Trang

02/12/2020

Tiểu Thư (Miss) - Chương 12

    Chương 12:

 

    Cả tuần nay Đinh Nghệ đứng ngồi không yên. Lúc tan tầm về nhà còn cố ý đi đường vòng, sợ mình không cầm nổi lòng đi tìm Hải Linh. Cô đã dùng đến cả học bổng để dành lúc học đại học. 

    Buổi tối về nhà, Đinh Nghệ ngồi vào bàn đọc sách mở mấy nguồn được chia sẻ trên trang web hẹn hò đồng giới. Trong đó có cực kì nhiều cảnh giường chiếu, cô xem mà mặt đỏ tim đập. Lúc Chung Kỳ bước đến, cô chột dạ gập máy tính lại.

    Cô bất chợt gập máy tính như vậy đúng là giấu đầu lòi đuôi, vốn dĩ Chung Kỳ cũng không định ngó vào màn hình máy tính của cô.

    "Xem gì vậy? Còn giấu nữa," Chung Kỳ cười hì hì sáp đến gần, làm bộ muốn mở máy tính của cô ra, "Phim người lớn đúng không hả. . . . . ."

    "Không có gì." Đinh Nghệ cắn cắn môi, vẫn mở máy tính ra. Chung Kỳ soi kỹ, cũng chỉ là hai cô gái nằm song song trên giường thôi.

     "Xùy." Chung Kỳ xua tay.

    Thời đại học, bốn cô gái cũng từng cùng nhau xem một lần. 

    Lúc đó đều là vì tò mò, vừa bắt đầu còn đỏ mặt không dám nhìn thẳng, xem nửa giờ, ba cô khác vẫn cứ ngượng ngùng mà đẩy tới đẩy lui, Đinh Nghệ lại không chút cảm xúc ngáp dài ngáp ngắn.

    Cảm thấy chẳng có gì thú vị.

    Phim của đảo quốc làm cho người ta, đặc biệt là nữ sinh, có cảm tưởng không hề tốt. Nam chính trong đó đa số đều vừa đen, vừa xấu lại còn thô tục, ống kính gắn phía sau nam chính, phô bày vẻ say mê của cô gái. 

    Có lẽ chính là bắt đầu từ lúc đó, Đinh Nghệ đã ý thức được, cô cảm thấy cơ thể phụ nữ đẹp mắt hơn nhiều. 

    Thời đại "tiểu thịt tươi" ùn ùn xuất hiện, cũng có không ít bạn học đu thần tượng đưa cho cô xem "thân thể tươi ngon" của An Lợi. Cô xem xong bức ảnh và video sẽ nhận xét một câu khách quan: "Tỉ lệ cơ thể không tệ."

     (Tiểu thịt tươi là từ dùng để chỉ các nam thần, còn trẻ và đang rất hot trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế.)

    "Oa," bạn học nữ ôm mặt, "Cậu không cảm thấy cơ bụng anh ấy rất rất gợi cảm sao?" Đinh Nghệ nở nụ cười điềm đạm: "Cũng được." 

    Ngoài miệng, cô chưa bao giờ đắc tội với người khác.

    Chung Kỳ tách ra, Đinh Nghệ mới yên tâm bấm "play". Không biết đây đã là đoạn giường chiếu thứ mấy rồi. So với những bộ phim trần truồng kia, cô thích xem mấy đoạn tán tỉnh nhỏ nhặt giữa hai cô gái hơn. 

    Như mở ra một thế giới mới. Cô chưa kịp suy nghĩ gì đã tức khắc yêu thích cảm giác này. Những nghi hoặc và lo lắng quẩn quanh trong đầu không biết bộc bạch với ai trước đó, đều đã được trả lời và giải đáp. 

    Điều này làm cho cô hoảng hốt, lại có chút vui thầm.


    Thứ sáu, Đinh Nghệ phá lệ tan ca rất sớm.

    "Í?" Chung Kỳ bước đến, nghi hoặc nhìn Đinh Nghệ muốn vào trong tắm rửa, "Cậu đi đâu hả?"

    "Lát nữa tớ. . . . . . Ra ngoài chơi." Đinh Nghệ cúi đầu nói.

    "Với bạn trên mạng à?" Chung Kỳ trợn mắt. Cái tên trên mạng này, không phải bỏ bùa Đinh Nghệ rồi chứ? Mới đó đã không đợi được rồi sao? 

    Mặt Đinh Nghệ đỏ rực lên, "ầm" một tiếng đóng cửa phòng tắm. Chung Kỳ trố mắt nhìn cánh cửa. Không đến vài giây, Đinh Nghệ lại mở cửa, ló nửa gương mặt ra, khóe miệng xả ra ý cười: "Ừ, đúng." Nói xong cô lại lập tức đóng cửa, lần này động tác rất nhẹ nhàng.

    Chung Kỳ ngơ ngác: "À. . . . . . Ờ."

    Trước đây Đinh Nghệ, có từng phát bệnh như vậy không nhỉ? Hình như chưa thì phải.


    Đinh Nghệ vội vội vàng vàng đi đến con hẻm kia. Trời chạng vạng tối, đèn LED trong con hẻm hiu quạnh chớp nháy.

    Bây giờ vẫn còn vắng người mà.

    Đinh Nghệ vén tóc dài ra sau tai, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa tiệm. Hải Linh không có ở đó. Đinh Nghệ khẩn trương vân vê góc áo, cuối cùng cất bước vào tiệm.

    "Xin chào, hoan nghênh quý khách ~" Lễ tân mặc áo cúp ngực, đôi gò tròn trịa gần như muốn căng rách cổ áo.

    "Xin hỏi, cô Hải Linh có ở đây không?" Đinh Nghệ hỏi.

    Trên mặt lễ tân lộ ra vẻ thích thú khó hiểu: "Hôm nay Hải Linh không đến, chắc là xin nghỉ rồi."

    "Cô ấy sao vậy? Bị bệnh hả?" Đinh Nghệ quýnh lên.

    "Tôi cũng không rõ lắm đâu." Lễ tân nũng nịu cười nói. 

    Đinh Nghệ do dự giây lát rồi cũng mở lời: "Xin hỏi, cô biết Hải Linh trọ ở đâu không?" 

    Lễ tân lắc đầu. 

    "Vậy số điện thoại?" Đinh Nghệ hơi sốt ruột, "Số điện thoại cũng được."


    Đinh Nghệ bước ra khỏi tiệm, bắt gặp Chu Mân đang đứng bên cửa. Lúc Đinh Nghệ lướt ngang qua, nghe thấy cô ấy nói một câu: "Hải Linh bị bệnh rồi."

    Đinh Nghệ sững sờ, dừng bước. Phản ứng đầu tiên của cô chính là Hải Linh bị "bệnh đó". Cô hơi lo sợ, nhưng cảm giác sợ hãi rất nhanh đã bị xót xa cực lớn áp đảo. 

    "Cô ấy. . . . . . Bệnh gì?" Cô khó khăn mở miệng hỏi.

    Chu Mân nhìn chằm chằm Đinh Nghệ, bật cười chế nhạo: "Sợ rồi hả? Nhóc con."

    Trong lòng Đinh Nghệ có chút áy náy, nhưng lo lắng lấn át cả dây thần kinh xấu hổ, vẫn phải mở miệng hỏi: "Rốt cuộc cô ấy thế nào rồi?" 

    "Sao tôi biết được? Cô tự đi hỏi em ấy đi." Chu Mân nở một nụ cười.

    Đinh Nghệ xoay người đi đến chỗ vắng, mở danh bạ điện thoại tìm dãy số kia, gọi đi. Cô căng thẳng đến mức có thể nghe thấy tiếng bản thân nuốt nước bọt.

    "Alo. . . . . . Ai vậy ạ?" Qua điện thoại, giọng Hải Linh có thêm chút trầm khàn mê hoặc. 

    Đinh Nghệ gấp gáp mở lời: "Là tôi, Đinh Nghệ." 

    Bên kia lặng im một lúc: "Có chuyện gì sao?"

    Đinh Nghệ nhìn xung quanh, mới cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Cô bị bệnh hả? Nặng không?"

    "Không sao," Giọng Hải Linh rất yếu ớt, "Chỉ phát sốt thôi."

    "Tôi. . . . . . Tôi đến tìm cô được không?" Đinh Nghệ lấm lét như ăn trộm, nói vào điện thoại.

    Hải Linh im lặng. Đinh Nghệ vội vã bổ sung: "Không phải tôi muốn làm chuyện đó với cô. . . . . . Chắc cô, cả ngày chưa ăn gì phải không?" 


    Hải Linh trọ ở nơi tận cùng thôn Châu. Đinh Nghệ dựa theo hướng dẫn tìm đến, hẻm hóc ngoằn ngoèo quanh co, ngay cả đèn đường cũng không có. 

    Hải Linh mỗi ngày đều tan ca như vậy sao? Cô ấy đi trên con đường thế này, có sợ không nhỉ?

    Cuối cùng cũng đến.

    "Tích" một tiếng, Hải Linh quét thẻ mở cửa. Sắc mặt cô tái nhợt, mặc đồ bộ dài tay. Đinh Nghệ luống cuống tay chân. 

    Hải Linh vuốt tóc, xả ra một nụ cười yếu ớt: "Cô đến rồi."

    "Ừ. . . . . ." Đinh Nghệ nhìn Hải Linh, cảm thấy năm trăm đồng trong túi bỗng chốc thiêu đốt cô tàn nhẫn. 

    Hải Linh trọ trong một góc nhỏ nhiều phòng đơn, một bức bình phong ngăn thành một không gian, bên trong bày một chiếc giường đơn; bên ngoài dùng làm phòng khách kiêm nhà bếp, chật hẹp nhưng rất sạch sẽ.

    Đinh Nghệ đặt hoành thánh và nước hoa quả đã mua lên bàn, nhìn Hải Linh nói: "Ăn chút gì đi." 

    Hải Linh ngẩng đầu, Đinh Nghệ mới phát hiện khóe môi cô có một vết xước, đã khép miệng, nhưng vẫn còn chút sưng đỏ.

    "Chỗ này của cô bị sao vậy?" Tay nhanh hơn não, Đinh Nghệ vô thức bước đến trước mặt Hải Linh, cúi đầu khẽ chạm đầu ngón tay vào khóe miệng cô ấy.

    Hai má Hải Linh nóng hổi, nung nóng cả đầu ngón tay Đinh Nghệ. Chính Đinh Nghệ cũng không nhận ra, ánh mắt cô nhìn Hải Linh gần như không biết chán.

    Hải Linh như một con nai bị thương, mang theo cảm giác ốm yếu, thuần khiết. Đôi môi khô hé mở, một sợi tóc đen rũ xuống, Đinh Nghệ dùng ngón tay gạt ra giúp cô ấy.

    Khoảnh khắc chạm vào đôi môi ấy, trong đầu Đinh Nghệ lại lướt qua hình ảnh Hải Linh khẽ thở gấp trong lòng cô.

    Đinh Nghệ khó khăn nuốt từng ngụm nước bọt, đầu ngón tay trắng nõn mảnh mai xoa lên môi Hải Linh. Khóe miệng ướt át khiến cô không nhịn được đưa ngón trỏ đi thăm dò. 

    Hải Linh mở hàm, mặc cho Đinh Nghệ đưa ngón tay vào khoang miệng. Đầu lưỡi ẩm ướt, non mềm dịu dàng quấn lấy ngón tay. Đại não Đinh Nghệ lập tức trống rỗng. 

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7