Chương 27:
Bóng lưng cô gái này cũng rất mảnh mai, khá giống Hải Linh. Dù cảnh tượng về rồi rất lúng túng nhưng nhịp chân cô gái vẫn rất ung dung, hệt như bị đối xử như vậy là chuyện cơm bữa.
Đinh Nghệ nhìn theo bóng lưng cô gái, trong lòng dấy lên lửa giận. Mấy người này sao lại muốn bỡn cợt cô ấy chứ? Gọi cô ấy đên đây lại vờ bảo cô ấy tìm nhầm người, hại người ta một chuyến đi không. Ức hiếp một cô gái không biết sao lại lưu lạc phong trần như vậy, làm bọn họ thấy vui sướng lắm sao?
Đinh Nghệ không cách nào ngừng nghĩ đến cảnh tượng Hải Linh bị đối xử như vậy.
Cô ấy sẽ ẩn nhẫn mỉm cười, sau đó nói một câu "Xin lỗi đã làm phiền", lại còn phải cố chịu đựng ánh mắt khinh miệt của mấy người kia nữa? Đinh Nghệ đem những chuyện này chuyển lên người mình, phát giác bản thân căn bản không thể chịu đựng dù chỉ một phần mười.
Sau cánh cửa lại truyền đến tiếng cười đùa.
Cô cau mày, bước nhanh về phòng mình, lấy trong túi ra một thứ rồi siết chặt trong lòng bàn tay.
Lúc đầu cô đã muốn về phòng lấy đồ, đi ra ngay lúc đó cũng là muốn tránh cho cô giá kia không bị sỉ nhục thêm nữa.
"Quay lại rồi hả? Lấy gì vậy?" Chung Kỳ nhìn thấy cô bước vào liền hỏi.
"Không có gì," Đinh Nghệ lắc đầu, "Khuya lắm rồi, chúng ta về phòng thôi?"
Trương Bân la lên: "Mới hơn mười giờ mà, chơi thêm lát nữa đi."
Chung Kỳ nhìn Đinh Nghệ, môi Đinh Nghệ mấp máy "Một ván cuối cùng." Nói rồi, cô ngồi xuống cạnh Chung Kỳ.
Chung Kỳ bắt đầu ván mới. Tưởng Lễ và cậu trai say mèm kia ngồi trên ghế sofa đối diện, chơi game cứ rống lên.
Đinh Nghệ vừa cau mày, vừa âm thầm điều chỉnh bình xịt tự vệ dạng son môi đúng hướng.
"Về thôi." Lại qua mười mấy phút, Đinh Nghệ kéo Chung Kỳ lên.
Tưởng Lễ đứng dậy, loạng chà loạng choạng ôm lấy Chung Kỳ. Mấy người kia rống ầm lên, tay anh ta cũng không hiền lành gì, niết mặt Chung Kỳ gần như muốn hôn lên.
Đinh Nghệ lập tức kéo Chung Kỳ qua, mặt lạnh: "Về phòng thôi."
Chung Kỳ bị sự tình phát sinh liên tục làm cho mơ màng, đợi đến lúc kịp phản ứng, bản thân đã bị Đinh Nghệ kéo về đến phòng.
"Hôm nay Tưởng Lễ bị gì vậy chứ?" Chung Kỳ ngồi trên mạn giường lầm bầm, "Con trai uống say đều như vậy sao?"
". . . . . . Chắc vậy." Thái độ Đinh Nghệ vừa rồi lạnh như băng lại còn cứng rắn, dường như đã làm Tưởng Lễ bất mãn.
Anh ta hài lòng hay không, Đinh Nghệ không quan tâm lắm. Dù sao đó cũng là người cô không thèm để tâm. Cô thật ra không thích Tưởng Lễ, đặc biệt là chán ghét hành vi mới vừa rồi của anh ta.
Nhưng mà, cô sợ Chung Kỳ có ý kiến với cô.
Nói thật, bạn bè trai gái người ta, đừng nói hôn môi trước mặt mọi người, dù làm chuyện gì khác nữa, người ngoài cũng quản không được. Nhưng hôm nay vẫn quá nguy hiểm. Vì Tưởng Lễ và cậu trai kia đều đã say khướt, đàn ông uống say sau cùng sẽ muốn làm chuyện gì?
Đinh Nghệ thoáng nhìn Chung Kỳ. Cô nghĩ, lần sau dù cho Chung Kỳ nài nỉ cô thế nào chăng nữa, cô cũng sẽ không đi cùng cô ấy.
"Đinh Đinh," hai người nằm trên giường, đều chưa ngủ, Chung Kỳ nhích lại gần hơn, thì thầm, "Cậu nói xem, có phải tớ không nên đối với Tưởng Lễ như vậy. . . . . ."
"Cậu đối với anh ta thế nào?" Đinh Nghệ quay đầu hỏi.
"Thời gian bọn tớ hẹn hò cũng không ngắn," Chung Kỳ nói, "Cậu nói xem tớ có nên cùng anh ấy. . . . . . Anh ấy rất muốn, tớ nhìn ra được."
"Vậy cậu có muốn không?" Đinh Nghệ hỏi rất thản nhiên.
Chung Kỳ ngớ ra giây lát. Cô còn cho rằng Đinh Nghệ sẽ ngượng ngùng gì gì đó.
"Đinh Đinh, cậu trưởng thành rồi." Chung Kỳ ra vẻ cảm thán nói.
Đinh Nghệ không khỏi nở nụ cười.
Chung Kỳ ngập ngừng một chút mới nói: "Tớ không muốn. Cậu phải hiểu rõ tớ chứ? Đừng thấy tớ ham đùa giỡn, nội tâm tớ thật ra rất truyền thống."
"Tớ biết. Cậu đã không muốn, vậy thì đừng nhân nhượng anh ta," Đinh Nghệ nói, "Cũng đừng làm gì để anh ta nghĩ là cậu muốn."
"Lẽ nào anh ấy tưởng tớ chỉ đang ngượng ngùng à?" Nhớ lại Tưởng Lễ mấy ngày gần đây nóng lòng muốn thử, Chung Kỳ cũng có chút thất vọng, "Sao con trai lúc nào cũng nghĩ đến mấy chuyện này."
Đinh Nghệ không lên tiếng. Cô cũng không hiểu những chuyện này. Lúc cô thật sự "muốn", đối tượng đều là Hải Linh, mà Hải Linh thì lúc nào cũng đáp ứng cô.
Chuyện này sao giống nhau được chứ? Đinh Nghệ cảm thấy tâm tư mình lửng lơ không sao hiểu rõ, cô và Hải Linh cũng đâu phải người yêu, sao lại đánh đồng với quan hệ giữa Chung Kỳ và Tưởng Lễ.
"À mà nè," Chung Kỳ đổi giọng nhiều chuyện, "Tên Trương Bân kia thích cậu đó. Cậu thấy anh ta thế nào hả?"
"Tớ được phép nói thật lòng không?" Đinh Nghệ hỏi.
"Đương nhiên nhất định phải nói thật lòng chứ." Chung Kỳ nói.
"Chẳng ra gì." Đinh Nghệ thẳng thắn.
"Tớ biết ngay cậu sẽ không thích người béo ú như anh ta mà . . . . . ." Chung Kỳ cười hi ha, "Vậy tóm lại là cậu thích con trai ra sao hả? Cảm thấy cậu chắc chắn phải yêu cầu cực kỳ cao."
Con trai sao? Trong đầu Đinh Nghệ một mảnh trống rỗng, cô không nghĩ ra được người nào. Cô vốn đã không giỏi giao tiếp, đến Nam Châu rồi cũng chỉ quen biết lác đác vài ba người khác giới. Nếu nói để lại cho cô ấn tượng tốt, chắc cũng chỉ có Lưu Tử Minh thôi.
Nhưng mà, Lưu Tử Minh đối với cô mà nói cùng lắm chỉ có thể làm bạn.
Đinh Nghệ lắc đầu: "Tớ chẳng có yêu cầu gì."
Chung Kỳ "chậc" một tiếng: "Người ngoài miệng nói không có yêu cầu, mới là người nhiều yêu cầu nhất."
Đinh Nghệ quay đầu nhìn cô, cắn cắn môi: "Nếu tớ nói. . . . . . Tớ không thích con trai thì sao?"
Chung Kỳ lặng im giây lát: "Chắc là cậu chưa gặp được người cậu thích thôi? Đừng kết luận sớm như vậy."
Thấy Đinh Nghệ không nói gì, Chung Kỳ lại nói, "Có phải cậu bị cô gái kia dụ dỗ mới sinh ra ảo giác như vậy không? Không phải cậu vẫn đang nhớ nhung cô ta chứ?"
Chung Kỳ than thở: "Đinh Đinh, tớ cứ cảm thấy là tớ đã hại cậu. Sao mà vừa đến Nam Châu, xu hướng tính dục của cậu liền có vấn đề vậy chứ."
"Chuyện này không liên quan đến cậu," Đinh Nghệ nhìn cô, "Thời đại học, tớ cũng chưa từng thích con trai."
"Nhưng mà. . . . . ." Chung Kỳ lắp ba lắp bắp, "Tớ thấy thường ngày cậu cực giống gái thẳng nha, còn cùng nữ sinh phòng bên cày phim Hàn, truy lùng tiểu thịt tươi.*"
*Tiểu thịt tươi: là từ dùng để chỉ các nam thần, còn trẻ và đang rất hot trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế.
"Cô ấy chạy đến chia phần cho tớ, tớ không cách nào từ chối." Đinh Nghệ nhớ đến cô gái kia, đôi mắt to tròn, hàng mi cong cong, cười lên liền có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, khi nói chuyện hai má phúng phính hồng hồng tự nhiên. Lần đầu tiên khi cô ấy chia sẻ tiểu thịt tươi với Đinh Nghệ, nhìn vào ánh mắt sáng long lanh đầy mong chờ của cô ấy, Đinh Nghệ cười nói: Được. Sau đó cùng cô nàng xem không ít phim Hàn. Đinh Nghệ cũng không ngờ bản thân mình lại dịu dàng và kiên trì đến vậy.
Sau đó nữa, cô gái kia có bạn trai, thời gian cày phim ít đi rất nhiều, quan hệ với Đinh Nghệ cũng dần nhạt đi. Về sau, Đinh Nghệ không bao giờ xem phim Hàn nữa.
"Cậu nói như vậy. . . . . . Tớ cũng ngẫm lại, lúc đó tớ cảm thấy cậu đối với Cao Vũ cực kỳ tốt." Chung Kỳ nhớ lại chuyện thời đại học.
Cô gái phòng bên trong ký túc xá tên là Cao Vũ, là hoa khôi lớp bọn họ, Chung Kỳ không ưa cô nàng lắm, cảm thấy cô ấy cả ngày đều cố tình thả thính, giọng điệu nói chuyện với con trai và con gái cũng khác nhau hoàn toàn. Nhưng Đinh Nghệ và cô ấy có vẻ rất hợp nhau.
Lúc đó Chung Kỳ cũng không nghĩ gì sâu xa. Giờ qua chuyện Đinh Nghệ chơi gái, cô không khỏi rùng mình: "Đinh Đinh, cậu đừng làm chuyện gì ngu ngốc nha. Có đường lớn cậu không đi, sao cứ khăng khăng đâm đầu vào hẻm nhỏ đầy gai chứ?"
Đinh Nghệ nhìn Chung Kỳ.
Lẽ nào tất cả mọi người cảm thấy, cô có thể khống chế ý thích của bản thân, ra một quyết định liền giải quyết mọi vấn đề? Trong lòng quyết định "đi đường lớn" thì Đinh Nghệ lập tức có thể thích Trương Bân, Lý Bân, Vương Bân à?
Đinh Nghệ cũng muốn như vậy. Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi. Cô đâu cần phải tranh đấu, rối rắm thế này.