Trang

20/10/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 40

 Chương 40. Cùng là người lưu lạc chân trời


Nhìn thấy Tàn Hương đứng trước cửa, Bích Xuân không hề quay đầu, nhìn vào gương mỉm cười với Tàn Hương, khóe miệng giương lên rất ưa nhìn, phong thái vô cùng cao quý.

Nàng nghiễm nhiên đã trở thành một quý phu nhân, không chỉ là thay đổi toàn thân từ trên xuống dưới phục sức đẹp đẽ, quan trọng hơn chính là đã ngấm vào từng cử chỉ hành động, lời ăn tiếng nói của Bích Xuân.

Đối với Bích Xuân mà nói, mất nước không phải là chuyện tốt lành gì, nhưng nếu để nàng nghĩ kỹ lại, đây chưa chắc là chuyện xấu, chưa chắc không phải là một bước ngoặc.

Nghĩ đến lúc ở Đại Tống, Tàn Hương chỉ cần vừa xuất hiện, Bích Xuân chỉ có thể dập đầu sát đất, còn giờ đây? Bích Xuân có thể quang minh chính đại, ngồi nghiêm chỉnh nhìn chủ nhân nàng từng dốc lòng hầu hạ qua tấm gương.

Tâm thái Bích Xuân đã thay đổi. Nếu bây giờ để nàng trở về quá khứ lần nữa, làm nha đầu, hầu hạ cuộc sống của người khác, nàng nhất định không chịu nổi.

"Bích Xuân, ta đến thăm ngươi." Tàn Hương khẽ mỉm cười, nụ cười ngọt ngào, thanh lịch, giữa vầng trán tựa như tự nhiên mang theo một vẻ ngượng ngùng, kiều mị thuần khiết.

"Mau đến đây, " Bích Xuân làm ra vẻ muốn kéo Tàn Hương vào, nhưng vướng thị nữ đang chải đầu cho nàng, nên Bích Xuân chỉ làm một động tác chào đón, thân thể vẫn ngồi im trên ghế không hề đứng lên.

Tàn Hương mang theo nụ cười dịu dàng, sải bước vào phòng. Đây là lần đầu nàng bước vào đây, lần trước chỉ gặp Triệu Cát ngoài sân.

"Ngươi vẫn chưa ăn sáng à? Thời gian cũng không còn sớm nữa." Tàn Hương nhìn mặt trời đã sắp lên đến đỉnh đầu, quay lại nhìn chiếc bàn gỗ tử đàn trong phòng Bích Xuân bày đầy đồ nhắm rượu cùng với bát đũa. Thoáng nhìn qua, Tàn Hương hơi nhíu mày, thức ăn đầy bàn thật sự quá thịnh soạn, nếu nói đây là bữa sáng, lại chỉ có một người ăn thì quá mức hoang phí rồi. Hoàn Nhan Quyến Hi cũng chưa từng phô trương lãng phí như thế này, cuộc sống vẫn luôn rất thanh đạm.

"Đúng rồi, vừa mới ngủ dậy, ngươi đến rất đúng lúc, cùng ăn đi." Bích Xuân quay đầu nói với thị nữ: "Nói với Hoàn Nhan Nghĩa, giờ ta có khách, không cần hắn ăn cơm với ta nữa."

Lời Bích Xuân nói khiến Tàn Hương cả kinh lần nữa, Hoàn Nhan Nghĩa là Hoàng thất, Bích Xuân chỉ là thiếp của hắn, lại dám trực tiếp sai bảo hắn phải làm gì?

Nhìn quanh phòng riêng của Bích Xuân được trang trí đặc biệt, nghe Bích Xuân phân phó có phần ngạo nghễ, nhìn Bích Xuân ăn mặc hoang phí, Tàn Hương đã khẳng định chắc chắn địa vị Bích Xuân ở phủ Hoàn Nhan Nghĩa.

"Ta không phải đến tìm ngươi ăn cơm, có điều cùng ngươi ăn thêm một chút cũng không phải không được." Nói rồi, Tàn Hương ngồi xuống bàn cơm.

Bấy giờ Bích Xuân cũng đã trang điểm, ăn diện xong xuôi, trong gương vừa khéo có thể nhìn thấy bóng dáng hai người. Một là Tàn Hương ngồi xa xa, không chút phấn son, gương mặt mộc thanh nhã, xinh đẹp tự nhiên; một là Bích Xuân đang ngồi trước gương, trang điểm cầu kì, yêu mị lẳng lơ, vô cùng quyến rũ.

Bích Xuân cũng đứng dậy ngồi xuống bàn cơm, bàn tay mảnh mai của nàng cầm đũa ngọc đưa cho Tàn Hương, hai bàn tay cứ vậy chạm nhẹ vào nhau, tựa như có dòng điện, Tàn Hương quả nhiên đánh rơi đũa xuống đất.

"Xin lỗi." Tàn Hương thấp giọng nói.

"Không sao đâu, lấy thêm là được." Bích Xuân nở nụ cười xinh đẹp, ngắm nhìn dung mạo nhìn Tàn Hương.

Lần đầu tiên Tàn Hương cảm thấy Bích Xuân đã thay đổi. Bích Xuân không phải thay đổi ngoại hình, là nội tâm. Ánh mắt của nàng thật hiểm độc, dường như đang che giấu chuyện gì đó, làm Tàn Hương không dám nhìn thẳng.

Thị nữ rất nhanh đã mang đũa mới đến, Bích Xuân dùng giọng nói không thể dịu dàng hơn nói với Tàn Hương: "Tiểu thư, ăn đi."

Từng có lúc, Bích Xuân muốn dùng mạn đà la thu phục Tàn Hương, giống như tùy tiện thu phục Nặc Nhã và Hoàn Nhan Nạp, nhưng Bích Xuân không nỡ cũng không muốn, bởi vì thứ nàng mong muốn không phải là thân thể Tàn Hương, mà là tâm hồn của nàng ấy. Nàng không muốn lúc làm chuyện đó với Tàn Hương, trong miệng Tàn Hương đều gọi tên 'Hoàn Nhan Quyến Hi’, Tàn Hương như vậy, nàng không muốn.

"Được." Tàn Hương cầm đũa thật chặt, cảm thấy người mình có chút căng thẳng, cứng nhắc.

Nhìn thấy Tàn Hương ăn từng miếng nhỏ, Bích Xuân nói: "Để ta đút cho ngươi." Không cần nói nhiều, Bích Xuân đoạt đũa ngọc trong tay Tàn Hương.

"Không cần đâu, ta tự làm được. . . . . ." Tàn Hương cười, lắc đầu từ chối: "Ngươi bây giờ là Thất phu nhân, để ngươi đút ta ăn cơm còn ra thể thống gì, nếu bị hạ nhân nhìn thấy cũng không ổn đâu."

"Ai dám nhìn ta liền khoét mắt người đó ra." Bích Xuân vốn đang nghiêm túc, lại quay qua cười, ngọt ngào nói: "Giống như trước đây lúc ta ở trong cung, có nhớ ta vẫn thường đút ngươi ăn cơm không?"

"Lúc đó cũng đâu phải cứ đút như vậy, đều do ta ngã bệnh, mới cần ngươi đút."

"Nhưng hôm nay ta lại muốn đút người ăn lần nữa." Bích Xuân chớp chớp đôi mắt quyến rũ, ánh mắt dao động qua lại đôi môi, phần cổ, bộ ngực.

"Chuyện này. . . . . ." Mặt Tàn Hương hồng hồng, muốn cự tuyệt nhưng lại không tìm được lý do, cùng là người lưu lạc chân trời, Bích Xuân yêu cầu chuyện nhỏ xíu như vậy, sao nàng có thể từ chối?

"Ngoan." Thấy Tàn Hương đồng ý, Bích Xuân thật cẩn thận gắp một miếng thịt gà, đưa đến bên môi Tàn Hương.

Tàn Hương khẽ mở đôi môi, đầu lưỡi phấn hồng yểu điệu chuyển động, chậm rãi ngậm một miếng thịt gà, sau đó nghe thấy tiếng miếng thịt chui vào trong miệng nàng rồi phát ra âm thanh mềm nhẵn, tinh tế nho nhỏ.

Bích Xuân hoàn toàn đắm chìm vào cảm giác hưởng thụ, thật ra không phải chỉ có lên giường mới có thể đạt được lạc thú.

"Uống ngụm canh." Bích Xuân đứng dậy, gần như quỳ một chân hầu hạ Tàn Hương, mỗi một động tác của nàng đều khẩn trương, cẩn thận chỉ sợ canh nóng rơi lên quần lụa của Tàn Hương.

Tàn Hương uống cạn canh, không hề phát ra dù chỉ một tiếng nhỏ, nhìn cử chỉ dịu dàng của nàng, đã là một kiểu tnh hóa tâm hồn.

Lúc Tàn Hương cúi đầu, mấy sợi tóc nhẹ nhàng lướt xuống, đung đưa bên cổ nàng, ánh mắt Bích Xuân cũng nhờ chùm tóc này dẫn dắt, xuyên thẳng qua váy lụa nhìn thấy chiếc áo lót bằng gấm như ẩn như hiện bên trong, khiến dòng nước nóng trong lòng Bích Xuân trào dâng, không dằn lòng được luống cuống đứng dậy, có lẽ đã trải qua quá nhiều chuyện mây mưa trên giường, nên giờ khắc này Bích Xuân càng khó khống chế bản thân, Tàn Hương đang ở ngay bên người, nàng thật sự rất muốn. . . . . .

"A!" Tàn Hương nhăn đôi mi thanh tú khẽ hô, Bích Xuân mới phát hiện lúc mình đang nghĩ bậy nghĩ bạ đã không cẩn thận hất đổ canh nóng lên đùi Tàn Hương.

Váy lụa rất dài, nhưng bên dưới lại là bắp đùi trắng hồng mềm mại. Da dẻ Tàn Hương hệt như trẻ con sao có thể chịu nổi canh nóng hắt lên?

Bích Xuân liền vội vàng ném chiếc thìa xuống đất, chỉ nghe choang một tiếng, chiếc thìa vỡ tan tành, Bích Xuân ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn, xốc váy lụa của Tàn Hương lên, cúi đầu cẩn thận tỉ mỉ nhìn đùi Tàn Hương, quả nhiên thấy một vết màu đỏ.

"Ta bất cẩn quá, có đau không? Có phải ở đây không?" Bích Xuân vội hỏi, rất sợ Tàn Hương bị đau.

"Không sao, không sao đâu." Mặt Tàn Hương hơi ửng hồng.

Bấy giờ, phạm vi tầm mắt của Bích Xuân từ vết đỏ trên đùi Tàn Hương bắt đầu phóng to, nhét toàn bộ đùi non của Tàn Hương vào tầm mắt, còn vô tình nhìn thấy quần nhỏ màu trắng như ẩn như hiện của Tàn Hương. Tay Bích Xuân bắt đầu vuốt ve tới lui trên đùi Tàn Hương, ánh mắt cũng trở nên mờ ám.

Tàn Hương mơ hồ cảm thấy không thích hợp, nàng có chút ngượng ngùng khép chân lại, "Chúng ta tiếp tục ăn cơm đi."

Bích Xuân lấy lại tinh thần, lúng túng cười, sửa váy cho Tàn Hương xong, lại ngồi vào bàn: "Lần này ta sẽ thật cẩn thận, sẽ không làm đổ nữa, nào." Bích Xuân lại cầm chiếc thìa mới lên. . . . . .

Ngoài cửa ——

Nặc Nhã đã nhìn thật rõ ràng chuyện trong này, nàng thật sự sắp nghiến nát hàm răng rồi.

Ở Yên Vân Thập lục châu, nàng bắt gặp Tàn Hương và Hoàn Nhan Quyến Hi ôm hôn nhau trong trướng bồng, còn hôm nay, nàng lại nhìn thấy Bích Xuân lộ ra cảm xúc si mê quyến luyến với Tàn Hương.

Hoàn Nhan Quyến Hi là người Nặc Nhã yêu nhất, còn Bích Xuân là người cướp đi thân thể và sự trong trắng của Nặc Nhã, hai người kia hoàn toàn cúi đầu ngoan ngoãn, răm rắp nghe theo Tàn Hương, điều này sao không khiến Nặc Nhã nổi điên chứ?

Dựa vào cái gì? Nhiều người như vậy đều yêu Tàn Hương? Chỉ bằng khuôn mặt xinh đẹp của ả?

Nặc Nhã phỉ nhổ: Đê tiện! Nha đầu ngươi chính là đồ đê tiện. Gì mà Công chúa Đại Tống? Thực chất chính là tiện nhân Đại Tống!

Theo lý mà nói, Nặc Nhã không hề yêu Bích Xuân, nhưng là trước khi trải qua đêm đó, Nặc Nhã đã không còn là Nặc Nhã lúc trước nữa rồi, ai cướp đoạt thân thể của nàng, cũng chẳng khác nào đã chiếm lấy lòng nàng. Hơn nữa, dù cho Nặc Nhã không yêu Bích Xuân, cũng không muốn nữ nhân của nàng đối tốt với nữ nhân khác.

Bích Xuân thường ngày đều là mắt để trên đỉnh đầu, trước giờ chưa từng chăm sóc cho ai, ngày đó ung dung thức dậy trên giường Nặc Nhã, thậm chí ngay cả một tiếng an ủi cũng không thèm nói, liền bỏ mặc một mình Nặc Nhã nằm một bên khóc lóc, khóc đến ghê hồn. Nhưng hôm nay một người cay nghiệt như thế, lại quỳ xuống để đút Tàn Hương ăn cơm, sao Nặc Nhã chịu nổi chứ?

Bích Xuân yêu thương Tàn Hương so với bạc tình Nặc Nhã đã tạo thành s chênh lệch rõ ràng.

"Không cần ngươi đút cho ta nữa, để ta tự làm là được." Tàn Hương nói.

Bích Xuân nói: "Được, vậy ta không đút cho ngươi cũng được, cùng uống với ta vài chén đi."

Tàn Hương dù không đủ sức uống, nhưng vẫn gật gật đầu. Trong lòng có rất nhiều buồn khổ, đúng là phải uống một ít.

Bích Xuân rót đầy chén rượu, hai người uống một hơi vào bụng, bấy giờ, hai người bọn họ đều quên chuyện Tàn Hương "đang mang thai". Bích Xuân nhìn thấy Tàn Hương uống cạn rượu, nghĩ thầm, nếu như Đại Tống không diệt vong, Bích Xuân nàng có tài đức gì có thể cùng ngồi uống rượu với Tàn Hương Công chúa chứ? Có lẽ nàng sẽ mãi mãi là nha đầu bên cạnh Tàn Hương mà thôi.

Bích Xuân lại nhẹ nhàng châm rượu cho Tàn Hương khẽ nói: "Nhân sinh đắc ý nhu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt*."

Tàn Hương nói tiếp: "Sầu tràng kỷ đoạn vô do túy, tửu vị đáo, tiên thành lệ. . . . . .**"

(*Nhân sinh đắc ý nhu tận hoan,

Mạc sử kim tôn không đối nguyệt.

Bài thơ " Thương tiến tửu" - Lý Bạch.

Dịch:

Mời uống rượu:

Đời khi đắc ý hãy nên vui

Chớ để chén vàng trơ trước nguyệt.

 

**Sầu trường dĩ đoạn vô do túy

Tửu vị đáo, tiên thành lệ

Bài thơ “Thu nhật hoài cựu của Ngự Nhai Hành

Dịch:

Lòng sầu đã đứt sao say được,

Rượu chưa cạn, mắt đã nhòe

Ngày thu nhớ chuyện cũ- Ngự Nhai Hành)

Bích Xuân nói: "Bạch nhật phóng ca tu tung tửu, đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà?*"

Tàn Hương nói: "Lan lăng mỹ tửu uất kim hương, ngọc oản thịnh lai hổ phách quang. Đãn sử chủ nhân năng túy khách, bất tri hà xử thị tha hương. . . . . .**"

(*Bạch nhật phóng ca tu tung tửu,

Đối tửu đương ca,

Nhân sinh kỷ hà

 

Bạch nhật phóng ca tu tung tửu

Bài thơ “Văn quan thu Hà Nam, Hà Bắc(Nghe tin quan quân lấy lại Hà Nam, Hà Bắc) - Đỗ Phủ

Đối tửu đương ca

Nhân sinh kỷ hà

Bài thơ “Đoản ca hành kỳ 2 (Bài hát ngắn kỳ 2) - Tào Tháo

Dịch:

Tháng ngày ca hát thỏa thích say,

Uống rượu vui ca,

Chóng qua một đời.

 

  **Lan lăng mỹ tửu úc kim hương,

Ngọc oản thịnh lai hổ phách quang.

Đãn sử chủ nhân năng túy khách,

Bất tri hà xử thị tha hương

Bài thơ Khách trung tác (Thơ làm nơi đất khách) - Lý Bạch

Dịch:

Lan Lăng ủ rượu uất kim hương,

Ly màu hổ phách sáng như gương.

Chủ nhân ví như chuốc say khách,

Làm sao còn biết đang tha hương!)

Cụng chén cạn ly một hồi, kể ra đã vài chén rượu vào bụng, đầu Tàn Hương có chút choáng váng, nàng và Bích Xuân đều đến từ Trung Nguyên, từ nhỏ chịu ảnh hưởng sâu sắc nền văn hóa Đại Tống, rất thích vừa uống rượu vừa đối thơ. Chỉ là Bích Xuân ngâm thơ dạo nhạc đều là vui sướng, còn Tàn Hương đều là buồn khổ.

Lúc Bích Xuân rót thêm rượu cho Tàn Hương, Tàn Hương vung vung tay, "Ta không xong rồi, ta hơi quá chén rồi."

Tàn Hương lấy tay chống đầu, nhắm mắt lại, mơ màng muốn ngủ.

Bích Xuân cũng uống không ít rượu, bị rượu nóng như lửa trong lòng thôi thúc, dục vọng không kiềm nén được khiến tim nàng bắt đầu đập điên cuồng.

"Ngươi uống nhiều thật rồi? Tiểu thư?" Bích Xuân khẽ chạm vào vai Tàn Hương, thấy Tàn Hương không hề phản ứng, từ từ dò xét tính ôm lấy thân thể Tàn Hương.


Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7