Chương 53:
Mưa bên ngoài vẫn đang rơi lất phất. Trái tim trong lồng ngực Đinh Nghệ đập thình thịch. Nếu Hải Linh nói "Không muốn" thì làm sao bây giờ?
"Chị cũng không cần trả lời em vội. . . . . ." Đinh Nghệ cúi đầu, bàn tay phủ trên đùi Hải Linh chuyển đến đầu gối, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Muốn." Hải Linh gật đầu.
Đinh Nghệ ngẩng đầu lên, ánh mắt rạng rỡ nhìn cô: "Thật hả?"
Hải Linh nhớ đến lời Chu Mân nói với cô.
"Em thật sự nghĩ kỹ rồi? Hai đứa đều còn trẻ, cô nhóc kia lại chẳng có gì cả."
Cô cúi đầu, không nói gì.
Chu Mân gảy tàn thuốc: "Tính ra đây là chuyện của em, em quyết định rồi thì cứ làm."
Hải Linh cười nhìn cô: "Dạ."
Đinh Nghệ cảm thấy cảnh vật lờ mờ xung quanh tức khắc đều sáng bừng lên.
Hải Linh đồng ý với cô rồi? Vậy về sau hai người có thể sống chung một nhà. . . . . . Có thể từng giờ từng phút đều ở bên nhau. . . . . .
"Nhưng mà, nếu chúng ta phải ở ghép với Chung Kỳ ấy. . . . . . Chị bằng lòng không?" Đinh Nghệ khẩn trương hỏi.
Hải Linh nhìn thấy bộ dạng cô khẩn trương đến chau mày, cười càng tươi hơn: "Không thành vấn đề mà."
Đinh Nghệ thở phào một hơi.
"Đợi chị Chu tuyển được người phù hợp, chị sẽ không làm ở đó nữa." Hải Linh nói.
Khóe mắt Đinh Nghệ hồng hồng, thu tay mình về, cúi đầu lấy trong túi ra một tờ giấy.
"Cái này," Đinh Nghệ phấn khích nhích lại, "Em đã giúp chị tìm tài liệu mấy khóa đào tạo, chị xem thử có muốn đến không? Có khóa trực tiếp học thiết kế, cũng có khóa học phác họa cơ bản. . . . . . Chị không cần vội tìm việc làm, tuy em kiếm được không nhiều, nhưng mà nuôi chị với em cũng đủ mà. . . . . ."
Cô càng nói, giọng càng thấp xuống.
"Linh," Đinh Nghệ thấp thỏm nhìn cô, "Có phải chị đang nhân nhượng em không?"
Hải Linh lắc đầu: "Không có đâu, chị vốn đã không muốn làm nữa. Chị từng khuyên chị Chu đừng làm mấy chuyện này, nhưng chị ấy không nghe chị."
Cô nắm chặt tay Đinh Nghệ, nhẹ giọng nói, "Cảm ơn em nha."
Nếu không có Đinh Nghệ, cô cũng rất khó hạ quyết tâm. Chị Chu có ơn với cô, dù phải mệt chết, cô cũng sẽ dốc hết sức giúp cho chị ấy.
Nhưng mọi thứ Đinh Nghệ vẽ ra cho cô tốt đẹp đến vậy, làm cô không thể không khao khát. Không có Đinh Nghệ, cuộc đời cô chỉ là một màu xám xịt, ngoan cường vật lộn, lặng lẽ lao lực, tuy nhiên sẽ không bao giờ nghĩ đến tương lai.
Năm năm sau cô đang làm gì, mười năm sau cô đang làm gì? Cô không nghĩ đến. Vậy mà Đinh Nghệ lại nghĩ thay cô.
Đinh Nghệ lẽ nào không phải là ân nhân của cô.
Phải dùng cái gì để kháng cự Đinh Nghệ đây? Cô nhớ cô còn chưa bắt đầu kháng cự, thì đã giải giáp đầu hàng rồi. Ngay cả khi cô không tin tương lai sẽ luôn có Đinh Nghệ, lại vẫn đắm chìm trong sự ôn nhu hiện thời của cô ấy.
"Sao lại cảm ơn em?" Đinh Nghệ trông có vẻ đau lòng.
"Cảm ơn em nhìn trúng chị." Hải Linh nhìn cô, thì thầm.
Khóe môi Hải Linh hiện ra ý cười lém lỉnh, Đinh Nghệ mới lại đặt tay lên đầu gối Hải Linh, gò má ửng đỏ. Cô không giỏi ăn nói, cũng không biết phải chứng minh tấm lòng của mình với Hải Linh thế nào. Chỉ biết trong lòng như uống nước có ga, nổi đầy bọt khí ngọt ngào.
Ăn cơm xong, Hải Linh cầm tờ giấy A4 lên, cẩn thận bỏ vào trong túi.
"Hôm nay, chúng ta đi tìm nhà luôn nha?" Hai người ra khỏi quán mì, Đinh Nghệ kéo tay cô, trông có vẻ rất háo hức.
"Ừ, được." Hải Linh cười.
"Không tìm gần thôn Châu sao?" Ngồi trên chuyến xe buýt chưa từng ngồi, Hải Linh hỏi.
"Không ở đó được," Đinh Nghệ nói, "Chị không thích chỗ đó."
Hải Linh ngắm nhìn sườn mặt tinh xảo của cô, trong lòng bỗng thấy ấm áp.
"Em cũng chưa từng hỏi, sao chị lại đến chỗ chị Chu." Hải Linh đột nhiên nói.
Đinh Nghệ ngẩn ra giây lát: "Em được hỏi hả?"
Hải Linh nở nụ cười xinh đẹp: "Ừ."
"Được," Đinh Nghệ cực kỳ nghiêm túc, "Vậy giờ em hỏi chị, sao lúc đó chị lại đến chỗ chị Chu?"
Hải Linh bị cô chọc cười, sau đó nhẹ tựa lên vai cô, kể lại: "Trước đó chị về thăm nhà. Em trai sắp kết hôn, mẹ chị cho rằng chị xúi quẩy, chị chỉ đành quay lại tìm việc làm, vừa hay chị Chu mở tiệm, nên bảo chị qua."
Đây là lần đầu tiên, Đinh Nghệ nghe Hải Linh kể chuyện gia đình cô ấy.
". . . . . . Mẹ chị bình thường đối với chị rất dữ, nhưng chị không trách bà chút nào. Bà khổ quá rồi, trong người còn có bệnh. Chỉ cần chị giúp được em trai, chính là đã giúp bà ấy."
Những chuyện Hải Linh kể khác xa với Đinh Nghệ, Đinh Nghệ biết mình rất khó đồng cảm. Nhưng Hải Linh bằng lòng kể với cô, cô cũng đã rất hạnh phúc. Chí ít, cô là người lắng nghe Hải Linh.