Chương 37. Tình yêu của hắn không sánh nổi với giang sơn.
Bố Uy thả Tàn Hương từ trên vai xuống, dùng hai cánh tay kiên cố khóa Tàn Hương trên ghế, tóm lại Bố Uy đang cố gắng rút ngắn khoảng cách với Tàn Hương.
"Ngươi muốn làm gì?" Tàn Hương đẩy thân thể cường tráng của Bố Uy, thở hổn hển, mồ hôi từ vầng trán như ngọc lướt xuống, nhỏ lên vạt áo màu tím nhạt được chế tác tinh xảo của nàng.
"Ta không biết, ý thức của ta không khống chế được hành vi, ta cứ muốn đến gần nàng, ôm nàng, hôn nàng, cùng nàng quấn quýt, trải qua từng giây từng phút cuộc sống sau này, không có bất kì nữ nhân nào có thể thay thế vị trí của nàng trong lòng ta, mỗi khi ta nhắm mắt lại biết nàng vẫn không phải là người của ta, ta liền cảm thấy không thể thở nổi."
"Ngươi tự cao, tự đại, phóng túng tình cảm, ngươi cho rằng ngươi nói nhiều như vậy là đang nói cho ta biết ngươi thích ta đến thế nào sao? Thật ra ngươi chỉ đang nói cho ta biết ngươi muốn chiếm hữu ta ra sao, ngươi quá ích kỷ, nếu ta cũng giống như Hoàn Nhan Quyến Hi, luôn đeo đuổi bước chân ngươi, sợ rằng ngươi cũng không thèm liếc mắt nhìn ta."
Bố Uy đương nhiên muốn chối bỏ bản thân, thế nhưng Tàn Hương không muốn nghe hắn nói nhiều lời vô ích như vậy. Tàn Hương cố sức vùng ra, chạy đến bên cửa sổ.
Bố Uy đuổi theo, lúc còn cách một cái bàn, Tàn Hương đẩy cửa sổ hô to: "Nếu ngươi còn đến gần, ta lập tức nhảy xuống." Ánh mắt Tàn Hương rất thê lương, không giống dáng vẻ nói đùa.
"Nàng dám!" Bố Uy lập tức quặn thắt lòng, hắn không muốn cũng không chịu được Tàn Hương mềm yếu bị thương.
"Ta dám!" Đôi mắt đen láy của Tàn Hương không hề rơi lệ, sáng long lanh. "Dù là mười tám tầng địa ngục, ta cũng phải nhảy xuống, dù sao cũng hơn để ngươi cưỡng ép chà đạp."
Bố Uy lui về phía sau môt bước, hắn tin Tàn Hương sẽ làm ra chuyện dọa người, tựa như ngày ấy ở Yên Vân Thập lục châu, đêm ở chung với Bố Uy Tàn Hương đã cầm kéo đặt lên cổ mình, nói nếu Bố Uy còn làm gì với nàng nữa, nàng lập tức sẽ tự vẫn.
"Nàng thật ngốc, nàng không còn đường nào ngoại trừ theo ta đâu. Ta không biết nàng mang thai con của ai, thế nhưng ta nói nàng biết, ta có thể chấp nhận hết, ta yêu nàng, ta có thể tiếp nhận nàng, nàng và ta ở cạnh nhau, ta sẽ để nàng sinh đứa bé ra." Bố Uy tự biết chưa từng làm chuyện đó với Tàn Hương, nhưng bên ngoài đều loan truyền Tàn Hương đang mang thai, nếu không phải của hắn, vậy khẳng định là của nam nhân khác, Hoàn Nhan Quyến Hi không có bản lĩnh làm Tàn Hương mang thai. . .
"Ta. . . . . ." Tàn Hương nghẹn lời, tại sao tất cả mọi người phải treo chuyện nàng mang thai bên miệng chứ?
Nàng đến tột cùng có mang hay không, mang thai con của ai, chính nàng cũng không biết rõ, nhưng lời quân y không thể sai được .
Ngay lúc Tàn Hương ngơ ngác, Bố Uy lao đến giữ lấy vai Tàn Hương, quát: "Nàng bị câm rồi sao? Sao nàng không nói gì? Hoàn Nhan Quyến Hi không thể thay nàng thu dọn cục diện hỗn loạn này, đợi lúc bụng nàng lớn hơn, theo tính tình khát máu của người Kim, rất có thể sẽ ném nàng vào trong Loạn Thạch Cương làm mồi cho sơn ưng." Bố Uy vừa nói, vừa lắc mạnh vai Tàn Hương.
Tàn Hương chỉ hoảng sợ lắc đầu, vùng vẫy không nói lời nào. "Đầu của ta thật hỗn loạn, ngươi có thể tha cho ta không, đừng hỏi ta mấy vấn đề này, van xin ngươi, buông tha cho ta đi, ta đã rất thảm thương rồi." Tàn Hương đau buồn, mơ màng nhìn Bố Uy.
"Ta đang giúp nàng đó, nàng muốn ta nói bao nhiêu lần là ta đang giúp nàng chứ?"
Tàn Hương lộ ra vẻ mặt đau khổ, "Ngươi muốn giúp ta sao lại đồng ý cưới Hoàn Nhan Quyến Hi, đây là ngươi giúp ta?"
Bố Uy nhắm mắt, trên mặt có chút uể oải, Bố Uy tuy rằng dũng mãnh, nhưng cũng có nỗi khổ và ưu phiền Tàn Hương không thể hiểu, ví như, phải cưới Hoàn Nhan Quyến Hi.
"Vì chính trị, vì tiền đồ, ta phải kết hôn với Hoàn Nhan Quyến Hi. Cưới rồi, ta cũng có thể vĩnh viễn vĩnh viễn không động đến nàng ta, bởi vì ta không hề thích nàng ta, thế nhưng những chuyện này đều là vì gia tộc Bố La Đa Cách. . . . . . Không phải nàng vì chuyện này mà oán giận ta chứ?" Nét mặt Bố Uy cực kỳ khẩn trương, rất sợ Tàn Hương sẽ hiểu lầm như vậy, vội vã rũ sạch quan hệ với Hoàn Nhan Quyến Hi. "Tàn Hương, cả đời này người ta thích chỉ có một mình nàng, đợi ta đoạt được thiên hạ, ta sẽ bỏ Hoàn Nhan Quyến Hi, cưới nàng về, nàng yên tâm, ta sẽ cho nàng tất cả, kể cả danh phận."
Chát —— một tiếng tát lanh lảnh vang lên khiến gian phòng đang an tĩnh chợt có chút ngột ngạt.
Bố Uy sửng sốt.
Tàn Hương đã tát hắn.
Tàn Hương lại bắt đầu rơi nước mắt. "Sao ngươi có thể nói ra những lời này? Ngươi có biết trước đây Quyến Hi yêu ngươi nhường nào không? Có lẽ đến giờ nàng vẫn còn yêu ngươi. . . . . ." Tàn Hương bất bình thay cho Hoàn Nhan Quyến Hi. "Dù cho ngươi không yêu Quyến Hi, ngươi cũng không thể đối xử với nàng như vậy. Gì mà cưới nàng rồi bỏ nàng, sao ngươi có thể nói ra những lời này? Ngươi có còn là người không vậy!" Tàn Hương vùng khỏi khống chế của Bố Uy. "Ngươi từng là tất cả của Hoàn Nhan Quyến Hi, ngươi biết không?"
"Ta biết! Ta đương nhiên biết, nên ta mới chịu cưới nàng ta." Bố Uy tiếp tục nhấn mạnh: "Nhưng ta lại không thể yêu nàng ta."
"Bố Uy, ngươi không phải người tốt, ngươi là kẻ vô cùng tồi tệ. Hiện giờ ngươi đã huỷ hoại danh tiết của ta, còn muốn hủy đi danh tiết của Hoàn Nhan Quyến Hi."
"Danh tiết? Danh tiết của nàng quan trọng lắm sao?" Bố Uy khẽ hừ một tiếng, "Ngoài kia nói nàng đã mang thai gì đó, nàng biết lúc đó ta khó chấp nhận tin này thế nào không? Ta vốn không làm những chuyện kia với nàng! Nhưng ta biết, thân thể nàng đã bị người khác chạm qua, không chỉ Hoàn Nhan Quyến Hi, còn có nam nhân khác!"
"Ta yêu nàng, tại sao không thể trao thân cho nàng. Ta không yêu ngươi thì ta sẽ không theo ngươi, dù là phải dùng cái chết uy hiếp lần nữa."
Tàn Hương nhắm mắt lại, nhớ đến tình cảnh bị Bố Uy bắt đi ở Yên Vân Thập lục châu.
Bấy giờ, Hoàn Nhan Quyến Hi đang cùng Bích Xuân gấp gáp đuổi đến. Kiệu hạ xuống, Bích Xuân theo sát Hoàn Nhan Quyến Hi vào phủ, nhìn bóng dáng Hoàn Nhan Quyến Hi trước mặt bình tĩnh ung dung, trong lòng Bích Xuân dâng lên một chút cảm giác kỳ lạ, kích động muốn nhào đến.
Tàn Hương tinh mắt nhìn thấy bóng dáng Hoàn Nhan Quyến Hi đang bước đến, nàng hứng khởi gọi: "Quyến Hi! Quyến Hi! Quận chúa! Ta ở đây, ta ở đây. . . . . ." Nàng vẫy tay, chỉ lo nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, không hề chú ý Bố Uy phía sau, chỉ cảm thấy một bóng đen đang đến gần, thô lỗ kéo nàng vào lòng.
Bố Uy tham lam ngửi hương thơm trên người Tàn Hương, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Mà thân thể mảnh mai của Tàn Hương thì lại hiện rõ bất lực.
Hoàn Nhan Quyến Hi đương nhiên nhìn thấy một màn này, ba bước gộp thành hai bước vào cửa, chạy lên lầu hai.
Muốn hỏi Hoàn Nhan Quyến Hi làm sao vào phủ thượng của Bố Uy, đừng quên, nàng chính là Quận chúa a, thiên hạ đều là của nhà Hoàn Nhan, Hoàn Nhan Quyến Hi đến bất cứ đâu, đều muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Đối với Hoàn Nhan Quyến Hi mà nói, dường như bất kỳ địa phương nào cũng viết bốn chữ "đi lại thoải mái".
Hoàn Nhan Quyến Hi lại tận mắt nhìn cảnh người yêu cũ và người yêu mới ôm nhau, lòng của nàng rối như tơ vò. "Bố Uy, sao ngươi cứ phải hết lần này đến lần khác đụng đến người của ta? Ta không đụng đến ngươi, phiền ngươi cũng cút xa một chút cho ta, đừng để ta nhìn thấy ngươi liền phiền lòng, liền buồn nôn."
Bố Uy liếc sang Hoàn Nhan Quyến Hi, lạnh lùng nhìn nàng nói: "Người của ngươi? Ngay cả bản thân ngươi cũng sắp thành của ta rồi, mọi thứ của ngươi đều là của ta, kể cả nàng." Bố Uy chỉ vào nữ nhân trong lòng nói.
Không khí nhất thời đông lại, lời Bố Uy nói đúng là không biết xấu hổ.
"Ha ha ha!" Hoàn Nhan Quyến Hi cười lớn, ánh mắt u ám, "Xem ra Bố Uy ngươi không chỉ muốn một hòn đá hạ hai con chim mà, ngươi muốn một hòn đá hạ ba con chim, bốn con, có thể nhiều hơn nữa." Lúc Hoàn Nhan Quyến Hi nói chuyện, tay vẫn luôn đặt lên chiếc roi trên thắt lưng, bởi vì chỉ cần nàng thấy Tàn Hương bị người khác ôm như lúc này, nàng liền hận đến cắn răng.
"Ha ha" Bố Uy khẽ nhếch miệng, "Ngươi cũng đừng nghĩ ta quá phức tạp."
"Ngươi muốn cưới ta rồi, được thân phận Phò mã Đại Kim, tiếp đến có được Tàn Hương, sau này, ngươi sẽ đợi thời cơ chín muồi bỏ ta để vũ nhục gia tộc Hoàn Nhan, vậy tất sẽ dẫn đến một trận nội chiến ở Đại Kim, chẳng qua chuyện này vừa khéo hợp ý ngươi, ngươi có thể nhân cơ hội ngồi lên ngai vàng của Đế vương Đại Kim. Ta nói không sai chứ?"
Bố Uy không nói gì, Hoàn Nhan Quyến Hi nói cực kỳ đúng, nói ra hết dự tính của hắn, hắn còn gì để nói?
Tình cảnh bất chợt căng thẳng, nhưng Bố Uy lại không lỡ mất nữ nhân đứng bên cạnh Hoàn Nhan Quyến Hi, mặc dù thân mặc hoa phục, ánh mắt hơi rũ xuống, nhưng nàng lại để cho người khác cảm giác rất sắc sảo.
Bố Uy không hề biết nữ nhân kia là ai.
Ba nữ nhân hiện đang đứng bên cạnh Bố Uy đều là người vô cùng thông minh.
"Được rồi, ta không muốn đôi co với ngươi nữa, vô nghĩa, ngươi thả người đi." Nói rồi, Hoàn Nhan Quyến Hi giơ lên một tấm lệnh bài, nhìn thấy lệnh bài này, đừng nói bảo Bố Uy thả người, dù bảo hắn chết, hắn cũng chỉ xin phần tạ ơn. Tấm lệnh bài này trên đời chỉ có hai tấm, thấy lệnh bài như thấy vua. Khâm Nhân Hoàng hậu là Hoàng hậu của Hoàn Nhan Nạp, đáng tiếc bà ta không xứng có; Hoàn Nhan Tông Hàn là trưởng tử của Hoàn Nhan Nạp, đáng tiếc hắn cũng không có. Hai tấm lệnh bài đang ở đâu? Hoàn Nhan Quyến Hi có một tấm, tấm còn lại đã theo sinh mẫu của Hoàn Nhan Quyến Hi, được an táng thật sâu trong lòng đất. Nói cách khác, hiện tại trên đời chỉ có Hoàn Nhan Quyến Hi có tấm lệnh bài nắm giữ uy quyền chí cao vô thượng, có thể tự do đi lại.
Bố Uy hơi do dự, vẫn chưa buông tay.
Ánh mắt Hoàn Nhan Quyến Hi liếc qua.
Bố Uy hận nhất là Hoàn Nhan Quyến Hi dùng uy quyền trước mặt hắn!
"Người đâu!" Hoàn Nhan Quyến Hi ra lệnh một tiếng, quan binh trong phủ Bố Uy đều tập hợp đến đây. Bọn họ là người của Bố Uy không sai, nhưng trên tay Quận chúa có lệnh bài, bọn họ không dám không nghe.
"Đem chủ nhân của các ngươi, bắt lại." Hoàn Nhan Quyến Hi gần như nghiến răng nói.
"Khoan đã, " Bố Uy hô lớn, "Không cần, ta thả người." Tình yêu của hắn không sánh nổi với giang sơn, hiện giờ vẫn chưa phải lúc làm càng.
Tàn Hương thoáng lảo đảo, chạy mấy bước lao vào lòng Hoàn Nhan Quyến Hi, đôi mắt rưng rưng.
Hoàn Nhan Quyến Hi nhăn mặt, cũng không đưa tay ôm Tàn Hương, mà đặt lệnh bài vào lại thắt lưng, lưu loát quay người, "Đi."
Hoàn Nhan Quyến Hi và Tàn Hương đi trước, Bích Xuân theo sát phía sau, nhưng nàng vừa bước đi, vừa khẽ quay đầu nhìn lại, ánh mắt mị hoặc đảo một vòng trên người Bố Uy, trước sau không nói lời nào, xoay người bỏ đi.
Bố Uy nhìn bóng lưng mảnh mai của ba nữ nhân từ từ biến mất trong tầm mắt, cảm xúc ngổn ngang trong lòng, có không phục Hoàn Nhan Quyến Hi, có đủ kiểu quyến luyến Tàn Hương, còn có —— một chút hứng thú với Bích Xuân.
Nữ nhân xinh đẹp quyến rũ này, là ai?