Trang

08/11/2020

Tiểu Thư (Miss) - Chương 3

    Chương 3:


    "Bọn mình bật điều hòa đi." Đinh Nghệ buộc váy ngủ quay vào phòng ngủ nói.

    Chung Kỳ đang khỏa thân, nằm vắt chân trên giường xem phim, cô nàng quay sang nhìn cô: "Bật điều hòa làm gì, có quạt cơ mà."

    "Quạt chẳng có tác dụng gì." Đinh Nghệ ngồi lên giường, tháo khăn quấn tóc ra. Mái tóc ướt sũng xõa lên bả vai.

    "Cậu đó," Chung Kỳ cười khúc khích, đẩy máy tính bảng trước mắt ra xa, bộ ngực trắng nõn ngạo nghễ run lên theo động tác của cô, "Cậu khỏa thân ngủ giống tớ không được sao. Ở đây toàn dùng điện công nghiệp, nếu bật điều hòa, tiền điện còn mắc hơn tiền phòng đó."

    "Nhưng mà. . . . . ." Đinh Nghệ không biết phải nói gì. Thật ra còn có một lí do khiến cô muốn bật điều hòa, là hi vọng Chung Kỳ không cần ngủ khỏa thân nữa. 

    Chung Kỳ thấy cô nghẹn đỏ cả mặt, không nhịn được cười cười, sáp lại móc cổ áo Đinh Nghệ: "Cậu nha cậu nha, bọn mình đã chơi chung bao nhiêu năm rồi, còn ngượng ngùng gì nữa? Che nhiều vậy muốn nóng chết sao. . . . . .

Chung Kỳ luôn thích trêu chọc Đinh Nghệ, nhưng vì trước đây chưa từng ngủ chung giường, Đinh Nghệ cũng không ngờ cô ấy lại bắt đầu.

Ngón tay mang theo hơi ấm chạm vào ngực, cô không nhịn được la lên: "A!" Lập tức đẩy Chung Kỳ ra.

    Lúc đẩy Chung Kỳ, bàn tay tràn ngập cảm giác da thịt trắng mịn của thiếu nữ. Điều này khiến Đinh Nghệ run rẩy giây lát, có chút mới lạ, lại có chút buồn nôn. Xưa nay cô đều không thích tiếp xúc như thế này với bất kì ai.

    "Làm gì vậy chứ, trêu cậu đó." Chung Kỳ lầu bầu bò lên. Khi Đinh Nghệ căng thẳng, môi mím thành một đường, thoạt nhìn giống như đang tức giận vậy.

    "Đừng giận mà?" Chung Kỳ dè dặt quan sát sắc mặt cô, "Tớ không cố ý đâu."

    Đinh Nghệ cảm thấy mình hơi quá đáng. Cô cũng không biết sao lại phản ứng mạnh như vậy. Chung Kỳ dè dặt nhận lỗi, lại càng khiến cô cảm thấy xấu hổ.

    "Dọa cậu sợ rồi à?" Đinh Nghệ bĩnh tĩnh lại nói.

    "Làm gì có," Chung Kỳ thở phào nhẹ nhõm, "Cậu không giận là tốt."

    Nhìn Chung Kỳ chớp mắt, Đinh Nghệ đưa tay tuột váy ngủ của mình xuống. Dáng vẻ này hệt như đang anh dũng hi sinh vì đại nghĩa, không lệch chút nào.

    "Trời ạ," Chung Kỳ trợn tròn mắt, "Cậu đang định. . . . . . khỏa thân đi ngủ à?"

    "Ừ," Đinh Nghệ vẫn có chút ngượng ngùng, xoay lưng về phía Chung Kỳ cởi váy xuống, "Tiền điện thật sự quá đắt."

    Trên cơ thể trẻ trung xinh đẹp chỉ còn lại một chiếc quần lót mỏng manh. Cổ thon dài, ngực căng tròn, lưng duyên dáng, mông no đủ, chân thon thả.

    "Dáng người cậu đẹp thật đó."

    Lúc lên giường, Chung Kỳ nằm đó nhìn cô, nói với vẻ hâm mộ, "Bốn năm đại học, chưa từng thấy cậu để trần như vậy, da trắng thật nha, ghen tị."

    "Thật sao?" Mặt Đinh Nghệ hồng hồng, nhìn Chung Kỳ nói, "Dáng người cậu đẹp hơn tớ."

    "Hả?" Mặt Chung Kỳ đầy nghi ngờ, "Tớ mập thế này."

    "Không có, ngực rất lớn." Đinh Nghệ nói rất tự nhiên. Thật ra cô vẫn luôn cảm thấy dáng người Chung Kỳ rất đẹp, khung xương nhỏ, thịt nhiều, thoạt nhìn vừa mềm mại lại mảnh mai.

    Nói sao đi nữa là bạn cùng phòng, sống chung với nhau đã hơn bốn năm, cho dù cãi nhau cũng sẽ không thù dai. Hai người chuyện trò đôi câu, Chung Kỳ đã ngủ mất. Lúc nào cũng là Chung Kỳ ngủ trước. Khi ngủ cô ấy thường hay vung tay vung chân. Đinh Nghệ đang nửa tỉnh nửa mê, lại bị một loại cảm xúc khác thường làm cho tỉnh giấc.

    Mở mắt ra, nhìn thấy cánh tay Chung Kỳ vắt lên ngực cô, đùi cũng gác lên đùi cô.

    Cánh tay đang đè trước ngực khiến cô có chút phản ứng khó hiểu. Chỗ trước ngực đó, có hơi căng lên, tê ngứa. Đinh Nghệ hít sâu một hơi, muốn xoa dịu trái tim khó chịu đang đập điên cuồng.

    Nếu sớm biết trọ chung một chỗ với Chung Kỳ sẽ "quái lạ" như vậy, cô đã không đến thành phố Nam Châu rồi. Cô chán nản suy nghĩ viển vông, sau đó nhẹ nhàng nâng cánh tay Chung Kỳ lên.

    "Ưm. . . . . ." Chung Kỳ vô thức nói mớ, đầu cũng nhích lại gần. Đinh Nghệ bất đắc dĩ rút tay về, chọn thỏa hiệp như thường lệ.

    Chẳng biết qua bao lâu mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. 

    Hôm sau tỉnh lại, Chung Kỳ đã đổi tư thế khác, Đinh Nghệ thở phào nhẹ nhõm.

 

    Lúc đi làm, Đinh Nghệ có vẻ đứng ngồi không yên.

    Đang ăn sáng liền nghĩ đến giấc mơ hôm qua. Chỉ là mấy đoạn linh tinh, nhưng cũng đủ khiến cô khiếp sợ, thẹn quá hóa giận —— trong mơ cô bắt lấy bộ phận vừa trắng vừa mềm. Cô cùng một cơ thể khác quấn lấy nhau.

Quan trọng nhất là, cơ thể đó, rõ ràng cấu tạo giống hệt cô. Sao lại mơ giấc mơ như vậy chứ.

Đinh Nghệ bóp dẹp hộp sữa đậu nành, ném vào thùng rác. Đồng nghiệp ngồi bên cạnh cô cười nói: "Ngủ không ngon hả? Còn trẻ mà mắt cũng có quầng thâm rồi."

    Đinh Nghệ quay đầu nhìn, ánh mắt lại không cẩn thận rơi vào cổ áo sơ mi hờ hững của đối phương. Cô hoảng loạn "Ừ" một tiếng, dời tầm mắt đi.


    Buổi tối, Đinh Nghệ vẫn mặc váy ngủ, hôm nay lại mua về thêm một cái quạt máy, hai cái quạt cùng lúc, vậy có thể làm dịu bớt buổi tối khô hanh.

    Chung Kỳ chống người, nhìn Đinh Nghệ: "Cậu không nóng thật à? Hay cứ bật điều hòa đi?"

    Đinh Nghệ nhắm mắt lại: "Không nóng, ngủ đi."

 

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7