Trang

16/10/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 39

Chương 39. Tàn nhẫn


Hoàn Nhan Nạp và Bích Xuân đại chiến thẳng đến hừng đông, Hoàn Nhan Nạp suy cho cùng cũng đã năm mươi mấy tuổi, năm tháng không buông tha ai, trời vửa hửng sáng, Hoàn Nhan Nạp đã rơi vào giấc ngủ sâu.

Bích Xuân chỉ mặc nội y, ngồi bên giường nhìn gương mặt già nua, tang thương của Hoàn Nhan Nạp, tâm tình đột nhiên trở nên thật nặng nề. Bích Xuân ngước mắt nhìn chân trời ngoài cửa sổ dần dần sáng lên, một tia bi ai xông thẳng lên đầu.

Bích Xuân vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lương tri, nhưng nàng đã mất hết tư cách làm người. Vì đạt được mục đích, thân thể của nàng đã biến thành tiền vốn, ngoại trừ cái này, Bích Xuân cũng không còn bất kỳ vũ khí nào có thể dùng được nữa.

Ở cạnh Hoàn Nhan Nghĩa, tối thiểu Hoàn Nhan Nghĩa cũng là nam nhân hai mươi mấy tuổi cường tráng, nhưng lúc này người nằm bên cạnh, già cỗi như vậy. . . . . . Nghĩ đến đây, nước mắt Bích Xuân không nén được trào ra, nàng cắn chặt răng muốn nuốt nước mắt về, nhưng nước mắt lại càng rơi dữ hơn. Giờ đây không phải lúc để khóc, nàng phải bỏ đi trước lúc Hoàn Nhan Nạp tỉnh lại, bởi vì tác dụng gây ảo giác của hoa mạn đà la sắp hết đến nơi rồi.

Không chậm trễ hơn nữa, Bích Xuân nhẹ lau nước mắt trên mặt, nhanh chóng mặc y phục chỉnh tề xong đẩy cửa rời đi.


Sáng sớm, Hoàn Nhan Quyến Hi luyện công về, Tàn Hương vừa mới thức dậy không lâu, đang ngồi trên giường. Nhớ đến một màn tối qua, Hoàn Nhan Quyến Hi nói sao cũng không chịu chạm vào nàng, xót xa liền từ đáy lòng Tàn Hương tràn ra ngoài. Nàng u buồn ngồi trên giường, nước mắt không nhịn được chảy ra, dưới ánh mặt trời rực rỡ tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Lúc Hoàn Nhan Quyến Hi đạp bước tiến vào, Tàn Hương mới lau qua loa nước mắt trên mặt.

"Nàng sao vậy? Sắc mặt khó coi, nhợt nhạt bơ phờ, có phải trong người khó chịu không?" Hoàn Nhan Quyến Hi quan tâm hỏi.

Tàn Hương nở nụ cười nhàn nhạt, "Không sao. . . . . ." Quan tâm có ích gì đâu? Ngay cả chạm vào nàng cũng không muốn, tương lai của các nàng ra sao đây. Khiến Tàn Hương không nghĩ thông là Hoàn Nhan Quyến Hi sao phải đối với nàng như vậy? Dường như chỉ là bất chợt, Hoàn Nhan Quyến Hi liền hết yêu nàng, sao vậy chứ?

"Sáng sớm nay suýt chút nữa dọa ta hết hồn rồi." Hoàn Nhan Quyến Hi uống một hớp trà sáng. "Nàng đoán xem?" Hoàn Nhan Quyến Hi làm như thật nói: "Ta đang cưỡi ngựa trong rừng, bất thình lình chạy ra một con rắn lớn, trắng đen đan xen. Ta sợ nhất chính là rắn, sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh khắp cả người, mãi đến giờ vẫn chưa bình thường lại."

Tàn Hương nghe xong, không khỏi run rẩy một hồi, "Vậy nàng không sao chứ? Có làm nàng bị thương không? Sao tự dưng lại gặp rắn chứ! Trời đất. . . . . ." Tàn Hương dùng sức ôm ngực, hệt như chính mình gặp phải rắn vậy, nàng ngược lại không sợ rắn, nhưng vừa nghĩ Hoàn Nhan Quyến Hi sợ rắn muốn ngất, bản thân cũng không khỏi lo lắng.

"Ta cưỡi ngựa lách qua được, cũng còn may."

"A. . . . . . Vậy thì tốt." Tàn Hương hỏi: "Lát nữa nàng có việc gì sao, định làm những gì?"

"Ta phải vào cung, thương lượng với phụ hoàng vài chuyện."

"À, được."

"Sao vậy, nàng có chuyện gì?" Hoàn Nhan Quyến Hi cau mày hỏi ngược lại.

"Không có không có, không có gì." Tàn Hương liên tục xua tay.

Hoàn Nhan Quyến Hi nghi ngờ gật đầu, sau khi ra khỏi phòng, đến chỗ Nặc Nhã, căn dặn Nặc Nhã phải chú ý hành tung của Tàn Hương, cũng chính là để Nặc Nhã theo dõi Tàn Hương.


"Hoàng thượng, tảo triều hôm nay hủy bỏ rồi." Công công đứng bên giường Hoàn Nhan Nạp nói.

Hoàn Nhan Nạp phát ra một tiếng ân, cũng không biết là trầm ngâm hay rên rỉ, người đã có tuổi và một thiếu nữ thanh xuân đại chiến một đêm, đây đúng là chuyện có thể đòi mạng người ta mà.

Hoàn Nhan Nạp đang chìm đắm trong xuân mộng của mình vẫn chưa tỉnh lại, hắn không biết mọi chuyện là mộng hay là gì, hẳn là mộng rồi? Nhưng sao lại chân thật như vậy?

"Ngươi lui ra. Chớ để ai đến quấy rầy ta." Hoàn Nhan Nạp lệnh cho công công, đây là lần đầu từ khi hắn làm vua đến nay lơ là tảo triều.

Công công lĩnh mệnh lui ra, tiếng bước chân vang vọng từng hồi khắp tẩm cung vắng vẻ.

Hoàn Nhan Nạp vén chăn lên, tìm kiếm tới lui trên giường, trên gối, muốn tìm ra chút dấu vết còn sót lại.

Hoàn Nhan Nạp cẩn thận ngửi ngửi, dường như ngửi thấy một mùi hương đặc thù trên người nữ nhân. Từ khi Tĩnh Lam chết đi, trên giường của hắn chưa từng có nữ chủ ngủ lại, nếu Hoàn Nhan Nạp ham muốn, cũng là đến thiên phòng của phi tần. Mùi hương này từ đâu ra?

"Lẽ nào đây không phải là mộng sao?" Hoàn Nhan Nạp có một tia kinh hỉ, đối diện ái tình và khát vọng với Tĩnh Lam đã làm thần trí hắn mơ hồ, dù cho tất cả đều là giả, hắn cũng bằng lòng bất chấp tất cả để tin.


Qua một canh giờ, thái giám lại bước vào.

"Không phải ta nói không cho ngươi vào sao?" Hoàn Nhan Nạp không ngẩng đầu lên cũng biết là công công.

"Trời vừa sáng Quận chúa đã đứng đợi trước cửa, nói muốn gặp người." Công công căng thẳng, nếu đổi lại là người khác muốn gặp Hoàn Nhan Nạp, cho công công cả trăm lá gan hắn cũng không dám vào thông báo, nhưng người muốn gặp là Hoàn Nhan Quyến Hi, vậy ý nghĩa lại khác nhau rồi.

"Bảo nó sau một nén hương rồi vào." Giờ này Hoàn Nhan Nạp vẫn chưa mặc y phục.

"Dạ." Công công lĩnh mệnh rồi ra ngoài.


"Phụ hoàng, con nghe nói sáng sớm nay người không thượng triều? Sao rồi?" Hoàn Nhan Quyến Hi quan tâm hỏi, "Có phải thân thể không thoải mái không?"

Hoàn Nhan Nạp gật gật đầu, "Cảm thấy cả người nặng nề, đúng là chịu không nổi."

"Vậy đã xem thầy thuốc chưa? Giờ con lập tức đi gọi." Hoàn Nhan Quyến Hi xoay người muốn đi.

"Con à, đừng đi." Hoàn Nhan Nạp từ trên long ỷ chậm chạp đứng dậy, "Không sao không sao, phụ hoàng con đúng là già rồi, thân thể không tốt nữa, nhưng các ca ca con vẫn chưa đủ để ta yên tâm, ta sợ tụi nó vẫn khó giữ vững giang sơn Đại Kim."

Hoàn Nhan Quyến Hi ngơ ngác nhìn phụ thân già nua, nhìn hắn chậm chạp xoay người lại, trong lòng có cảm giác khác thường. "Phụ hoàng, lẽ nào đại ca con không có khả năng?"

"Nó anh dũng thì được, con người cũng nhân hậu, nhưng tất cả những thứ này đều không đủ phẩm chất để làm quân chủ, con biết làm quân chủ, quan trọng hơn là gì không?"

"Là . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi hơi do dự một chút, trả lời: "Là tàn nhẫn." Lúc Hoàn Nhan Quyến Hi nói chuyện, đôi mắt lộ ra ánh nhìn hệt như chim ưng. Có lẽ, câu nói như thế này người khác không dám nói trước mặt Hoàn Nhan Nạp, dù cho đủ tàn nhẫn, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi thì không hề đắn đo gì, tiếp tục nói: "Một vị Thừa tướng, có thể dùng ‘thân’ để giải quyết rất nhiều vấn đề, bởi vì thứ hắn đang đối phó là dân chúng, bách tính, nhưng là một vị Quân vương, đối diện hắn là ngoại lai xâm lăng và nội bộ náo loạn, nếu hắn không đủ tàn nhẫn, có lẽ không thể giữ nổi vương vị. Phụ hoàng, chắc là con nói sai rồi."

"Không, con nói rất đúng, Quyến Hi, xem ra con thông suốt hết rồi." Hoàn Nhan Nạp tỏ ý khen ngợi nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, nếu như Quyến Hi là nam hài, hắn nhất định phải truyền ngôi cho nàng, đáng tiếc mà! "Ai." Hoàn Nhan Nạp thở một hơi thật dài. Hắn nhìn lá rụng tung bay ngoài cửa sổ, lại nghĩ đến cảnh Tĩnh Lam xuất hiện trong mộng, khiến hắn quá quyến luyến, quả thực không cách nào tự kiềm chế.

"Con ta, hôm nay đến có chuyện gì?" Hoàn Nhan Nạp hỏi Hoàn Nhan Quyến Hi.

Ánh mắt lành lạnh của Hoàn Nhan Quyến Hi khóa lên mặt phụ thân: "Phụ hoàng, người tán thành hôn sự của con và Bố Uy?"

"Sao lại không tán thành? Không phải các con luôn yêu thương thắm thiết sao? Con cũng không còn nhỏ, ta gửi gắm con cho nó, yên tâm."

"Yên tâm? Phụ hoàng rốt cuộc biết Bố Uy là người thế nào không? Giao con cho hắn sẽ yên tâm? Người có biết hắn đối xử với con ra sao không? Chúng con vốn không có yêu thương gì để nói!" Hoàn Nhan Quyến Hi nói một mạch.

"Sao lại vậy?" Hoàn Nhan Nạp khó hiểu, "Nữ nhi của ta là nữ hài tốt nhất thiên hạ, tên Bố Uy đó còn đòi hỏi gì chứ?"

Hoàn Nhan Quyến Hi chế nhạo: "Hắn muốn tiên nữ."

"Nói bậy! Trên đời này làm sao có chứ! Vậy ý của Quyến Hi là?" Hoàn Nhan Nạp hoàn toàn tôn trọng ý kiến của Hoàn Nhan Quyến Hi, nàng nói không gả thì không gả, nàng nói gả cho ai thì gả cho người đó.

"Con sẽ không kết hôn với hắn, phụ hoàng." Hoàn Nhan Quyến Hi nói như đinh đóng cột.

"Không sao Quyến Hi, con là nữ nhi của ta, tục ngữ nói, nữ nhi Hoàng đế không lo chuyện xuất giá, con lo gì chứ, không gả cho Bố Uy còn có thể gả cho người khác, con muốn gả cho ai thì gả."

Hoàn Nhan Quyến Hi mỉm cười: "Cảm tạ phụ hoàng lo nghĩ cho nữ nhi. Có điều hiện giờ con vẫn chưa nghĩ đến chuyện xuất giá, con muốn cả đời đều thủ bên người phụ hoàng."

Hoàn Nhan Nạp lắc đầu, "Con lớn rồi, không còn là tiểu nữ hài nữa, cũng phải xuất giá."

Hoàn Nhan Quyến Hi không tiếp tục tranh luận gả hay không gả, hay là gả cho ai với Hoàn Nhan Nạp nữa, chỉ cần tạm thời giải quyết xong chuyện Bố Uy là được rồi, nếu thật sự bảo nàng gả cho hắn, vậy còn không bằng một đao giải quyết nàng luôn cho nhanh gọn.

Hoàn Nhan Nạp ngẫm nghĩ, nói: "Ngày đó Bố Uy đến cầu ta ban hôn, nhưng lại ba hoa đủ thứ, cũng không giống như lời con nói đâu, có phải các con cãi nhau, con mới nói mấy lời vừa rồi? Quyến Hi, các con vẫn còn trẻ, con đường sau này còn rất dài, lúc nào cũng tùy hứng, nam nhân cũng không phải chuyện gì cũng có thể bao dung, có lúc cũng cần nữ nhân bao dung nhiều hơn mới đúng. Ví như nói về nương của con Tĩnh Lam, có thể nói ta gầy dựng được giang sơn này phân nửa công lao đều là của nàng, không có nàng, có lẽ hôm nay chúng ta cũng không có gì hết. . . . . ." Nói đến nương của Hoàn Nhan Quyến Hi, Hoàn Nhan Nạp liền sẽ thao thao bất tuyệt kể tốt một hồi thật lâu thật lâu, hoàn toàn chìm vào hồi ức, bỏ mặc mọi thứ xung quanh.

"Đúng rồi, Quyến Hi, tối qua ta mơ thấy nương của con, cảm thấy vô cùng vô cùng chân thật. . . . . . Chân thật làm ta có chút sợ hãi. . . . . ." Hoàn Nhan Nạp đương nhiên không đứng ngay trước mặt nữ nhi mình kể chuyện xảy ra trong mộng.

"A? Ngày nhung nhớ đêm sẽ nằm mộng thôi, phụ thân cũng đừng quá vất vả nữa, con thấy Khâm Nhân Hoàng hậu chẳng phải cũng rất tốt sao? Phụ thân có thể gn gũi bà ta thêm một chút."

Hoàn Nhan Nạp khoát tay nói: "Nàng ta có thể bằng một phần trăm của mẫu thân con sao? Không thể nào. Những người này đối với ta mà nói, chỉ là nữ nhân mà thôi, không có bất kỳ ý nghĩa gì."

Hoàn Nhan Quyến Hi gật đầu nói: "Phụ hoàng, chỉ cần người đừng nghe lời Bố Uy nói là được rồi, con không muốn gả cho hắn. Hôm nay con chủ yếu là muốn nói với người chuyện này."

"Ân. Ta biết rồi, con lui xuống đi." Hoàn Nhan Nạp cảm thấy đau thắt lưng, còn muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa.

"Hài nhi xin cáo lui."


Hoàn Nhan Quyến Hi vừa đi, Tàn Hương liền lén lút đến phủ của Hoàn Nhan Nghĩa, đi tìm Bích Xuân.

Đương nhiên, Nặc Nhã sẽ cẩn tôn ý chỉ của Hoàn Nhan Quyến Hi, chú ý hành tung của Tàn Hương.

Tàn Hương đến trước khuê phòng của Bích Xuân, bắt gặp dáng vẻ vừa thức dậy của Bích Xuân, đang ngồi trước gương trang điểm, trong hương lô hun đàn hương thượng hạng, từng làn khói xanh lượn lờ bay lên, hương thơm dễ chịu thấm vào lòng người.

Bích Xuân vẫn giữ nguyên tư thế ưu nhã cao ngạo để thị nữ trang điểm cho nàng.

 

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7