Trang

12/03/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 37

    Chương 37:

 

    Đinh Nghệ cũng không biết qua bao lâu mình mới nặng nề thiếp đi. 

    Ánh ban mai chiếu thẳng lên mặt cũng không thể làm cô tỉnh giấc, trái lại là một tràng tiếng gõ cửa gọi cô dậy. 

    Giọng một cô gái loáng thoáng truyền đến: ". . . . . . Nị hảy nầy tù chù mé á?" (Em làm gì ở đây vậy?) 

    Đinh Nghệ mơ mơ màng màng xoay người, nhìn thấy bên cạnh mình trống không.

    Nhất thời cô tưởng là mình nằm mơ. Hải Linh chấp nhận đề nghị kết bạn của cô, cô đến đây tìm Hải Linh, tất cả đều là giấc mơ. 

    Cô để chân trần bước xuống giường, vừa mở cửa nhìn đã thấy Hải Linh đứng trước mặt cô, đôi mắt đào hoa cong cong tròn xoe vì bất ngờ.

    "Sao vậy?"

    Đinh Nghệ kéo tay cô, xác nhận thử hiện giờ không phải là đang nằm mơ mới thở phào, buông Hải Linh ra. 

    "Ồ, tối qua nhóc ngủ lại đây à?"

    Đinh Nghệ quay đầu nhìn lại, một cô gái mảnh mai đang kinh ngạc nhìn cô, trên tay cầm điếu thuốc, đang chuẩn bị châm.

    "Chị. . . . . . Chị Chu." Đinh Nghệ chào hỏi cô nàng. 

    Tầm mắt Chu Mân vẫn đảo quanh giữa Đinh Nghệ và Hải Linh. 

    Hải Linh nói: "Tối qua cô ấy đến khuya quá, em không yên tâm để cô ấy về, nên ở lại đây."

    "Duỳn lòi hảy cấm ma, quai ừm tắc . . . . . ." (Ra là vậy, chẳng trách) 

    Chu Mân liếc xéo Đinh Nghệ, lại đổi lại tiếng phổ thông, "Tôi hỏi nhóc làm gì mà mới sáng sớm đã ở đây." 

    Đinh Nghệ nhìn Hải Linh giây lát, sau đó đột nhiên cầm lấy bật lửa trên bàn, bước đến gần Chu Mân.

    Ngón tay thon dài lúng túng, cẩn thận mồi một ngọn lửa.

    Chu Mân đưa điếu thuốc ngậm lên miệng, liếc mắt nhìn Đinh Nghệ. Châm thuốc xong, Chu Mân rít một hơi. Khuôn mặt cô thấp thoáng sau làn khói.

    "Nhóc bao tuổi rồi?" Chu Mân ngậm thuốc lá, giọng điệu không rõ ràng.

    "22 ạ." Đinh Nghệ thành thật trả lời. 

    Cô hơi sợ, nhưng không sợ con người tên Chu Mân này bao nhiêu, mà là sợ Hải Linh để ý nhận xét của Chu Mân. Ánh mắt đánh giá của Chu Mân làm cho cô có phần căng thẳng.

    Cô bất chợt nhớ lại, hôm đó cô và Hải Linh đi cùng nhau, lúc chạm mặt Chung Kỳ, cô bỗng nhiên buông tay Hải Linh ra. Giờ khắc này, Đinh Nghệ đã hiểu mình tàn nhẫn thế nào.

    "Hôm nay là chủ nhật, sẽ có rất nhiều người đến đây làm móng," Hải Linh kéo hết màn cửa lên, quay đầu nở nụ cười với Đinh Nghệ, "Cô sắp về chưa?" 

    Đinh Nghệ nhìn cô không chớp mắt: "Em giúp chị được không?" 

    Hải Linh sững sờ, lập tức nở nụ cười xinh đẹp: "Việc nặng không thôi, cô không làm được đâu."

    Ánh mắt dò xét của Chu Mân vẫn phủ lên người Đinh Nghệ, Đinh Nghệ vuốt vuốt tóc, giận dỗi nói: "Vậy em. . . . . . Về nhà ngay đây."

    "Đi rửa mặt trước đi, đợi lát tiễn cô ra ngoài." 

    Hải Linh mở cửa kính ra. Đinh Nghệ cầm lấy ba lô trong phòng trực, động tác đột nhiên khựng lại.

    Cô còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Hải Linh. Cô còn có rất nhiều lời muốn nói với Hải Linh. Cô vẫn luôn cho rằng bản thân mình thờ ơ lạnh nhạt, nhưng giờ đây những cảm xúc trong lòng nói cho cô biết, chẳng qua là cô còn chưa gặp đúng người.

    Ngón tay thon dài siết chặt ba lô.

    Thật thích chị ấy. Muốn cùng chị ấy mãi ở bên nhau. Nhưng mà chị ấy lại không đáp lại mình. Hóa ra cảm giác "cầu mà không được" là như vậy, lần đầu tiên Đinh Nghệ có cảm giác này. Vừa hy vọng lại mất mát, ngọt ngào lại thống khổ.

    Cửa mở ra, Hải Linh bước vào nhìn cô. Hải Linh đã thay xong đồng phục, thấy cô cả buổi còn chưa ra ngoài, tưởng cô gặp phải vấn đề gì. 

    "Sao vậy? Hôm nay dậy sớm quá không quen hả? Về ngủ thêm đi." 

    Hải Linh mím môi cười, mắt bị chói nắng khẽ nheo lại. Phòng ở thôn Châu không hề có ánh mặt trời, tựa như một lớp màu nhàn nhạt nhuộm da thịt trắng như tuyết của cô ánh vàng.

    "Nếu bắt xe buýt ở đây, cô phải tra tuyến. . . . . .Ưm. . . . . ." 

    Đinh Nghệ vừa muốn nhìn thấy nụ cười dịu dàng rạng rỡ của cô, lại vừa không muốn. Cô cảm thấy có một bức tường vô hình chắn giữa cô và người cô từng thân thiết, cô đang chần chừ ở đây, nhưng Hải Linh lại phớt lờ.

    Chỉ có thân mật khắng khít, mới làm cô có được cảm giác chiếm hữu. 

    Hải Linh đẩy cô ra, cánh môi bị mút mạnh nên lộ chút sưng đỏ, cô cúi đầu lau qua khóe môi: "Đi nhanh đi, chị Chu còn đang ở ngoài kia." 

    Đinh Nghệ lui về sau hai bước, xoay người chạy ra ngoài. 

    Chu Mân đã ngậm điếu thuốc thứ hai, cười một tiếng: "Bạn nhỏ."


Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7