Chương 31:
Trong không khí thoang thoảng mùi vị tanh nồng, Hải Linh rút tay về, ngắm nhìn Đinh Nghệ.
Đinh Nghệ mất tự nhiên dời tầm mắt đi. Cô ý thức được câu hỏi của mình có chút trịch thượng làm tổn thương người ta, còn có chút cố tình gây sự lung tung.
Nhưng mà lời đã nói ra rồi không thu lại được.
"Chỉ có cô thôi," Hải Linh vén tóc, cười nhạt, "Người giúp tôi chính là cô."
Đinh Nghệ suy sụp xoay người. Vừa khéo là cô. Vậy nếu là người khác thì sao? Hải Linh cũng đối tốt với người ta à? Cô nghĩ cô bị điên rồi.
"Lau đi." Hải Linh cầm khăn giấy, nhìn vào giữa hai chân Đinh Nghệ.
". . . . . . Ừ."
Sao Hải Linh không giận cô? Hải Linh dịu ngoan, khiến Đinh Nghệ không có lý do gì tức giận.
Hải Linh cẩn thận giúp cô lau dọn.
Đinh Nghệ quay đầu nhìn Hải Linh. Động tác lấy lòng như vậy, đặt trên người cô sẽ không làm người ta thấy hèn mọn, trái lại lộ ra vẻ dịu dàng, giống như thứ cô đang lau chính là trân bảo vô thượng.
Đinh Nghệ chợt nghĩ, có phải là bất kể mình muốn làm gì, Hải Linh đều sẽ không cự tuyệt?
Mình có thể đối với một người muốn làm gì tùy thích, chuyện này nghe có vẻ khiến người ta khát khao. Đinh Nghệ cũng không biết bản thân mình muốn làm gì. Thân thể đi khám không thấy có vấn đề, cũng làm cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đến khi đối mặt với Hải Linh lại khó tránh có chút dè dặt.
Kiềm nén lại kích động muốn vuốt ve Hải Linh, Đinh Nghệ hơi buồn ngủ. Nói cho cùng vẫn là cừu non. Lúc Hải Linh bảo Đinh Nghệ nhấc chân mặc quần lót dùng một lần vào, hơi thở người này đã đều đặn mà ngủ thiếp đi.
Hải Linh giảm điều hòa, kéo chăn đắp lên người Đinh Nghệ. Sau đó cô cũng nhẹ nhàng nằm xuống, cách Đinh Nghệ thật gần, nghiêng người ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say của cô ấy.
Cũng giống ngày đó, Đinh Nghệ ở nhà cô cùng cô làm, mệt đến mức ngủ thiếp đi, cô nằm bên cạnh Đinh Nghệ, dùng ánh mắt phác hoạ tỉ mỉ hình dáng xinh đẹp của Đinh Nghệ
Đinh Nghệ mơ loạn xạ đủ thứ. Một chốc mơ thấy mình và Hải Linh quấn lấy nhau thật chặt, hòa hợp gắn bó, một chốc lại nhìn thấy chữ "dương tính" chói mắt trên tờ đơn khám bệnh, chốc lát sau lại thấy Hải Linh đi cùng một gã đàn ông khác vào khác sạn, còn cô đứng phía sau tuyệt vọng đến mức rơi nước mắt, muốn hét lên lại không thể phát ra được bất kì âm thanh nào. . . . . .
Môt mớ hỗn loạn, lúc tỉnh lại thì đầu đau vô cùng.
Đến khi cô kịp phản ứng liền tắt điện thoại đang báo thức không ngừng.
Tám giờ rồi. Chín giờ cô phải đi làm.
Bên cạnh trống không, không thấy bóng dáng Hải Linh. Đinh Nghệ còn chạy vào phòng vệ sinh nhìn thử, cũng không có ai. Hải Linh đi rồi sao? Cô ấy đi đâu chứ? Cảm giác vô cùng tuyệt vọng trong mơ lại kéo đến. Đinh Nghệ mở điện thoại, nhìn thấy Wechat có một tin nhắn mới.
Chị: "Đinh Nghệ, tôi đi đây. Nhớ dậy đi làm. Bữa sáng để trên bàn."
Giọng điệu bình thường lại tự nhiên, tựa như hai người đã chung sống thật lâu, tựa như cô chỉ ra ngoài đi làm, rồi sẽ trở về. Lưu tên Hải Linh là "chị". Một người không biết phải miêu tả thế nào, một mối quan hệ không biết phải định nghĩa ra sao.
Nước mắt nóng hổi rơi trên màn hình, Đinh Nghệ mới bất giác nhận ra bản thân mình đang khóc, khóc đến đau lòng, đau đến mức khó lòng chịu nổi.
Cô biết Hải Linh sẽ không quay lại nơi này.
Dù cho quay trờ lại, cũng chỉ là để trả phòng, rồi mang đi một ít đồ đạc. Một hộ gia đình mới nào đó sẽ dọn vào không gian chật hẹp kia, người ở tiệm mát xa sẽ dần dần lãng quên một cô gái tên Hải Linh, đám khách khó tính sẽ chuyển qua dán mắt vào một tiểu thư mới.
Lần đầu tiên Đinh Nghệ hiểu được, quan hệ giữa người và người chính là mỏng manh như vậy, không thể ỷ lại. "Chị" không phải cha mẹ, sẽ không có quan hệ thân thích trói buộc cả đời; "Chị" cũng không phải là bạn cùng phòng, không có tình bạn học cùng trường cùng trọ; "Chị" đến cả đồng nghiệp, quan hệ lợi ích tạm thời cũng không có khả năng.
Hai người chỉ là người qua đường của nhau.
Một khi "chị" mất hứng, muốn đi rồi thì sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô, dù cho "chị" đã từng dịu dàng đến thế nào, muốn làm gì thì làm với chị ra sao.
Từng giọt từng giọt nước mắt thi nhau rơi trên màn hình di động.
"Tiểu Đinh? Em sao vậy?" Lưu Tử Minh từ sau máy tính đối diện thò đầu ra, kinh ngạc hỏi, "Mắt sưng hết rồi."
"Không sao." Đinh Nghệ lạnh nhạt trả lời.
Cô cắm đầu làm việc như máy suốt cả ngày, mãi đến tận tan tầm mới mở wechat, do dự hồi lâu, đồng nghiệp xung quanh lần lượt kéo về gần hết rồi, mới mở nhật ký trò chuyện với "chị" ra.
Nhật ký trò chuyện không nhiều, chỉ có mấy câu đối thoại hẹn thời gian địa điểm, còn có mấy câu lúc cô chuyển 2000 đồng cho Hải Linh lần trước, với cả một câu sáu giờ sáng nay Hải Linh gửi đến.
Đầu ngón tay vẽ loạn trên màn hình.
Cô nghĩ, lần này có phải Hải Linh hủy kết bạn với cô rồi không? Đinh Nghệ rất sợ, không muốn nhìn thấy bằng chứng mình đã bị hủy kết bạn.
Nhưng cô lại rất mốn biết Hải Linh đang ở đâu.
Gom hết dũng khí, cuối cùng gõ một câu: "Chị đang ở đâu?" Nhấn gửi.
Cũng ngay lúc đó hiện lên, người nhận yêu cầu xác minh bạn bè, bạn và người nhận vẫn chưa kết bạn. Đinh Nghệ ngây ngẩn cả người.
Hải Linh hủy kết bạn với cô rồi.
Trong lòng như bị môt khối đá khổng lồ lấp kín, nặng trĩu. Mặt Đinh Nghệ như khúc gỗ thu dọn đồ đạc, mang túi chuẩn bị về.
"Tiểu Đinh!" Lưu Tử Minh từ sau lưng cô chạy đến, "Không phải đã hẹn cùng nhau ăn cơm rồi sao?"
"Dạ?" Đinh Nghệ mù tịt, lúng túng nhớ lại, dường như lúc trưa Lưu Tử Minh có nói hôm nay cùng ăn cơm hay gì đó. Lúc đó đầu óc Đinh Nghệ rất loạn, cũng chẳng rõ anh ấy nói gì.
"À, vậy giờ đi thôi. Thật ngại quá, tôi quên mất thời gian."
Đinh Nghệ nói rồi ấn thang máy. Lưu Tử Minh bắt đầu luyên thuyên cửa tiệm kia nấu cháo chính gốc thế nào, Đinh Nghệ nghe câu được câu mất.
Trên đường đi Lưu Tử Minh lại mở nhạc của The Carpenters. Bình thường nghe cũng tính là êm tai, giờ lại có vẻ ồn ào, người thường ngày nhìn còn thuận mắt, ấy vậy mà trêu cho Đinh Nghệ thật phiền lòng.
Bực bội, khó chịu không sao kiềm được.
Cô cầm lòng không được lại lấy điện thoại ra, mở nhật ký trò chuyện với "chị", gửi xác minh bạn bè.
Nhìn qua Lưu Tử Minh đang nghe nhạc The Carpenters miệng liên túc mấp máy, khẩn trương siết chặt điện thoại trong tay, giống như đang đợi xét xử. Khoảnh khắc đó, cô chợt nhận ra bản thân mình thật hèn mọn.