Chương 22:
Đinh Nghệ mơ mơ màng màng cảm thấy Hải Linh đang vệ sinh giúp mình, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Lúc ngủ dậy Hải Linh đã không còn trên giường, Đinh Nghệ ngồi dậy, ra khỏi phòng ngủ liền nghe thấy tiếng Hải Linh đang gọi điện thoại. "Má, txỉn tả nà bẩy nẩy lỉu. Nẩy lỏ chùy. . . . . ." (Mẹ, tiền đã gửi cho mẹ rồi, mẹ lấy. . . . . . )
Đinh Nghệ nghe không hiểu Hải Linh đang nói gì, cũng không muốn nghe trộm người khác nói chuyện điện thoại, đành phải về lại phòng ngủ.
Hải Linh cúp điện thoại bước vào. Đinh Nghệ vội vàng nhắm mắt lại.
Cô cảm thấy Hải Linh ngồi xuống bên cạnh, vuốt ve gương mặt cô. Đinh Nghệ từ từ mở mắt. Hải Linh nở nụ cười: "Đói bụng chưa?"
Gò má Đinh Nghệ ửng đỏ. Đều do cô đòi hỏi vô độ, cơm chiều còn chưa thèm nhìn đến đã vội cùng Hải Linh lên giường. Cô gật đầu, nhìn chăm chú ánh mắt quyến rũ của Hải Linh, bất chợt vươn tay ôm lấy cổ cô ấy. Hải Linh ngẩn người, nhưng vẫn đáp lại cái ôm của Đinh Nghệ.
Đinh Nghệ ôm Hải Linh thì thầm: "Sau này chị muốn đi đâu?
Cô có ảo giác sau này sẽ không còn gặp lại Hải Linh nữa. Hải Linh đã nghỉ việc, cô ấy có còn tiếp tục sống ở đây không?
Cảm xúc hỗn loạn bắt đầu lan tràn trong lòng. Đinh Nghệ không hiểu sao mình lại ủ rũ như vậy, cũng không hiểu bản thân giờ đây đang buồn khổ vì chuyện gì.
"Không đi đâu hết," Hải Linh dường như nhận ra sự miễn cưỡng và hoảng loạn trong lòng Đinh Nghệ, vuốt ve bờ vai cô: "Tôi ở ngay đây, không đi đâu hết."
Đinh Nghệ buông cô ra, ngồi dậy nói: "Ừ."
"Tôi nấu cơm rồi, ăn chút đi. Hủ tiếu xào cũng hâm nóng rồi." Hải Linh đi xới cơm, xưa giờ Đinh Nghệ chưa từng ngồi đợi người ta dọn cơm cho ăn như đại gia thế này.
"Ăn đi." Hải Linh cười đưa đũa cho cô.
Một nồi lẩu đơn giản, bỏ quả trứng gà, cải xanh, có cả thịt băm, bừng bừng hơi nóng. Hải Linh thuần thục xới hai chén cơm mang qua.
Trong đĩa có rau thơm thái nhỏ, hai đôi đũa không hẹn mà cùng lúc duỗi qua gắp.
"Cô cũng thích rau thơm thật ha." Hải Linh nhường Đinh Nghệ gắp trước, cười nhìn cô, ánh mắt sáng lấp lánh. Phát hiện cô và mình có điểm chung liền hết sức vui vẻ.
"Ừ." Đinh Nghệ ngẩng đầu, chạm phải ánh nhìn chăm chú của Hải Linh, hai người cứ vậy nhìn nhau, chẳng thấy chút lúng túng hay khó chịu nào.
Hồi lâu sau, Đinh Nghệ mới cúi đầu ăn cơm. Không còn cơm hộp đầy dầu mỡ, chỉ có cơm nhà bình dị, thơm ngon. Đinh Nghệ húp sạch canh. Lúc bỏ chén xuống vẫn còn chưa đã thèm.
Hải Linh hơi bất ngờ khi thấy Đinh Nghệ "nể mặt" như vậy, cô đứng dậy nói: "Có phải ăn chưa no không? Tôi lấy thêm cho cô. . . . . ."
"Không cần," Đinh Nghệ kéo cổ tay cô, ý bảo cô ngồi xuống, "Mình ngồi một lúc đi. Ăn cơm xong chạy một trăm bước đều là nói xạo đó, ngồi ngay ngắn đàng hoàng mười phút mới tốt."
Hải Linh mím môi mỉm cười: "Lý nào chứ? Tôi hay nghe người ta nói ăn xong đi bộ, thọ đến chín chín."
"Tin tôi hay tin người ta?" Giọng Đinh Nghệ mang chút nũng nịu.
Hải Linh dịu dàng đáp: "Tin cô."
"Quê của chị. . . . . . Ở đâu?" Nghe có vẻ như Đinh Nghệ đang kiếm đề tài nói chuyện, nhưng thật ra đã muốn hỏi từ lâu. Giờ đây cô rất nóng lòng muốn hỏi rõ địa chỉ, số nhà của Hải Linh.
"Quê tôi ở Khánh Dương," Hải Linh nói, "Có điều hẻo lánh lắm, không nằm trong nội thành."
"Là vùng quê hả?" Đinh Nghệ hỏi rõ ngọn ngành. Quả thật Khánh Dương cũng chẳng xa Nam Châu là mấy, ba, bốn trăm cây, lái xe mấy tiếng là đến nơi rồi.
Cao tốc hay đường sắt còn tiện hơn nữa.
"Ừ, một thôn nhỏ, có nói cô cũng không biết đâu."
"Không, chị nói tôi biết đi," Đinh Nghệ có vẻ cố chấp, "Tên thôn là gì."
Ánh mắt Hải Linh thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị ý cười che mất: "Được rồi." "Nam Cảng. . . . . ."
Đinh Nghệ lưu lại trong bản ghi chú.
Cơm nước xong, Đinh Nghệ rửa chén giúp Hải Linh. Chung Kỳ gọi đến, hỏi cô đang ở đâu, tối có về nhà không. Giọng Chung Kỳ có vẻ nghiêm trọng: "Đinh Nghệ, cậu cũng to gan lắm đó."
Đinh Nghệ đáp qua loa: "Tớ về ngay đây."
Cúp điện thoại rồi, Đinh Nghệ nhìn Hải Linh. Vừa rồi cô ấy đeo tạp dề nấu cơm, đến giờ vẫn chưa cởi, sợi dây lưng buộc phía sau phác họa rõ vòng eo mảnh mai. Hiện giờ vòng eo thon gầy này cứ đung đưa trước mắt Đinh Nghệ, thoáng chốc đã nằm gọn trong tầm tay cô.
"Chị cứ đi tới đi lui làm gì vậy?" Đinh Nghệ lôi kéo Hải Linh, "Ngồi tiếp tôi một lát cũng không được sao?"
"Nghe điện thoại xong rồi hả?" Hải Linh cười nhìn Đinh Nghệ.
Người trẻ tuổi đều hành động trước rồi mới suy nghĩ. Đinh Nghệ cũng vậy. Khi cô ý thức được bản thân không nỡ rời đi, là lúc đã làm hết thảy những chuyện khiến cô không nỡ rời đi.
Cảm giác này là sao? Đinh Nghệ ôm Hải Linh ngồi lên đùi mình, hai tay với ra sau eo cô ấy cởi bỏ tạp dề.
"Tôi phải về rồi." Cuối cùng Đinh Nghệ cũng đành luyến tiếc rút môi mình từ trên cổ Hải Linh về. Làn da trên cổ lưu lại dấu hôn nhàn nhạt.
"Ừ, tôi tiễn cô." Hải Linh chỉnh lại quần áo bị cô làm xốc xếch.