Trang

25/11/2020

Tiểu Thư (Miss) -Chương 8

     Chương 8:

 

    "Cô muốn ra ngoài dạo phố hả?" Hải Linh hỏi.

    "Ừ. . . . . ." Đinh Nghệ vừa cúi đầu, vừa nhìn Hải Linh, "Tôi về rồi tìm cô được không?"

    Hải Linh sững sờ giây lát, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm mừng rỡ: "Đương nhiên được rồi. Bây giờ cô, đi mua đồ một mình sao?" 

    "Ừ." Đinh Nghệ gật đầu, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên.

    "Vậy có muốn tôi cùng cô. . . . . ." Hải Linh còn chưa nói hết, Đinh Nghệ đã lấy điện thoại từ trong túi ra: "Alo? . . . . . . Thèm cổ vịt thôi hả? Được. Có muốn bánh ngọt tiệm đó không? . . . . . . Được, vậy thì pudding?" 

    Giọng Đinh Nghệ rất dịu dàng, đôi mắt cũng nhẹ nhàng cong lên, chắc là cô đang nói chuyện với bạn nhỉ? Hải Linh đứng lui về sau một bước, nhưng vẫn nhìn cô không chớp mắt.

    Đinh Nghệ cúp máy, tay cầm điện thoại đút vào túi, cười nói với Hải Linh: "Vậy tôi đi trước nha? Về rồi tìm cô." 

    Một cơn gió thổi qua, ánh mắt Hải Linh hệt như tro tàn. Cô chớp chớp mắt, mím môi mỉm cười: "Được."

    Đinh Nghệ xoay người đi hai bước, tựa như nhớ đến chuyện gì, quay đầu lại nói: "Vừa rồi cô nói gì vậy? Ngay trước khi tôi nhận cú điện thoại lúc nãy ấy?" 

    Hải Linh ôm khuỷu tay có chút nóng rát, cười nói: "Tôi cũng quên rồi, cô mau đi đi."

    Nhìn thấy bóng lưng cao cao của Đinh Nghệ dần biến mất, Hải Linh mới xoay người, cúi đầu đi về. Gió mùa vẫn cứ thổi, cô giơ tay lên, lau lau khóe mắt. 

    Chu Mân và mấy người khác đã ngồi trước cửa chuẩn bị ăn tối. Nhìn thấy Hải Linh chầm chậm bước về, Chu Mân gọi cô một tiếng: "Nị xịc chỏ phàn mầy á?" (Ăn cơm chưa?)

    Hải Linh đang cúi đầu ngây ra, nghe thấy Chu Mân gọi tên mình một cách lạ lùng, mới ngẩng đầu cười cười nói: "Mụ." (Chưa. ) 

    Một gã nhân viên mát xa ngồi xổm bên cạnh hút thuốc cười với giọng quái gở. Chu Mân miệng thối, bình thường cũng sẽ làm mấy trò phi pháp, thế nhưng đối với đám phụ nữ xung quanh vẫn rất tốt. Đặc biệt là đối với Hải Linh.

    Cơm nước xong, Chu Mân qua tiệm bên cạnh, tìm Hải Linh nửa ngày mới phát hiện cô ấy đang tẩy trang trong phòng vệ sinh. 

    Chu Mân rất khó hiểu: "Tỉm cải dì cá lc choóng á?" (Sao giờ lại tẩy trang?) Màn đêm sắp buông xuống, thời gian bọn họ bận rộn nhất cũng sắp đến rồi.

    Hải Linh quay đầu lại cười cười: "Cấm dạch ừm xoẻng pha choóng." (Hôm nay không muốn trang điểm.)

    Chu Mân ôm cánh tay, cau mày nhìn cô: "Né cẩy dạch , nị hủ ừm tuây lù." (Mấy ngày nay, em rất bất thường.) 

    Hải Linh đang rửa mặt chợt khựng lại, sau đó dùng tiếng Quan Thoại nói: "Chị Chu, sau này em, không muốn làm chuyện này nữa."

    Chu Mân thở dài: "Cũng đúng thôi, em còn trẻ. Mấy tiệm đàng hoàng không làm chuyện này, em có thể thử tìm xem. Có điều á, vừa mệt, lại chẳng kiếm được bao tiền."

    Gian phòng bên cạnh vang lên tiếng giường mát xa kẽo kẹt. Chỉ chốc lát liền truyền đến tiếng cô gái kiềm nén rên rỉ. 

    Chu Mân vung vung tay, xoay người bỏ đi.


    Đinh Nghệ ngẫu nhiên đi dạo một vòng, mua mấy bộ quần áo để mặc đi làm, sau đó lại mua đồ ăn vặt giúp Chung Kỳ, rồi đón xe trở về.

    Đi đến cửa thôn Châu, lấy điện thoại ra xem thử, vậy mà đã hơn tám giờ rồi.

    Cô nói sẽ đến tìm Hải Linh.

    Về phần tại sao lại đi tìm cô ấy, Đinh Nghệ cũng không giải thích được. Tán gẫu sao? Tán cái gì chứ? Cô suy suy nghĩ nghĩ, cứ về nhà cất đồ trước đã.

    Đèn hoa vừa sáng lên, Đinh Nghệ tận lực lách khỏi con hẻm nhỏ kia.

    Chung Kỳ đã ngủ dậy, mắt còn say ke mơ màng đi rửa tay, ngồi trong phòng khách nhai đồ ăn. 

    Nhìn thấy Đinh Nghệ tắm vội lại ra đây thay bộ quần áo mới, cô lấy làm lạ hỏi: "Cậu còn muốn ra ngoài hả?"

    "Ừ." Đinh Nghệ gật đầu, vào phòng ngủ thay quần áo. Mở tủ ra, nhìn đống ra giường xếp chồng lên nhau gọn gàng ở tầng dưới tủ. Ngón tay thon dài chần chừ trên ra giường, cuối cùng vẫn cầm lên nhét vào túi.

    "Hôm nay tớ. . . . . . Đi gặp một người bạn trên mạng." Đinh Nghệ mang túi, nói với Chung Kỳ.

    Chung Kỳ trợn tròn mắt: "Gì?" 

    Cô quẳng cổ vịt trong tay đi, đánh giá Đinh Nghệ từ trên xuống dưới, phát hiện bạn cùng phòng thường ngày lôi thôi lếch thếch nay có vẻ chăm chút sửa soạn. Không trang điểm, tóc tai cũng rất gọn gàng; quần áo đơn giản hàng ngày, nhưng lại phẳng phiu khác thường.

    Lúc Chung Kỳ xông qua còn ngửi được hương thơm thoang thoảng. Đinh Nghệ bình thường có bao giờ xịt nước hoa đâu? Đây tám phần mười là Đinh Nghệ giả?

    "Chuyện là thế nào hả? Cậu có bạn trên mạng sao tớ không biết? Nam hay nữ?" Chung Kỳ trợn tròn mắt, kích động đến mức run run.

    "Nữ." Đinh Nghệ rũ mắt, có chút né tránh trước ánh nhìn bức bách của Chung Kỳ.

    Chung Kỳ vừa được nhen nhóm hứng thú thoáng cái liền tắt ngúm: "Nữ hả?" 

    Cô lại nhìn Đinh Nghệ, "Haiz tớ nói này, cậu phải cẩn thận đó, có rất nhiều nữ sinh bị bạn trên mạng lừa, thận cũng bị khoét mất. . . . . ." 

    "Ừ, tớ biết rồi. Hôm nay nếu không về, sẽ gọi cho cậu."

    "Được rồi. . . . . ." Chung Kỳ nhìn theo bóng lưng Đinh Nghệ, mò lên bàn gặm hết nửa cái cổ vịt, cả buổi mới ngơ ngác phun ra một câu —— "Đệch. Thần bí."

    Đinh Nghệ cúi đầu đi vào hẻm. Trời đã tối, thỉnh thoảng có người lướt qua bên cạnh cô. Cô không dám ngẩng đầu, hệt như tên trộm.

    Đi đến con hẻm kia, từ xa xa Đinh Nghệ đã nhìn thấy một cô gái tóc dài dựa trước cửa, bờ vai trần trắng đến phát sáng, chọc vào mắt Đinh Nghệ. Cô gái cúi đầu nhìn mặt đất, điện thoại đang sáng, nắm chặt trong tay chứ không nghịch.

    "Hi!" Đinh Nghệ bước đến, nhẹ giọng nói.

    Hải Linh ngẩng phắt lên. Cô ấy không trang điểm, đôi mắt cười tròn xoe vì mừng rỡ, mím môi cười: "Cô đến thật rồi?"

    "Không phải tôi đã nói sẽ đến tìm cô sao?" Đinh Nghệ cũng mỉm cười.

    "Vào trong ha?" Giọng Hải Linh rất nhỏ, đôi mắt không nhìn Đinh Nghệ, tựa như lời mời của cô rất khiếm nhã, sợ bị người ta từ chối .

    "Ừ." Đinh Nghệ gật đầu.

    Đôi mắt Hải Linh lại cong lên, lông mi dài đổ bóng trên mí mắt. Cô đi phía trước, dẫn Đinh Nghệ vào trong. Đinh Nghệ nhìn bóng lưng yểu điệu, ngón tay siết chặt túi xách.

    Hải Linh mở gian phòng trong cùng ra, xoay đầu mỉm cười nói: "Vào đi." 

    Đinh Nghệ bước vào, không nói lời nào mà cởi giày, nằm xuống. 

    Hải Linh rửa tay, lấy bịt mắt ra cho Đinh Nghệ đeo. 

    Cô bắt gặp lông mày thanh tú của Đinh Nghệ khẽ cau lại, liền nói: "Cái này là dùng một lần, rất sạch sẽ."

    Đinh Nghệ "Ừ" một tiếng, cảm thấy ngón tay ấm áp, mềm mại dịu dàng câu lên vành tai cô, trước mắt một vùng tối tăm. 

    "Quần áo, phải cởi." Hải Linh khom lưng, hơi thở phả vào trán Đinh Nghệ. Trong gian phòng, bất ngờ nóng lên.

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7