Chương 48. Từ từ
"Dù sao ngày tháng cũng chưa đến mà, nàng đừng sợ." Hoàn Nhan Quyến Hi nói rồi, ánh mắt nhìn về phía cửa, nhớ đến vẻ mặt hung hăng càng quấy của Bích Xuân, ánh mắt nàng lạnh dần đi.
Công công ngồi kiệu nghênh ngang đến phủ của Bố Uy.
Giọng nói hệt như gà bị bóp cổ truyền ra ——
“Tuyên ý chỉ của Bích Vương phi: Ban cho Hữu Kim vệ đại tướng quân Bố Uy một nghìn khoảnh phủ địa, ba trăm gian phòng trạch, năm trăm cuộn tơ lụa, một trăm đai ngọc, năm mươi con tuấn mã, hai trăm con lạc đà, một trăm gia nô, khâm thử."
*1 khoảng = 100 mẫu
"Tạ Vương phi ban thưởng." Bố Uy quỳ tạ ơn, nhưng không hiểu nổi trong hồ lô của Bích Xuân bán thuốc gì.
Công công trước khi đi cười nói với Bố Uy, "Bố Tướng quân sắp đại hôn, cần phải chuẩn bị tốt một chút."
Bố Uy cười đáp lại, "Đa tạ công công quan tâm, ta biết rồi."
Đêm đến, Bố Uy ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, trong tay cầm quả hồ đào đảo tới đảo lui, thình lình, như có một cơn gió thổi qua, Bố Uy mở to mắt, hắn biết có người đến, hơn nữa còn đến bằng con đường không vẻ vang gì.
Quả nhiên, một bóng người chậm rãi bay xuống từ phòng trên, y phục hoa lệ nhưng cũng không rườm rà nhẹ nhàng tung bay, làm cho người ta có cảm giác mọc cánh thành tiên, phối với dung mạo thật là xinh đẹp của người vừa đến, Bố Uy hơi ngây người.
Bích Xuân đung đưa thân thể yêu kiều bước đến, mái tóc dịu dàng buông sau lưng, cổ áo chữ V càng tôn lên vẻ mảnh mai của nàng, hai chiếc xương quai xanh rất nổi bật.
"Giờ hơn nửa đêm quang lâm, không biết Bích Vương phi có chỉ thị gì." Bố Uy ngắm gương mặt Bích Xuân, ánh mắt khó lường, thấp thoáng nụ cười xấu xa, không hề đứng dậy nghênh đón.
"Ta nhớ ngươi, đến thăm ngươi." Gương mặt trắng nõn của Bích Xuân đã tẩy sạch son phấn, dưới vầng trán thanh tú, đôi mắt đen như mực lấp lánh ánh sáng mê người.
"Nhớ ta? Không phải hôm nay ngươi mới vừa quan tâm chăm sóc ta sao?" Bố Uy lại nhắm mắt, mục đích đến đây của Bích Xuân rất rõ ràng, hiển nhiên là muốn dùng phần tư sắc này của nàng đến trêu chọc thân thể Bố Uy.
Không ngại xem qua trên người Bích Xuân trước đây là những loại gì: Hoàn Nhan Nghĩa, mập hệt như một con heo, trên mặt ngoại trừ đống thịt ngu ngốc thì không còn gì nữa; Hoàn Nhan Nạp, một lão già sống dở chết dở, đoán chừng đôi ba lần liền xong xuôi, người như vậy sao có thể thỏa mãn được thân thể tràn đầy dục vọng của Bích Xuân?
"Đúng vậy, thật ra ban thưởng cho ngươi mặc dù lấy danh nghĩa của ta, nhưng đều là ý của lão già." Đôi mắt Bích Xuân nổi lên gợn sóng, vòng tới vòng lui quanh Bố Uy, thiếu điều ngồi lên đùi hắn.
"Lão ta có ý gì?" Bố Uy rốt cục chịu mở mắt lần nữa, liền bắt gặp ánh mắt Bích Xuân.
Bích Xuân thấy Bố Uy chậm chạp không động đậy, bạo dạn vươn tay kéo tay Bố Uy, chui vào lồng ngực Bố Uy.
Không từ chối chính là nghênh hợp. Bố Uy không nhúc nhích, Bích Xuân liền to gan hơn, ngôn ngữ cử chỉ càng thêm tính trêu ghẹo. "Còn không phải lão ta sợ nữ nhi bảo bối Hoàn Nhan Quyến Hi kia chịu khổ sao? Thừa dịp trước đại hôn thưởng trước một lần, đợi lúc đại hôn trọng thưởng thêm. Có danh hiệu phò mã này rồi, con đường sau này của ngươi sẽ dễ đi hơn.
"Ta không ngờ chính là ngươi, ngươi đã cho ta một niềm vui bất ngờ." Bố Uy cảm thấy thân thể mình bị Bích Xuân trêu ghẹo đã từ từ nóng lên.
"Niềm vui bất ngờ gì?" Bích Xuân nheo mắt nhìn Bố Uy.
"Ngươi có thể thu phục Hoàn Nhan Nạp nhanh như vậy, ta phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa."
"Ha ha ha. . . . . . Việc này có gì khó, khó là lúc nào ta thu phục ngươi. . . . . ." Bích Xuân nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, y phục bằng tơ tằm liền bị đẩy xuống thắt lưng, thân mình tuyết trắng nhìn rõ không sót một thứ gì, Bích Xuân dùng cánh tay mềm mại câu lấy cổ Bố Uy hệt như câu hồn, "Ta tìm ngươi là có chuyện muốn nói, có điều chuyện lớn đến đâu cũng không lớn hơn chuyện bây giờ chúng ta muốn làm, phải không?"
Bố Uy hiểu ý nở nụ cười, dù sao cũng đã đưa đến cửa, hắn có lý do gì phải từ chối chứ? Bố Uy hít một hơi thật sâu, ôm Bích Xuân trong lòng lên, nhanh chân bước đến bên giường ném Bích Xuân lên đó, nhanh chóng tự cởi y phục trên người rồi bò lên giường, nhẹ nhàng vuốt ve gò má xinh đẹp, dù không phải tuyệt sắc nhưng cũng cực kỳ mê người của Bích Xuân, dùng sức cúi đầu, ý thức rơi vào trầm mê. . . . . .
Phải luôn tin, con người ai cũng có lương tâm, coi trọng tình cảm. Quân y vẫn luôn cắn rứt lương tâm, hắn thân là một thầy thuốc, lại lừa Quận chúa. Lừa gạt thì cũng thôi đi, mấu chốt là sao Bích Xuân phải làm vậy? Quân y cảm thấy Bích Xuân rõ ràng có mục đích khác, hắn rất muốn nói sự thật cho Hoàn Nhan Quyến Hi, để về sau Quận chúa đề phòng nữ nhân Bích Xuân này nhiều hơn.
Rối rắm liên tục mấy ngày, quân y thật sự không chịu nổi, dự định tối nay sẽ kể hết sự thật cho Quận chúa, dù cho cuối cùng không được Quận chúa tha thứ, bị cắt chức, hắn cũng phải nói ra sự thật.
Lúc quân y đến phủ Hoàn Nhan Quận chúa, vừa hay gặp Hoàn Nhan Quyến Hi cưỡi ngựa ra ngoài.
"Quân y? Sao vậy, có việc à?" Hoàn Nhan Quyến Hi dừng lại hỏi.
"Ực. . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Quân y cố gắng mấy lần, nhưng trước cổng không phải là chỗ nói chuyện, "Ta tới xem thân thể Tàn Hương đỡ hơn chút nào chưa, Quận chúa người đang muốn ra ngoài sao?"
"Ân." Hoàn Nhan Quyến Hi nhận ra quân y có tâm sự, "Ngươi thăm bệnh cho Tàn Hương trước đi, có chuyện gì đợi ta về rồi nói." Nói xong, Hoàn Nhan Quyến Hi thúc roi mà đi, bây giờ nàng đang có chuyện rất quan trọng, không thể dây dưa.
Quân y nhìn bóng lưng tiêu sái của Hoàn Nhan Quyến Hi, quay đầu bước vào phủ Quận chúa, hắn thầm nghĩ: Bất kể thế nào, hôm nay hắn cũng phải nói hết sự thật cho Quận chúa! Hắn thật tình không chịu nổi bị lương tâm giày vò thêm nữa.
Mục đích của Hoàn Nhan Quyến Hi là phủ của Hoàn Nhan Tông Hàn.
Thư phòng của Hoàn Nhan Tông Hàn rất yên tĩnh, chỉ có hai huynh muội bọn họ.
Lần nghị sự này là Hoàn Nhan Tông Hàn triệu Hoàn Nhan Quyến Hi, thấy trong mắt Hoàn Nhan Tông Hàn đầy trầm mặc, Hoàn Nhan Quyến Hi đã đoán chắc có tin gì đó không tốt.
Lời mở đầu vẫn phải có, Hoàn Nhan Tông Hàn nói từ hôn sự của Hoàn Nhan Quyến Hi.
"Ta nghe nói phụ hoàng hạ chỉ chọn ngày cho muội và Bố Uy thành hôn?"
"Đúng là có việc này." Hoàn Nhan Quyến Hi thở dài một tiếng, "Đại ca vì chuyện của muội mà phiền lòng rồi."
"Nói gì vậy, ta không quan tâm muội thì ai quan tâm muội đây?"
Hoàn Nhan Quyến Hi cười khổ. "Muội cảm thấy phụ hoàng. . . . . . Đã không còn là phụ hoàng trước đây nữa rồi."
Hoàn Nhan Tông Hàn ngây người, quay đầu nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, ánh mắt dường như đang tán thành lời Hoàn Nhan Quyến Hi nói.
"Nếu là trước đây, phụ hoàng quyết không sẽ không hạ chỉ ý thế này, muội không biết. . . . . . Có phải là phụ hoàng đã già rồi không. . . . . ." Giọng nói của Hoàn Nhan Quyến Hi không hề lớn, nhưng hàm nghĩa không nói cũng hiểu. Câu này không thể tùy tiện nói, hoàng thượng già chung quy cũng là sự thật không thay đổi được, lẽ nào ông vừa già lập tức liền có một người liều lĩnh đứng ra thế vị?
"Phụ hoàng ba ngày liên tiếp chưa lâm triều, thái giám báo nói thân thể có bệnh, nhưng ta biết chắc chắn phụ hoàng không thượng triều là vì vừa nạp Vương phi Bích Xuân. Thật ra trước lúc nạp Bích Xuân, phụ hoàng đã thoái thác bỏ mặc rất nhiều chuyện, quân quyền vừa định cũng đã buông thả."
"Một phần tư quân quyền không phải do người nắm giữ sao?" Hoàn Nhan Quyến Hi cau mày hỏi.
"Không sai, nhưng một phần tư quân quyền há có thể thao túng cả đất nước? Trong tay phụ hoàng vốn nắm một nửa, nhà Bố La Đa Cách nắm một phần tư, nhưng phụ hoàng uỷ quyền vào tay mấy tên đại thần, mặc dù nói mấy tên thần tử này đã vào sinh ra tử cùng phụ hoàng, đối đáp chân thành, nhưng lòng người khó đoán, ai bảo đảm được bọn họ sẽ không bị nhà Bố La Đa Cách mua chuộc chứ?"
"Theo ý đại ca, nhà Bố La Đa Cách đã bắt đầu hành động?" Nhà Bố La Đa Cách vẫn luôn khá biết điều, nhưng mà chó sủa mới là chó không cắn.
"Ta vẫn luôn xem Bố Uy là Phò mã, cũng như xem hắn là người mình, thường ngày quân cơ đại sự chưa bao giờ đề phòng hắn, cho phép hắn cùng tham mưu. Hôm trước một bộ tộc mưu phản, ta kiến nghị phụ hoàng lệnh Bố Uy xuất chinh, Bố Uy cũng quả không phụ sự mong đợi của mọi người, xuất chinh ba ngày liền toàn thắng trở về."
"Đại ca đang nói trận chiến ở Khúc Châu?" Ánh mắt Hoàn Nhan Quyến Hi rất phức tạp, tầm mắt tập trung ở nơi không xa, dụng tâm suy nghĩ đầu đuôi sự tình. "Khúc Châu đối với Đại Kim mà nói cực kì trọng yếu. Bộ tộc phản loạn chiếm lĩnh Khúc Châu, định khuếch trương bản thân sau đó ồ ạt tiến công Hoàng thành, Bố Uy dùng sách lược quyết đoán, chặn đứng phản loạn đã thu được lòng người, quan trọng hơn là ngoại trừ một phần tư binh quyền trong tay hắn, lại thu được thêm rất nhiều binh quyền."
"Nói như vậy, là không thích hợp thu hồi binh quyền của hắn." Hoàn Nhan Quyến Hi phân tích nói.
"Bây giờ hắn lại sắp thành Phò mã, sợ là. . . . . ."
"Cái gì?" Hoàn Nhan Quyến Hi quay đầu cùng đại ca trao đổi ánh mắt."Đại ca sợ cái gì? Nhà Bố La Đa Cách lại có hành động gì sao? Tất cả những chuyện này đều liên quan đến Bố Uy đúng không?"
"Tiểu muội thật thông minh. Hai tháng trước, Bố Uy đã bí mật huấn luyện nội vệ sát thủ cực đỉnh, đoán chừng những người này về sau sẽ dùng để đối phó chúng ta, cùng lúc đó, Bố Uy cấu kết ngoại địch đóng mấy trăm vạn binh ở Tây Châu cách Hoàng thành ba trăm dặm, hắn đang rắp tâm gây nổi loạn, chờ đợi cơ hội."
"Đại ca biết tin này từ bao giờ? Phụ hoàng cũng biết? Sao người không nói cho phụ hoàng chứ? Như vậy có thể một lần thu phục gia tộc Bố La Đa Cách, từ đây gia tộc Hoàn Nhan sẽ không còn hậu hoạn nữa." Hoàn Nhan Quyến Hi cười lạnh.
"Phụ hoàng biết việc này."
"Vậy sau đó?" Đôi mắt tinh lanh của Hoàn Nhan Quyến Hi sửng sốt, phụ hoàng biết mà còn có thể để mặc cho làm mưa làm gió? Còn ban hôn? !
"Suy nghĩ của ta và phụ hoàng giống nhau, không thể manh động, nếu bứt dây động rừng, Bố Uy biết sự tình bại lộ sẽ liều mạng được ăn cả ngã về không, vậy hậu quả rất khó lường. Huống hồ nếu chiến tranh thật sự bị phát động, đông đảo bách tính khó thoát kiếp số. Đại Kim vừa ổn định không được bao lâu, thật sự không muốn lại tiếp tục dấy lên mưa máu nữa."
"Nhưng muội nghĩ không thông, phụ hoàng biết rõ Bố Uy có lòng làm phản, sao lại phải hạ chỉ lệnh thành hôn với muội? Đang hát tuồng gì vậy chứ?" Đồng tử màu băng lam của Hoàn Nhan Quyến Hi bắn ra ánh sáng lạnh lẽo.
"Vấn đề then chốt là ở đây. Phụ hoàng hiện giờ cứ như đã bị Bích Xuân mê hoặc tinh thần, chỉ cần Bích Xuân nói, phụ hoàng đều nghe theo. Hôm qua còn thưởng lớn cho Bố Uy, ta nghe nói đây cũng là chủ ý của Bích Xuân. Chúng ta nhất định phải làm gì đó mới được."
"Đại ca có tính toán gì, ta đều nghe theo người." Hoàn Nhan Quyến Hi sùng bái nhìn ca ca mình, xem ra đến lúc then chốt, Hoàn Nhan Tông Hàn có thể đảm đương trụ cột của hoàng thất Đại Kim, hoàng vị nếu giao vào tay ca ca, nàng cũng sẽ yên tâm đồng thời vĩnh viễn dốc sức phò tá.