Trang

11/12/2020

Tiểu Thư (Miss) - Chương 14

    Chương 14:


    Hải Linh rũ mắt: "Chỉ cần không làm ‘chuyện đó’, gì cũng được."

    Đinh Nghệ hơi chột dạ cúi đầu. Mấy tờ nhân dân tệ gấp trong túi quần bò như đang thiêu đốt da thịt cô. 

    Hôm nay, dự tính ban đầu cô tìm Hải Linh chính là vì "chuyện đó". Nếu Hải Linh không bị bệnh, cô sẽ dắt Hải Linh đi thuê phòng.

    Giờ cô mới biết Hải Linh chán ghét công việc này.

    Vậy có phải cũng đồng nghĩa chán ghét sự gần gũi của mình không? Còn nữa. . . . . . Tiền của cô? Mấy tờ tiền ít ỏi đó, lại giống như tôn nghiêm, mỏng manh, rẻ rúng. 

    Nhưng dáng vẻ tươi cười dịu dàng của Hải Linh đối với cô, lại dần hiện lên trong đầu. Hải Linh. . . . . . Chắc là không ghét cô đâu nhỉ? 

    Đinh Nghệ cắn môi, bất chợt có cảm giác căm ghét bản thân mình thế này.

    Cô đứng dậy dọn bàn, xách túi rác theo, nhỏ giọng nói: "Đừng quên uống thuốc trước khi ngủ." 

    Hải Linh ngây người chốc lát, lập tức bày ra vẻ tươi cười: "Được."

    "Đợi chút." Đinh Nghệ đi đến cửa lại xoay người, nhìn Hải Linh đang theo sát sau lưng cô nói, "Đưa thuốc của cô cho tôi xem thử."

    Hải Linh lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp thuốc, đưa cho Đinh Nghệ. 

    Đinh Nghệ cúi đầu nhìn hướng dẫn sử dụng: "Ngoại trừ sốt cô còn có triệu chứng gì không?" 

    Hải Linh ngẫm nghĩ: "Đau họng, nghẹt mũi, đổ mồ hôi."

    Đinh Nghệ lắc đầu: "Vậy cô không nên uống thuốc này. Loại này trị cảm mạo phong hàn."

    "Thật hả?" Hải Linh vén sợi tóc bên sườn mặt, ngây người nhìn hộp thuốc: "Tôi không để ý, lúc nào cũng mua loại này để uống." 

    Đinh Nghệ đặt lại thuốc vào tay Hải Linh, xoay người mở cửa: "Tôi đi mua cho cô, cô đợi tôi." 

    Dường như sợ Hải Linh không để tâm, cô lại quay đầu nghiêm túc nhấn mạnh lần nữa: "Không được uống, đợi tôi mua thuốc khác cho cô". 

    Gò má Hải Linh vốn đã nóng hổi dường như lại càng nóng hơn, cô mím môi cười cười, gật đầu nói: "Được."

    

    Đinh Nghệ đến tiệm thuốc trước cửa thôn Châu. Sợ Hải Linh đợi lâu, dọc đường cô còn vừa đi vừa chạy, tóc bị gió thổi tung, thở hồng hộc, cô bé ở tiệm thuốc vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm cô.

    Ra khỏi tiệm thuốc, Đinh Nghệ bắt gặp bóng dáng Chung Kỳ. Nhỏ xinh dựa vào cao lớn, trông hết sức hài hòa. 

    Đinh Nghệ bước nhanh mấy bước, theo sau hai bóng dáng kia, đúng lúc nhìn thấy chàng trai nghiêng đầu nói chuyện với Chung Kỳ.

    Quả nhiên là Tiểu Tưởng.

    Chung Kỳ đang muốn dắt Tiểu Tưởng về nhà sao? Cả người Đinh Nghệ tức khắc khó chịu. Cô cầm điện thoại lên gọi cho Chung Kỳ.

    "Alo? Đinh Đinh, tớ sắp về đến nhà rồi."

    "Cùng Tiểu Tưởng à?" Đinh Nghệ hỏi.

    Chung Kỳ sững sờ giây lát mới nói: "Đúng rồi."

    Đinh Nghệ bước đến. Tiểu Tưởng cười chào hỏi Đinh Nghệ: "Tiểu Đinh."

    "Chào." Đinh Nghệ gật đầu.

    Chung Kỳ kéo Đinh Nghệ sang một bên: "Tớ còn tưởng hôm nay cậu không về chứ, " cô liếc nhìn Tiểu Tưởng đang đứng bên kia mua trà sữa cho hai cô gái, nhỏ giọng nói, "Đinh Đinh, tớ và Tiểu Tưởng ở bên nhau rồi."

    "Cậu muốn dắt anh ta về nhà?" Đinh Nghệ không nhịn được hỏi.

    "Anh ấy bảo muốn nấu cơm cho tớ," Mặt Chung Kỳ đỏ bừng, "Anh ấy bảo sau này ở bên nhau tớ không cần làm cơm nữa.

    "Không phải," Đinh Nghệ mở miệng nhắc nhở, "Cậu chắc chắn anh ta chỉ đến nấu ăn? Một khi anh ta có ý đồ khác, vậy thì?" 

    Chung Kỳ tỏ vẻ không tán thành, Đinh Nghệ liền biết bản thân không nên nhiều lời. Con người Chung Kỳ bình thường rất lanh lợi, hễ đụng đến chuyện yêu đương đầu óc liền rối rắm. 

    Đinh Nghệ vẫn không nhịn được nhắc nhở: "Chú ý ‘an toàn’." 

    Tưởng Lễ mua trà sữa, Đinh Nghệ vẫn nhận, lễ phép nói tiếng cảm ơn. Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, Đinh Nghệ kéo Chung Kỳ nói khẽ một câu: "Khuya tớ vẫn phải về nhà. Trong ngăn kéo của tớ, có bao."

    Nói xong chính cô cũng thấy thẹn thùng, liền vẫy tay quay đi.

    Lần trước mua đồ dùng phụ nữ trên mạng, người bán tặng kèm mấy cái bao, lúc đầu Đinh Nghệ muốn vứt đi, Chung Kỳ nói là hãng có tiếng sản xuất, giữ lại đi, nói không chừng sau này sẽ dùng đến.

    Lúc đó Chung Kỳ còn cười xấu xa nhìn nhìn Đinh Nghệ. 

    

    Đinh Nghệ xách theo thuốc và trà sữa, cúi đầu đi về.

    Cô cảm thấy mình đúng là tiêu chuẩn kép. Rõ ràng cô cũng đã đạt đến trình độ "chơi gái" rồi, còn đòi quản chuyện Chung Kỳ và bạn trai người ta qua đêm. Nhưng mà. . . . . . Cô cho rằng không giống nhau.

    Đinh Nghệ cho người ta ấn tượng cô là người truyền thống mà lạnh nhạt, điềm đạm nhưng xa cách, cha mẹ chưa từng cấm đoán cô chuyện yêu đương, nhưng bản thân cô cảm thấy chuyện yêu đương nam nữ vô vàn nguy hiểm.

    Đàn ông đối với phụ nữ mà nói, có ưu thế tuyệt đối về sức mạnh.

    Sự bất bình đẳng này khiến Đinh Nghệ cảm thấy hết sức khủng hoảng. Đặc biệt là lúc rất nhiều người theo đuổi xem cô như "thiếu nữ truyền thống" mà đối đãi, cô sẽ sinh ra tâm lý phản nghịch mãnh liệt.

    Ai nói là tôi "dịu dàng ít nói"? Ai nói tôi "khác với thiếu nữ bình thường"? Anh với tôi giao tiếp được bao nhiêu mà phán xét như vậy? Lười nhìn đến mấy người tự nhận là hiểu rõ cô.

    Cảm giác ngột ngạt do người khác giới mang lại này khiến cho Đinh Nghệ cảm thấy, yêu đương giống như là cuộc đọ sức giữa lý trí và hoóc môn, mà kết quả cuộc đọ sức này, phần lớn quyết định bởi suy nghĩ của cánh đàn ông.

    Mang thai ngoài ý muốn chắc là kết quả xấu nhất rồi. Cũng có thể là cô đã quá cực đoan. 

    Đinh Nghệ cầm thẻ khóa từ của Hải Linh. Vừa vào phòng đã thấy Hải Linh đang ngủ vùi trên sofa. Đinh Nghệ ngồi xổm xuống, gạt nhẹ sợi tóc trên trán cô ra, dán tay lên.

    Nóng hổi.

    Hải Linh cau mày, nỉ non một tiếng khó chịu. Đinh Nghệ ghé sát vào cô, nhẹ giọng nói: "Dậy uống thuốc đi."

    "Ừm. . . . . ." Hải Linh mở mắt, đón lấy ly nước Đinh Nghệ đưa, bỏ viên thuốc vào miệng, ngửa đầu nuốt xuống. 

    Môi son ướt át, ngẩng đầu lộ ra chiếc cổ trần thanh mảnh, một giọt nước từ cằm rơi xuống, trượt qua yết hầu cuối cùng dần mất hút trước ngực. 

    Đinh Nghệ nghiêng nghiêng đầu: "Lên giường ngủ đi." 

    "Cô phải đi rồi sao?" Hải Linh kéo vạt áo cô.

    Đinh Nghệ cúi đầu nhìn ngón tay yếu ớt của Hải Linh, thấp giọng nói: "Không đi, ở cạnh cô."

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7