Trang

12/04/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 56

    Chương 56:
 


    Đinh Nghệ ngẫm nghĩ, trước hết vẫn cầm điện thoại lên nhắn một tin cho Hải Linh: "Em làm việc trước đã."
 
    Năm, bốn, ba, . . . . . . Trong lòng còn chưa đếm hết năm số, tin nhắn thứ hai của Lưu Tử Minh đã bắn qua: "Nếu thật sự không thoải mái, cứ nói với tôi. Nếu gắng gượng được, trưa tôi dẫn em đi ăn cháo, ra một thân mồ hôi uống thêm thuốc, bảo đảm khỏe ngay thôi." 

    Đinh Nghệ liếc nhìn điện thoại chẳng hiện tin nhắn mới, hai tay chần chừ trên bàn phím máy tính giây lát, vẫn là gõ tin trả lời: "Không sao, tôi vẫn ổn [mặt cười]"

    Tay chuyển qua con chuột, nhanh chóng tắt khung chat, Lưu Tử Minh chỉ nhắn qua một biểu tượng cảm xúc, cũng không nói gì.

    Trên thực tế, Đinh Nghệ chưa tỏ ra yếu đuối trước bất cứ ai, bất kể phương diện nào cũng vậy. Thời mới vào làm, bởi chưa từng tiếp xúc với sản phẩm máy nước nóng và vòi điện, không nắm rõ một số khái niệm cơ bản, giám đốc liền không coi cô ra gì. Lưu Tử Minh lén khuyên cô đừng nóng, giám đốc nói gì thì cứ để ông ta nói, phụ họa vài câu là được. Nhưng Đinh Nghệ vẫn tăng ca mỗi ngày, tự tìm hiểu kỹ hết 50 loại sản phẩm. 

    Tương tự, dù đang bệnh cô cũng không muốn bày ra dáng vẻ uể oải, chọc đến người xung quanh, đặc biệt là Lưu Tử Minh đối với cô quan tâm chu đáo

    Cô nhìn qua điện thoại. 

    Người duy nhất muốn tỏ ra yếu đuối, cũng là người duy nhất đáng cho cô tỏ ra yếu đuối, lại vẫn chưa trả lời cô.
 
    Gắng gượng làm việc một hồi —— Đinh Nghệ cũng không để ý là bao lâu, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Điện thoại cuối cùng cũng vang lên.

    Linh: "Hết giờ làm ra ngoài, đến bệnh viện. Chị đợi em dưới lầu. [mỉm cười]"
 
    Linh: "Em đừng nhiều lời với chị, bệnh vặt cũng phải chú ý. Thời gian này đúng lúc có dịch cúm, đi khám thử mới yên tâm." 

    Hai câu đơn giản, làm Đinh Nghệ tức khắc phấn chấn, quên luôn cả chuyện Hải Linh hơn nửa ngày không trả lời cô, cuối đầu cười nhắn: "Được." 

    Gắng gượng đến giữa trưa, Đinh Nghệ vẫn không thấy đỡ hơn.

    Thời gian vừa qua 12 giờ, Lưu Tử Minh lập tức đứng dậy, nhoài người qua nhỏ giọng hỏi Đinh Nghệ: "Đi thôi? Xuống ăn cơm?" 

    Đôi mắt phía trên khẩu trang của Đinh Nghệ cong cong: "Anh đi ăn với mọi người đi, tôi muốn đến bệnh viện một chuyến." 

    Lưu Tử Minh cúi đầu cầm thẻ nhân viên đeo lên: "Vậy tôi đi với em nhé."

    "Không cần đâu," bởi tâm tình tốt, đôi mắt Đinh Nghệ lại cong lên, "Bạn tôi đến rồi."
 
    "Thật hả?" Lưu Tử Minh cười cười, "Chính là người bạn lần trước tôi đã gặp sao?" 

    "Vâng, là chị ấy." Đinh Nghệ vừa trả lời vừa cầm theo túi ra ngoài. 

    Thang máy quá chậm, cũng không biết phải đợi đến chuyến thứ mấy mới có thể chen vào, Đinh Nghệ cột tóc lên, xoay người đi về phía thang bộ.
 
    "Tiểu Đinh," Lưu Tử Minh từ phía sau cô đuổi tới, thấp giọng nói, "Có phải em quá tự ti rồi không? Rõ ràng em xứng với người tốt hơn nhiều."
 
    Đinh Nghệ sững sờ, nhưng bước chân cũng không hề chậm lại, thờ ơ đáp: "Sao lại nói vậy?"

    Lưu Tử Minh cho rằng cô đã ngầm thừa nhận, hãy còn chân thành nói: "Cô gái tốt như em vậy, nhất định phải sáng suốt, đừng để bị mấy lời nói ngon ngọt đánh động. Người không tốt với em, không xứng với em." 

    Lưu Tử Minh bất ngờ khuyên bảo làm Đinh Nghệ sững sờ lần nữa. 

    Qua vài giây, cô đã hiểu rõ Lưu Tử Minh hiểu lầm chuyện gì —— anh ta cho rằng "bạn trai" của Đinh Nghệ cực kỳ không đáng tin cậy, tổn thương lòng cô.

    Mấy cô gái khác trong công ty có bạn trai, quả thật hầu hết bạn trai đều đã từng xuất hiện ở công ty. . . . . .

    Cô nhẹ nhàng lắc đầu —— "Các cô" cùng với "bọn họ", căn bản đã khác nhau, vậy nên cách các cô hẹn hò, cũng không thể lấy "bọn họ" làm tham chiếu.
 
    Nếu miễn cưỡng so sánh, vậy không công bằng.
 
    "Chị ấy. . . . . . Đối với tôi rất tốt," Đinh Nghệ trấn tĩnh lại, nghiêng đầu nói với Lưu Tử Minh, "Là tôi theo đuổi chị ấy."

    Tạ ơn chữ Hán, "chị ấy" và "anh ấy" đồng âm. 

    Lưu Tử Minh lộ vẻ kinh ngạc và tiếc nuối: "Em theo đuổi anh ta?" Anh lắc đầu, "Tôi thật hâm mộ anh ta. Vậy anh ta bao tuổi rồi?" 

    Đinh Nghệ kiên nhẫn trả lời: "25 tuổi."

    Lưu Tử Minh nói: "Thật ra nam so với nữ mà nói, sẽ trưởng thành muộn hơn, ấu trĩ hơn, vậy nên đa số con gái bây giờ đều thích mấy ông chú mà, chênh lệch tuổi tác gì gì đó, quả thật cũng rất có lý."
 
    Đinh Nghệ khẽ mỉm cười, thầm nghĩ: Chiếu theo lý này, hà tất phải tìm một ông chú, tìm một cô gái giống như cô đây, chẳng phải càng bớt chuyện.

    Lưu Tử Minh 27 rồi. Trong lòng anh ta cảm thấy, Đinh Nghệ 22, anh ta 27, chênh lệch tuổi tác như vậy quả là trời đất tạo nên. 

    Đinh Nghệ không đem lời anh ta nói để trong lòng. Cô đang nghĩ, có phải Hải Linh đợi sốt ruột rồi không?

    Hôm nay trời không mưa, ánh nắng cực kỳ gay gắt. Hải Linh mặc một bộ váy dài lộ vai, trong tay mang theo cây dù, đợi trước cửa cao ốc.
 
    Thang máy cách khoảng mười phút sẽ phun ra nuốt vào một đống người, nhưng lại không có Đinh Nghệ. 

    Xuyên qua cửa kính, cô nhìn thấy cửa thang bộ xuất hiện hai người, nam cao lớn đẹp trai, nữ hoạt bát thanh tú, sánh vai cùng đi, thật không vừa mắt.
 
    Dường như tâm linh tương thông, Đinh Nghệ lập tức quay đầu liền nhìn thấy cô. Vội chào tạm biệt Lưu Tử Minh, chạy như bay qua đó. 

    "Linh." Đinh Nghệ kéo tay cô. 

    "Còn sốt không?" Hải Linh sờ sờ trán Đinh Nghệ. 

    Trời đang đứng bóng, chắc là Hải Linh đợi rất lâu rồi, trên trán đã ứa một lớp mồ hôi mịn. Cô là người không hay đổ mồ hôi, vậy mà giờ cũng đổ rồi, chứng minh cô đang nóng lắm.

    Đinh Nghệ cúi đầu nhìn cô, trong lòng lại thầm hổ thẹn vì suy nghĩ đen tối vừa rồi của mình —— Hải Linh thích cô mà, sao cô nhất định phải so tới so lui chứ?
 
    Có lẽ cô đang muốn chứng minh sự lựa chọn của mình không hề sai, tất cả những nổi loạn và đấu tranh tư tưởng của bản thân cũng không sai —— người trước mặt này yêu cô, đáng cho cô bất chấp mọi thứ. 

    Rốt cuộc đây là đang hoài nghi Hải Linh, hay là hoài nghi chính mình, cô cũng chẳng rõ nữa.
 
    Nghĩ đến đây, Đinh Nghệ liền sinh ra cảm giác chán ghét bản thân sâu sắc. 

    Cô nắm chặt tay Hải Linh, rũ mí mắt nhìn cô ấy: "Linh, em khó chịu." 

    Đây cũng là lần đầu tiên cô nhận thấy, tình yêu không những mang đến cho cô hoa tươi và mộng đẹp, còn có thêm nhiều "vật phẩm tặng kèm".

    "Vẫn còn sốt," Vẻ mặt Hải Linh trở nên nghiêm túc, "Đến bệnh viện công khám xem."
 
    "Dạ." Đinh Nghệ lộ vẻ rất nghe lời, móc lấy ngón út của Hải Linh. 

    Giữa trưa, bệnh viện không có người nào. 

    Y tá trực bạn đo nhiệt độ cho Đinh Nghệ trước: "39 độ 7!" 

    Hải Linh khẩn trương hỏi: "Nghiêm trọng như vậy?"
 
    "Không nghiêm trọng," y tá lắc đầu, "Truyền nước đi, không thì không tốt cho phổi."
 
    Đinh Nghệ xua tay, định nói "Tôi uống thuốc là được", liền bị Hải Linh ấn lên ghế: "Chị đi đóng tiền."
 
    Vòng eo thon của Hải Linh lắc một cái, người liền lách đến quầy đóng tiền. 

    Đinh Nghệ ngồi trên ghế, nhìn Hải Linh bận rộn vì mình, chợt thấy yên tâm. 

    Cô vì tâm tình thất thường của mình mà cảm thấy khó chịu. 

    Đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, cổ tay được ấm áp bao lấy, Hải Linh ngồi xổm trước mặt cô, dịu giọng hỏi cô: "Muốn ăn gì? Chị mua cho em."

    "Không," ánh mắt Đinh Nghệ dán trên mặt Hải Linh, môi mỏng tựa như đang giận dỗi hơi chu lên, "Chị ngồi với em một lát, lát nữa rồi mua, được không?"

    "Được," Hải Linh ngồi cạnh cô, quay đầu nhìn cô, "Sợ tiêm phải không?"

    Đinh Nghệ quay đầu, mới phát hiện trong mắt Hải Linh một tia trêu chọc tinh quái, đôi mắt đào hoa cong lên, long lanh nhìn cô. 

    "Ừm, sợ." Đinh Nghệ tựa lên vai cô, "Chị giữ lấy em, em không sợ nữa." 

    Còn lâu cô mới sợ tiêm đó.

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7