Chương 16:
Đinh Nghệ cúi đầu hôn lên cằm Hải Linh. Hương sữa tắm bình dân thơm dịu hòa vào hương cơ thể ngọt ngào của cô ấy, đều là hương vị khiến Đinh Nghệ run rẩy.
Hải Linh câu lấy cổ cô, nỉ non gọi cái tên: "Đinh Nghệ. . . . . ." này một cách mơ hồ, Hải Linh gọi sẽ không bị ảnh hưởng bởi khẩu âm. Thật thuận miệng, êm tai.
Đinh Nghệ bật đèn ngủ. Ánh sáng dù mờ nhưng Hải Linh vẫn dụi dụi đầu vào ngực Đinh Nghệ, nhẹ giọng hỏi: "Chù mé?" (Sao vậy?)
Khóe miệng Đinh Nghệ đầy ý cười, cúi đầu hôn lên mặt cô: "Tôi muốn nhìn chị."
Nói rồi Đinh Nghệ hôn lên khóe môi Hải Linh, Hải Linh dùng tay chắn lại: "Cảm mất rồi."
Đinh Nghệ đẩy tay cô ra, ngậm lấy đôi môi Hải Linh. Lần trước trong tiệm mát xa, Đinh Nghệ không dịu dàng như vậy.
Đinh Nghệ ôm mặt Hải Linh, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, như thể đang nhấm nháp sơn hào hải vị. Hải Linh đúng là món ăn ngon mà.
Một hồi thật lâu, Đinh Nghệ mới buông cô ra. Cô nghiêng đầu ổn định hơi thở của mình giây lát.
Đinh Nghệ cúi đầu ngắm nhìn Hải Linh, đôi môi son bị cô hôn càng trở nên xinh đẹp, mắt đầy xuân thủy, áo quần xốc xếch.
Đinh Nghệ chỉnh lại cổ áo cho cô: "Ngủ đi, lát nữa sẽ mát thôi."
Đinh Nghệ đã cố hết sức duy trì lý trí. Hải Linh còn đang bệnh.
Hải Linh ôm cổ cô không buông, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn cô: "Muốn tôi."
Hô hấp của Đinh Nghệ dần trở nên dồn dập. Cô cúi đầu vuốt ve. Hải Linh hệt như một chiếc cổ cầm bằng ngọc, còn đầu ngón tay của cô thì đang đạn tấu trên ngọc cầm.
Đang lúc ngẩn ngơ, Hải Linh nhìn thấy Đinh Nghệ cởi quần áo, lộ ra thân thể thiếu nữ tinh khôi. Thân thể đó còn nóng bỏng hơn cả cô, khoảnh khắc dán lên người cô, lửa tình đã lập tức cuốn lấy hai người, kéo theo tất cả lý trí, trở ngại, do dự thiêu thành tro tàn.
Đinh Nghệ mơ mơ hồ hồ nhớ đến một câu: thủy nhũ giao dung*. Một câu cũng chưa đủ diễn tả. Nhưng cô cảm nó thấy rất chuẩn xác.
(Nước sữa hòa quyện, đọc câu này xong cứ nghĩ tới cái đoạn quảng cáo cafe sữa :))))))) )
"Ha. . . . . ." Hải Linh ôm cô, thở hổn hển.
Đinh Nghệ lẳng lặng ngắm nhìn Hải Linh: "Tôi thấy mình như đang nằm mơ vậy."