Chương 2:
Về đến nhà, kéo cánh cửa sắt rỉ sét ra, đón ánh đèn sáng rực chiếu xuống, Đinh Nghệ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao đó?" Chung Kỳ đang ngủ, nhưng vẫn để đèn cho Đinh Nghệ, nghe tiếng cửa mở liền từ phòng ngủ bước ra, dụi mắt hỏi.
"Ừm. . . . . . Không có gì." Đinh Nghệ đổi giày, chần chừ giây lát, cuối cùng cũng ấp a ấp úng kể lại chuyện vừa nhìn thấy lúc nãy.
"À, tớ còn tưởng chuyện gì chứ, " Chung Kỳ xua tay, cầm ly nước trên bàn tu ừng ực, tiếp đó liếm liếm môi, nháy mắt với Đinh Nghệ, "Đa số mấy tiệm mát xa, hiệu cắt tóc bên này đều lén lút làm chuyện đó. lần sau cậu có về trễ nữa thì gọi tớ nha, tớ ra đón cậu."
Đinh Nghệ cúi đầu, ánh mắt có chút lay động. Chung Kỳ còn giống người phương bắc hơn cả cô, vô cùng phóng khoáng, về đến nhà kéo rèm cửa lại là cứ thế thả rông chạy nhảy.
Mái tóc dài xõa tung trước bộ ngực trần, đốt mắt Đinh Nghệ. Chung Kỳ đã quá quen với vẻ ngượng ngùng của Đinh Nghệ, duỗi eo lười nhác:
"Tớ muốn ngủ tiếp, cậu tắm xong cũng tranh thủ vào ngủ đi."
"Ừ. . . . . ."
Đinh Nghệ lúng ta lúng túng trốn vào phòng tắm. Mặc dù lúc trước ở chung ký túc xá với Chung Kỳ, nhưng chưa bao giờ ngủ trên cùng một chiếc giường thế này.
Lúc Đinh Nghệ rón rén bò lên giường, Chung Kỳ đã ngủ say, máy tính bảng vẫn đang mở bị cô đáp trên ngực, cảnh phim truyền hình dừng lại trên gương mặt ửng hồng không nói nên lời của nam diễn viên.
Thời tiết thật nóng, Đinh Nghệ cố nằm xuống thật nhẹ nhàng, cảm thấy trên lưng ứa ra một tầng mồ hôi. Xoay người, ánh sáng từ máy tính bảng hắt lên ngực Chung Kỳ. Rất trắng, theo tần suất hô hấp phập phồng lên xuống.
Đinh Nghệ thò tay, nhẹ nhàng cầm máy tính bảng tắt đi, sau đó kéo tấm chăn bị Chung Kỳ đạp bay bên cạnh, phủ lên ngực cô ấy.
Qua hôm sau, Đinh Nghệ cực kỳ uể oải.
Ngủ không ngon. Cũng chẳng biết tại sao, nằm trên giường, nghe thấy tiếng Chung Kỳ ngủ say, cứ thấy nóng bức.
Hoàn thành hạng mục công việc cuối cùng, cô tắt máy tính, nghĩ thầm, xem ra vẫn phải bật điều hòa.
Tốn điện hơn nữa cũng phải bật.
Ngó qua đồng hồ, lại hơn mười giờ rồi.
Trạm xe ở đầu hẻm thôn Châu vẫn còn rất náo nhiệt. Càng vào sâu bên trong lại càng vắng vẻ. Gần đến chỗ hôm qua đã đi ngang, Đinh Nghệ cúi thấp đầu, siết chặt ngón tay.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, một cô gái có mái tóc dài đứng tựa ở đó, tay cầm chiếc điện thoại đang phát sáng. Nhưng cô gái lại không nhìn điện thoại, chỉ dán mắt nhìn mặt đất. Không biết đó có phải là cô gái hôm qua không.
Đinh Nghệ không dám nhìn lâu, cúi đầu bước qua, gắng hết sức để bước chân nhẹ nhàng hơn. Nhưng mà gót giày cao gót gõ trên nền bê tông vẫn không tránh khỏi phát ra tiếng vang "cộp cộp". Cô gái ngẩng đầu.
Đinh Nghệ cảm thấy cô gái ấy đang nhìn cô, trong lòng rất căng thẳng, túm quai túi xách, cố gắng giữ nguyên vẻ bình tĩnh và ánh mắt thẳng tắp. Ngay lúc cô lướt qua mặt cô gái, cô gái lại cúi thấp đầu.
Nhưng Đinh Nghệ vẫn thoáng nhìn thấy mặt cô ấy. Trang điểm hơi đậm, không đoán ra tuổi.
Trong lòng cứ thấy hiếu kỳ. Bọn họ tồn tại trong tiểu thuyết, phim ảnh, kịch nghệ, với Đinh Nghệ mà nói, họ vừa mơ hồ lại xa lạ, rẻ rúng mà thần bí, cuộc sống của họ qua miệng người khác nếu không phải thèm muốn thì cũng là khinh thường.
Thậm chí ở quê có rất nhiều người đàn ông cũng bỏ tiền mua thứ khoái cảm này xem như vốn liếng để khoe khoang.
Thoạt nhìn, họ dường như cũng chẳng khác gì người bình thường.
Đinh Nghệ bước nhanh hơn, trong hẻm vang lên tiếng huýt sáo thô tục.
Bức tường đen kịt hai bên được dựng lên mấy cánh cửa, làm nơi nương náu qua ngày của cả một gia đình, cánh cửa chớp che đậy những khó khăn, dơ bẩn, dục vọng, thỉnh thoảng ánh mặt trời chiếu vào hẻm nhỏ, bọn họ chẳng chút ý tứ mà chống cửa lên, phóng ra một thứ mùi rất khó ngửi. Trời vừa chập tối, nơi này sẽ vang lên hàng loạt tiếng đóng cửa.
Lại một tiếng động đột ngột vang lên. Đinh Nghệ bỗng dưng quay đầu lại, cô gái sau lưng ngẩn ra.
Nguyên bộ váy màu đỏ, giống như máu tươi lan tràn trong đêm đen.
Đầu óc Đinh Nghệ tràn ngập bầu không khí trong phim kinh dị, càng bị dọa đến mức rùng mình.
"Đừng sợ. . . . . ." Cô gái hoàn hồn lại, hệt như thói quen, lộ ra một cười duyên, "Tôi cũng về nhà."
Giọng địa phương lơ lớ. Đinh Nghệ là người ngoại tỉnh, đối với người bản địa không quen biết cũng có chút e sợ.
Cô không tiếp lời, chỉ xoay người bước đi. Hai cái bóng, một trước một sau, một cao một thấp. Người đằng trước thấp thỏm, lúc nhanh lúc chậm; người đằng sau kiên trì, theo sát từng bước.
Đinh Nghệ lại quay đầu, nghiêng người nhường đường: "Cô đi trước đi."
Con hẻm này nhờ vậy rộng mở, cô tưởng rằng cô gái này muốn vượt lên trước cô. Cô gái xua xua tay, vẫn đi chậm rãi.
Đinh Nghệ sững sờ giây lát, cảm thấy bản thân nhạy cảm hơi lố rồi.
Đi thêm mấy bước đã đến nhà. Đinh Nghệ cảnh giác liếc nhìn cô gái, móc thẻ từ ra. Cô gái cũng dừng lại, còn nhìn cô cười cười.
Đinh Nghệ cảm thấy thật quái lạ.
Cửa mở ra, Đinh Nghệ chui vào. Qua khe hở được khắc trên cửa, cô thấy cô gái vẫn còn nhìn quanh quẩn thật kĩ mấy lần, sau đó mới chậm chạm xoay người bỏ đi.
Đinh Nghệ thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy cô suýt chút đã buột miệng nói "Tạm biệt" rồi. Rõ là quái lạ mà.