hương. Chắc tác giả nhầm lẫn.
Tàn Hương che miệng, vẫn không giấu nổi tiếng khóc, trái tim mong manh của Tàn Hương đang bị khuấy động nghiêng trời lệch đất, nhất thời đủ loại cảm tình dâng lên trong lòng. Tàn Hương chạy đến, bấy giờ, Triệu Cát cũng phát hiện ra Tàn Hương, còn chưa kịp nói gì Tàn Hương đã lao vào vòng tay của phụ thân.
"Phụ hoàng, người chịu khổ rồi!" Mặt Tàn Hương đầy nước mắt, nghẹn ngào nói không rõ lời.
Triệu Cát không ngờ còn có ngày gặp lại thân nhân của mình, nữ nhi của mình, hiện giờ hắn đang bị giam trong đại lao, dù cho sau này được thả ra, cũng phải sống cuộc sống bị giam cầm suốt đời, cho nên giờ phút này, Triệu Cát kích động không thể diễn tả thành lời. Gương mặt ông tràn đầy nước mắt. "Hương, để ta xem xem, con có sao không." Trong mấy đứa con, Triệu Cát vẫn luôn lo cho Tàn Hương, bởi vì Tàn Hương lớn lên thật sự quá xinh đẹp.
Bích Xuân đứng bên cạnh đã sớm khóc đến nghẹn ngào, nàng thề chết trung thành với Đại Tống.
Khóc lóc kể lể một hồi, mọi người đều ngồi xuống, tâm tình cũng dịu đi, thăm hỏi tình hình lẫn nhau.
Tàn Hương không dám giấu phụ thân, kể rõ với phụ thân kết quả chẩn đoán của quân y ngày đó, Tàn Hương còn nói: "Con không muốn để Bố Uy đến gần mình, nhưng. . . . . ." Không đợi Tàn Hương nói hết, Triệu Cát đã giận tím mặt, không phải ông giận Tàn Hương bị người ta đụng chạm, mà là Tàn Hương mang thai con của người Kim, chuyện này ông ngàn vạn lần không thể chịu được. Ông không muốn để cho huyết mạch của mình có bất kỳ dính líu gì đến Đại Kim.