Trang

13/01/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 20

    Chương 20:


    "Ngày cuối rồi?" Gặp Hải Linh bước ra từ phòng thay đồ, Chu Mân hỏi một câu. 

    Hải Linh vừa cột tóc vừa cười: "Hấy á." (Dạ ạ.)

    Một đồng nghiệp còn đang xếp hàng đợi khách bên cạnh trộm nhìn hai người, sau đó xì xào bàn tán với cô gái phía trước. Chu Mân châm một điếu thuốc, hờ hững liếc bọn họ một cái.

    Ánh đèn trong tiệm hơi mờ, lớp trang điểm trên mặt cô gái và cả đám dày cộm, cho người ta cảm giác nhìn không rõ ràng, dường như chỉ sau một đêm, khách hàng sẽ xóa sạch bóng dáng bọn họ trong đầu.

    Hải Linh cũng không để bất cứ thứ gì trong tiệm, thu dọn một chút, nói lời chia tay với mấy người đồng nghiệp có quan hệ không tệ xong liền xách túi ra ngoài.

    "Chị Chu, cảm ơn chị rất nhiều. Ở đây lâu vậy rồi chỉ vương vấn mình chị, quan tâm em nhất." Hải Linh cúi đầu nói. 

    Chu Mân ném tàn thuốc vào thùng rác, vỗ vỗ tay: "Tốt lắm, tìm một công việc đàng hoàng rồi lấy một người tốt đi."

    "Chị," Hải Linh chần chừ mở lời, "Mấy chuyện kia, chị đừng làm nữa. Em không yên tâm. . . . . ." Chu Mân phất tay ngắt lời cô: "Nẩy tịnh xai (em yên tâm) đi mà, tôi rất hiếm làm."

    Gió đêm thổi sợi tóc Hải Linh bay bay, cô đưa tay vén tóc ra sau, nở nụ cười xinh đẹp, dịu dàng nói: "Câm ng tịnh xai." (Vậy em yên tâm rồi.)

    "Về đi." Chu Mân vẫy tay, lúc xoay người lại còn lau khóe mắt. Tên kỹ thuật viên trong tiệm lại như thường lệ trêu ghẹo cô vài câu, cô cũng không phản ứng. Lúc đứng xếp hàng, cô lại châm một điếu thuốc, lấy điện thoại nhắn một tin trên Wechat cho Hải Linh.

    "Phải gả cho người có thể dựa dẫm. Đừng mơ mộng khác người quá."

    Hải Linh vừa đi vừa cúi đầu nhìn Wechat.

    

    "Hi!"

    Đinh Nghệ đứng trước mặt cô, mái tóc dài thẳng tắp buông sau tai, khóe môi ngậm ý cười. Hiếm khi thấy cô mặc một bộ váy dài, lộ ra hai cánh tay trắng như trứng gà bóc.

    "Tan làm rồi hả?" Đinh Nghệ vừa hỏi, vừa đi bên cạnh Hải Linh. 

    Xe cộ chạy bên phải, Hải Linh kề sát bên trái cô. Bên người thỉnh thoảng có xe điện, cả xe đạp lướt qua như bay, hai người tự nhiên rũ tay xuống, tình cờ chạm vào nhau.

    "Ừ." Hải Linh ngẩng đầu nhìn Đinh Nghệ, mỉm cười.

    Đinh Nghệ vì nụ cười của cô mà thất thần giây lát, sau đó nhìn lướt qua đám người xung quanh, ghé sát vào cô thì thầm: "Hôm nay là ngày cuối rồi nhỉ."

    Hải Linh "Ừ" một tiếng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn. Phía sau truyền đến tiếng còi xe tải inh ỏi, Hải Linh tự nhiên ôm eo Đinh Nghệ, kéo cô nhích vào trong.

    "Cẩn thận chút." Hải Linh quay qua nhìn cô. Hai người dán sát vào nhau, Hải Linh ngẩng đầu nhìn đôi môi duyên dáng của Đinh Nghệ, hướng lên trên nữa chính là hàng lông mi dài đang rũ xuống. Đinh Nghệ thật sự rất xinh đẹp.

    Đinh Nghệ bị cô ôm eo, còn ngửi được mái tóc thơm thoang thoảng của cô, gương mặt bỗng chốc đỏ ửng.

    Vừa rồi khi Hải Linh ngước mắt lên, cô chợt cảm thấy trên đường phố nhốn nháo này chỉ còn lại hai người.

    Đám đông rộn ràng nháy mắt biến mất không còn tăm hơi; mùi khói thịt nướng bị khứu giác của cô chặn lại; cảnh vật xung quanh bắt đầu biến đổi. . . . . . Trong mắt cô ngập tràn hình ảnh Hải Linh khi cô ấy ngước mắt nhìn cô, không thể chứa thêm bất cứ thứ gì khác; cô chỉ ngửi được hương vị sữa tắm, dầu gội bình dân trên người Hải Linh, những thứ khác đều không ngửi thấy; cô cảm thấy mình không còn ở trong khu phố nhốn nháo nữa, vết dầu mỡ và mặt đất dơ bẩn bị cô phớt lờ, dường như có chỗ nào đó trong lòng được khai sáng, là hiện thân của tất cả những tưởng tượng tốt đẹp mà cô đã góp nhặt được trong gần nửa cuộc đời mình.

    Khoảnh khắc đó rất ngắn ngủi, ngắn đến mức giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

    "Sao vậy?" Thấy cô ngẩn ngơ, Hải Linh cho rằng hành động vô thức của mình làm Đinh Nghệ khó chịu, liền buông lỏng cánh tay đang ôm lấy cô. 

    Nhưng Đinh Nghệ lại dán sát hơn, mu bàn cọ cọ lên mu bàn tay mềm mịn của Hải Linh. "Chị ăn cơm chưa?" Đinh Nghệ đỏ mặt, hỏi một câu vô vị.

    "Chưa." Hải Linh nhìn phía trước, đang nghĩ xem muốn ăn gì, liền cảm thấy ngón tay bị Đinh Nghệ câu lại. Hải Linh thoáng ngây người.

    Người kia câu đầu ngón tay cô lại, gò má trông điềm nhiên như không.

    Từng ngón từng ngón tay, Hải Linh từ từ nắm lại. Lòng bàn tay trống không dần được cô lấp đầy. 

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7