Trang

24/03/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 49

    Chương 49:


    Ánh mắt Hải Linh lóe lên chút ánh sáng, lập tức liền ảm đạm: "Nói sau đi."

    Cô xưa giờ chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội đi học. Sơ trung còn chưa học hết đã nghỉ mất rồi, trồng rau, làm ruộng, lên thành phố ngây ngốc học đại nghề xoa bóp và làm móng . . . . . . Những việc này, mới là thứ thuộc về cô.

    Vậy mà giờ Đinh Nghệ nói cho cô biết, cô cũng có thể đi học. 

    Đinh Nghệ vuốt ve gương mặt cô: "Chị vẫn không tin em?"

    Cô gái thanh tú, cẩn thận từng li từng tí nhích lại hôn cô: "Em nói chị có thể thì chị nhất định có thể." 

    Hải Linh cười: "Được."    

    "Hải Linh," Đinh Nghệ nói, "Chị đừng làm ở chỗ chị Chu nữa, được không?" 

    Hải Linh nhìn cô, không hỏi tại sao.

    Đinh Nghệ vội vàng giải thích: "Không phải em cảm thấy công việc này thế nào đâu. . . . . . Chỉ thấy. . . . . ." 

    Cô không nói tiếp được, cô sợ xúc phạm đến Hải Linh. 

    Cô gái ngoài kia ăn mặc thiếu vải. Khiến Đinh Nghệ hốt hoảng cảm thấy mình dường như đã về lại phòng mát xa ở thôn Châu. . . . . .

    Hải Linh thật chẳng dễ gì mới thoát khỏi nghề đó. Còn cô gái kia, hơn phân nửa là Chu Mân mang về. Chu Mân muốn phát tài, ai cũng không ngăn nổi, nhưng cô ấy không thể kéo  Hải Linh theo. 

    "Hải Linh. . . . . ." Đinh Nghệ cúi đầu hôn mũi lên cổ cô, "Chị đừng làm nữa, em nuôi chị." 

    Đinh Nghệ lương tháng còn chưa đến 6000, lời âu yếm nói thật êm tai.

    Nhưng Hải Linh vẫn là lần đầu tiên, nhận được lời bảo đảm chân thành như vậy. Tấm lòng này của Đinh Nghệ đã làm cô thỏa mãn lắm rồi.

    Dựa núi núi sẽ đổ. Vả lại, cô sao cam lòng để Đinh Nghệ nuôi cô. Đinh Nghệ còn nhỏ hơn cô hẳn mấy tuổi. Cô gái 22 tuổi, vốn được cưng chiều từ nhỏ, Hải Linh làm sao có thể để cô ấy chịu khổ nuôi mình.

    "Nói bậy," Hải Linh hờn dỗi nói, "Chị cũng đâu phải người tàn phế, có tay có chân, mắc gì bắt em nuôi?" 

    Đôi mắt trong veo của Đinh Nghệ nhìn cô.

    Cô thở dài: "Em cho chị suy nghĩ thật kỹ."

    "Em chỉ muốn tốt cho chị, làm chuyện bản thân mình muốn làm, đừng mãi nghĩ cho người khác nữa. Cuộc sống là cuộc sống của chính chị, muốn trải qua thế nào chị có quyền tự quyết định." Đinh Nghệ khẽ nói.

    Đinh Nghệ quả nhiên khác hẳn cô. Đinh Nghệ tự do, dũng cảm vậy đó.    

    Nhưng Đinh Nghệ hiểu cô, đối tối với cô. Điều này làm cô cảm động muốn khóc. Một người tự lực cánh sinh quá lâu, trên người sẽ luyện thành một lớp vỏ bọc rất dày, bỗng nhiên nhu tình xuất hiện, nhấn chìm cô, làm cô mềm dần đi, khiến cô lộ ra rất nhiều điểm yếu đuối và hèn nhát. Kìm lòng không đặng, liền muốn dựa dẫm vào người kia.

    Đinh Nghệ phụ giúp Hải Linh đến lúc đóng cửa, lại tiễn cô về nhà, mới lưu luyến không rời quay đi. 

    Trên đường về, cô nhớ đến lời Chung Kỳ hỏi cô: ". . . . . . Cậu muốn sống chung với cô ấy?" 

    Cô thật sự muốn ở cùng một chỗ với Hải Linh.

    

    Hôm nay, Đinh Nghệ tan ca liền đến tiệm, vừa vào cửa đã bị Chu Mân chặn lại. 

    "Nhóc tìm Hải Linh? Em ấy đang làm việc bên trong, nhóc ở đây đợi một lát đi." 

    Chu Mân ngồi vắt chân trên sofa. Đinh Nghệ đưa mắt nhìn quanh một vòng, hiện giờ trong tiệm chẳng có ai làm móng cả.

    Làm việc gì mà không thể để người ta thấy? Đầu óc Đinh Nghệ tức khắc trống rỗng, mặc kệ Chu Mân, đi thẳng vào trong. 

    Đối diện phòng trực là phòng mát xa, cửa khép hờ một cánh, bên trong truyền ra giọng một người đàn ông: ". . . . . . Bố mày tiêu tiền không phải để rước bực! Đám đàn bà thối. . . . . ." 

    Hải Linh mang theo nụ cười mỉm: "Tiên sinh thật ngại quá, cô ấy mới đến, chắc chưa nói rõ với ngài . . . . . . Như vầy đi, lần này miễn phí cho ngài, ngài xem thế nào ạ?" 

    "Lần này miễn phí rồi, còn lần sau!" Gã đàn ông đánh giá toàn thân Hải Linh một lượt nói.

    Nghiêm Tiểu Đình rúc sau lưng Hải Linh không dám hé răng. Gã đàn ông này rõ ràng là đồ vô lại, sờ ngực cô, còn không chịu trả tiền —— cô đã nói rõ với khách rồi, cởi quần áo sờ soạng phải thêm 100.

    "Vậy đi, cô em cũng cởi ra, để anh xem xem chỗ các em có đáng 100 đồng không!" Gã đàn ông nở nụ cười ghê tởm nói với Hải Linh.

    Cửa sau lưng bị đẩy ra, đập vào bả vai Nghiêm Tiểu Đình.

    Nghiêm Tiểu Đình tưởng là Chu Mân, vội vã tránh đi, không ngờ là cô gái cao ráo kia, vẻ mặt lạnh tanh đứng trước cửa.

    Gã đàn ông trợn tròn mắt nhìn. Tiệm này vậy mà còn mời nữ sinh đại học? 

    "Chị theo em ra ngoài." Đinh Nghệ kéo cổ tay Hải Linh.

    Hải Linh phất tay Đinh Nghệ ra, nói nhỏ: "Em ra ngoài đợi chị." 

    Sau đó xoay người cười với gã đàn ông nói: "Tiên sinh thật ngại quá. Ngài xem, Tiểu Đình vẫn đang đợi mát xa cho ngài đấy, ngài cứ nguôi giận, làm xong rồi nói, được không ạ?" 

    Hải Linh xinh đẹp, quyến rũ, nói năng nhỏ nhẹ với gã đàn ông, Nghiêm Tiểu Đình quần áo hở phân nửa, lại đây nhận lỗi với gã, lửa giận của gã cũng không quá lớn: "Rồi rồi rồi, anh cũng không so đo nữa, lần sau phải giảm giá cho anh!" 

    Đinh Nghệ mặt lạnh, xoay người đi mất rồi.

    Chu Mân thảnh thơi ngồi ngay cửa, đang cắn hạt dưa, nhìn thấy Đinh Nghệ làm mặt lạnh ra ngoài, trong lòng cười nhạo một tiếng. Hải Linh chẳng qua chỉ giải quyết chút chuyện vặt trong công việc thôi, cô nhóc lại bày ra bộ mặt xấu như vậy.

    Đinh Nghệ dừng lại bên cạnh cô một chút, không nói gì, mở cửa đi ra ngoài.

    Mấy phút sau, Hải Linh từ trong phòng lao ra, nóng lòng hỏi Chu Mân: "Chị Chu, có thấy Đinh Nghệ không?"

    "Đi mất rồi." Chu Mân cắn hạt dưa nói.

    Hải Linh lao ra ngoài. Cô bây giờ không lo được chuyện xin nghỉ với chị Chu, cũng không lo nổi cửa tiệm. Cô chỉ biết là Đinh Nghệ giận rồi. Nhưng cô không thể không làm mấy chuyện này. Tính khí Nghiêm Tiểu Đình quá nóng, nói chuyện lại chua ngoa, không giỏi giao thiệp, dễ chọc điên đám khách hay bắt bẻ, Hải Linh hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô ta, cô ta đều không để trong lòng, rốt cuộc lần này gặp trúng một tên ba gai.

    Mấy tên đàn ông tìm đến tiểu thư, ngoại trừ muốn phóng túng dục vọng như cầm thú, còn muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại. Trong đời sống bị sếp chửi mắng, bị vợ trách móc, hoặc là bị đồng nghiệp khinh thường. . . . . . Đến đây rồi, chỉ muốn nghe mấy lời êm tai. Vậy nên chỉ cần tâng bốc bọn họ, căn bản không có gì bất ổn.

    Đi được mấy bước đã nhìn thấy Đinh Nghệ. Cô nàng đứng trước một quán trà sữa, mặt không cảm xúc nhìn tòa nhà trước mặt. Ánh tà dương rực rỡ xuyên qua bầu trời vẩn đục của Phổ Nam, hạ xuống mặt Đinh Nghệ, phủ thêm cho cô một gam màu ấm áp.

    Hải Linh nhận ra, Đinh Nghệ không nỡ đi.

    Cả cõi lòng cô đầy ấm áp, bước đến kéo tay Đinh Nghệ, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7