Trang

02/12/2020

Tiểu Thư (Miss) - Chương 13

    Chương 13:

 

    Đầu ngón tay được bao bọc trong mềm mại, run run giật giật. Hải Linh dường như cảm nhận được cô đang căng thẳng, đầu lưỡi dịu dàng liếm láp một vòng trên đầu ngón tay cô.

    Đinh Nghệ thấy môi son Hải Linh hé mở, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.

    Hải Linh dịu dàng dung nạp cô, dẫn dắt cô dò dẫm lên bức tường mềm nhẵn bên trong. Ngón tay đưa đẩy vào khoang miệng, chậm rãi đưa đẩy. 

    Môi, lưỡi, tiếng nước ái muội, đầu lưỡi nóng bỏng ẩm ướt của Hải Linh đầy cám dỗ, mỗi một lần mút, đều như đang ném cô vào vực sâu tình dục, lên xuống trập trùng, cuối cùng chết chìm trong đó. 

    Hải Linh bất chợt ho khan một tiếng. Đinh Nghệ khôi phục chút lý trí, khó khăn nghiêng đầu, ngừng động đậy.

    Rút ngón tay trong miệng Hải Linh ra, Đinh Nghệ xoa lên đôi môi khô khan của cô, nhẹ giọng nói: "Ăn chút gì đi."

    Trên môi Hải Linh vẫn còn dính nước bọt sáng bóng. Cô hơi ngạc nhiên. Vừa rồi cô còn cho rằng Đinh Nghệ nhất định sẽ lên giường với cô.

    Rõ ràng là Đinh Nghệ thích lên giường với cô, thích thân thể cô. Hải Linh biết. Cho dù là vậy, cô vẫn không nhịn được đề xuất thôi việc với quản lý.

    Kể cả lúc cô về nhà ăn Tết, mẹ bị người trong thôn chế nhạo, về nhà giáng cho Hải Linh một bạt tai, Hải Linh thậm chí còn chưa nghĩ đến chuyện thôi việc. 

    Hải Linh ngồi xuống, bụm miệng cúi đầu ho khan.

    "Uống thuốc chưa?" Đinh Nghệ vừa mở nắp hộp hoành thánh cho cô, vừa hỏi.

    "Ừ, uống rồi." Hải Linh nhận lấy thìa, nở nụ cười cảm ơn Đinh Nghệ.

    Đinh Nghệ bị nụ cười này lay động. 

    Hải Linh múc một thìa canh, nhẹ nhàng thổi. 

    Có lẽ quyến rũ là do trời sinh. 

    Dù cô để mặt mộc, mặc áo ngủ dài tay, tóc dài hơi rối, cũng không mảy may ảnh hưởng đến vẻ quyến rũ tỏa ra từ trong xương cốt cô.

    Từ ánh mắt đến đôi môi, thậm chí sợi tóc, Đinh Nghệ đều có thể ngửi thấy mùi kích thích tố nữ. Vậy nên tất cả đàn ông đều sẽ thích Hải Linh thôi.

    "Cô còn chưa nói với tôi, chuyện khóe miệng là thế nào." Hải Linh ăn hoành thánh, Đinh Nghệ cứ lặng lẽ nhìn, mãi đến khi Hải Linh ăn xong, cô mới mở miệng hỏi.

    "Không có gì," Hải Linh rũ mi mắt, "Khách đánh thôi." 

    "Sao lại đánh cô?" Đinh Nghệ cau mày. Hải Linh trông rất nhu nhược, đối phương có lý do gì đánh một cô gái chân yếu tay mềm như vậy chứ? 

    Hải Linh bỏ đũa xuống, trầm mặc một lúc mới nói: "Vì tôi muốn làm việc mát xa trong sạch."

    Hàng ngày, tiệm các cô đều có người phụ trách ở ngoài kéo khách. Ăn mặc thiếu vải, cử chỉ phóng đãng dính lấy khách, hiển nhiên chính là muốn làm "chuyện đó". Một lần mát xa toàn thân bình thường, thêm cả tinh dầu nhiều nhất cũng chỉ hai trăm, nếu làm "chuyện đó", không đến nửa giờ đã được năm trăm. 

    Lúc không có công việc các cô còn có thể nhận "tư việc". Chỉ cần không "làm" ở tiệm mát xa thì tiền là của riêng mình. Trước đây, mỗi lần Hải Linh đến ca trực, đều sẽ đứng đến nửa đêm, nhận mấy đơn "tư việc". 

    Hôm đó Đinh Nghệ đưa cho Hải Linh 500 đồng, Hải Linh chỉ có thể cầm được 300. Nhưng cô sẽ kể những chuyện này với Đinh Nghệ sao? 

    Hải Linh vén tóc lên, nhìn Đinh Nghệ. Đối phương mặt mày thanh tú, nước da sạch sẽ làm cô nhớ đến loài hoa bách hợp ở quê nhà. Từ trong ra ngoài, đều lộ ra vẻ thuần khiết không nhiễm bụi trần.

    Hải Linh biết sinh viên vừa tốt nghiệp đa số sẽ chọn trọ lại thôn Châu, bất kể là cử nhân hay thạc sĩ. Bọn họ đều có chút kiêu ngạo, tốt nghiệp không cần phụ huynh cứu tế, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đến Nam Châu lang bạt.

    Có thể nói bọn họ điếc không sợ súng, cũng có thể nói bọn họ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Dù cho đang trọ trong khu ổ chuột của thành phố này thì ngày ngày bọn họ đều sẽ ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, ra vào các tòa nhà văn phòng cao cấp, cùng nhau bàn luận những thứ mà Hải Linh nghe không hiểu.

    Không quá hai năm, bọn họ sẽ cáo biệt nơi này. Có thể là thăng chức tăng lương, đủ khả năng thuê phòng trong tiểu khu, cũng có thể là gia đình cho tiền, mua nhà ở ngoại thành, từ đó tiếp tục cuộc sống văn phòng chín giờ đi năm giờ về.

    Bọn họ hoàn toàn không thuộc về nơi này.

    Rất nhiều năm về sau, có lẽ thôn Châu đối với bọn họ mà nói chỉ là một đoạn hồi ức thú vị, thao thao bất tuyệt như chuyện trải nghiệm cuộc sống. Chỉ có những người như cô, mới phải chui rúc trong cống rãnh giữa thành thị phồn hoa này suốt đời.

    Những chuyện này, cô phải nói với Đinh Nghệ thế nào đây? 

    Đinh Nghệ lặng im một hồi mới nhẹ giọng hỏi: "Cô có việc gì rất muốn làm không?" 

    Hải Linh rũ mắt: "Chỉ cần không làm ‘chuyện đó’, gì cũng được."

    Nhưng mà những cuộc giao dịch trong đêm tối đó, giống như một con sâu nhơ nhớp dính chặt vào lưng cô, mãi mãi cũng không rũ bỏ được, không lãng quên được. Tựa như ngày đó quản lý đã cười khẩy nói: "Một ngày là điếm, cả đời là điếm."

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7