Chương 58:
Phải chăng Hải Linh hiểu lầm gì rồi? Đinh Nghệ chậm tiêu bấy giờ mới kịp phản ứng, kể ra thì Hải Linh đã mấy lần, không biết vô tình hay cố ý nhắc đến Lưu Tử Minh với cô.
Giờ đây Lưu Tử Minh lại ân cần các kiểu, có phải đã làm Hải Linh không vui rồi không?
Lưu Tử Minh hãy còn nói gì đó, Đinh Nghệ ngoài miệng trả lời, nhưng một câu cũng không nghe lọt. Cô thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Hải Linh. Hải Linh dịu dàng cười với cô, giống như nét ủ rũ vừa rồi là do Đinh Nghệ nhìn lầm.
Đinh Nghệ ngập ngừng giây lát: "Tổ trưởng, hay là anh về công ty nghỉ trưa đi, ở đây có người. . . . . . Có Hải Linh ngồi chơi với tôi là được rồi."
Lưu Tử Minh cười ha ha nói: "Tôi ngồi với các em thêm chốc nữa được mà, dù sao cũng không ngủ trưa được. Hai người các em mau ăn đi chứ."
Bấy giờ Đinh Nghệ mới nhìn đến đồ ăn trên bàn. Hóa ra Hải Linh cũng mua cháo, song chỉ có một hộp, còn lại là một hộp cơm dẹp dẹp, cô không thấy rõ là cái gì.
Lưu Tử Minh cũng chú ý tới: "Em cũng mua cháo? Trùng hợp quá đi, ha ha ha. À đúng rồi, Hải Linh, em cũng là bạn cùng phòng của Tiểu Đinh à?"
Mặt Đinh Nghệ tức khắc đỏ rực, Hải Linh thản nhiên cười đáp: "Đúng vậy."
Nói như thế, trái lại cũng đúng. Dẫu sao sau này các cô cũng là "bạn cùng phòng" chung sống dưới một mái nhà rồi.
Lưu Tử Minh bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Tôi nói mà, lần trước đã thấy em hơi quen quen. Vậy chắc hẳn trước đây lúc đưa Tiểu Đinh về nhà đã gặp em rồi."
Hải Linh không ngớt tươi cười: "Chắc là vậy đó. Cám ơn anh đã săn sóc Tiểu Đinh."
Cô gái trước mặt vừa là bạn của Đinh Nghệ, lại vừa xinh đẹp quyến rũ, được cô cảm ơn khó tránh làm cho người ta mát lòng mát dạ, Lưu Tử Minh cũng không ngoại lệ: "Đừng khách sáo với tôi. Hai em tranh thủ ăn đi, Tiểu Đinh về công ty muộn chút cũng không sao đâu, tôi nói với giám đốc một tiếng là được rồi."
Hải Linh cười duyên nói: "Vậy nhờ anh rồi," sau đó khom lưng nhìn Đinh Nghệ, "Ăn nha?"
Đinh Nghệ gật đầu: "Ừ, em muốn ăn của. . . . . ."
"Chị mở nắp giúp em." Hải Linh nhẹ giọng ngắt lời cô, lấy phần ăn Lưu Tử Minh mua ra, mở nắp, hương thơm ngập tràn.
Hải Linh nhân cơ hội thổi nguội, thật cẩn thận đảo khuấy hết một lượt, không phát hiện có thứ gì trông như hải sản hay cay nóng, chỉ bỏ thêm rau thơm và thịt băm, vô cùng thanh đạm, bấy giờ mới yên tâm bưng lên đưa đến tay Đinh Nghệ.
Mặt Đinh Nghệ ửng hồng, hơi há miệng nhích lại, giống như đang đợi đút cho ăn.
Nào ngờ Hải Linh chỉ cầm muỗng nhét vào trong tay cô: "Ăn đi, nguội hết rồi."
Hải Linh vốn định đút Đinh Nghệ ăn. Không biết thế nào cô lại đổi ý. Có lẽ là e ngại Lưu Tử Minh bên cạnh, dáng vẻ Đinh Nghệ hé môi đợi người ta đút đồ ăn quá mức mê người, không muốn để cho Lưu Tử Minh nhìn thấy; cũng có lẽ là sợ anh chàng trước mặt này sẽ đón lấy cái muỗng, thay cô làm, vậy thì. . . . . . Nói chung cô suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng chỉ để Đinh Nghệ tự ăn.
"Ăn ngon không?" Hải Linh dịu giọng hỏi, trong đôi mắt đào hoa lấp lánh phản chiếu hình bóng Đinh Nghệ.
"Ừ," Đinh Nghệ nuốt xuống một ngụm, "Ngon lắm."
Lưu Tử Minh nhìn qua đồng hồ đeo tay: "Vậy tôi về trước đây? Nếu lát nữa em không về được, nhớ nói tôi biết ha."
"Được," Đinh Nghệ thở phào một hơi, nói, "Cảm ơn anh, tổ trưởng."
Dáng vẻ ngoan ngoãn của cô có thể làm cho người ta sinh ra ý muốn bảo hộ cực mạnh. Nếu không có Hải Linh ngay cạnh, Lưu Tử Minh cũng muốn vỗ vỗ đầu cô rồi.
Lưu Tử Minh cười tạm biệt các cô, sau đó xoay người rời khỏi phòng tiêm. Thật ra anh ta vốn định ngồi thêm một lúc, nhưng không hiểu sao có một khoảnh khắc nào đó giữa hai người các cô khiến anh cảm thấy mình rất dư thừa.
Nhưng Lưu Tử Minh bẩm sinh là người lạc quan —— hai người là bạn cùng phòng mà, đương nhiên là có cảm giác thân thiết lạ thường.
Lưu Tử Minh vừa đi, Hải Linh lấy lại cái muỗng, đút Đinh Nghệ ăn.
Thân thể Đinh Nghệ thường rất khỏe mạnh, hiếm khi đau ốm, được người khác đút cơm là chuyện khi còn nhỏ. Mặc dù trên người còn sốt, nhưng cảm giác bất an và khó chịu trong lòng đã được bàn tay mềm mại và ánh mắt dịu dàng của Hải Linh an ủi rồi.
"Chị cũng ăn đi," Đinh Nghệ liếm liếm khóe môi, "Để em tự làm được rồi. Đúng rồi, chị mua gì cho mình vậy?"
Hải Linh cười cười, không trả lời câu hỏi của cô: "Nếu đã nhiều cháo thế này, vậy chị cũng ăn cháo đi, bằng không lại ăn không hết."
"Linh, em muốn ăn phần chị mua cho em," Đinh Nghệ nhìn cô, "Em không thích ăn dược thiện."
Lưu Tử Minh thật sự rất chu đáo, có lòng mua dược thiện*. Dược thiện ở Cháo Nam nấu rất ngon, không hề giống dược thiện mấy chỗ khác, đầy mùi thuốc bắc. Bởi vậy giá tiền cũng cao hơn.
*Dược thiện: Dược thiện là phương pháp sử dụng thực phẩm mang tính chất chữa bệnh để nuôi dưỡng, bảo vệ cơ thể.
"Ăn cái này đi, bổ dưỡng." Hải Linh cúi đầu lại múc một muỗng, đưa đến bên môi Đinh Nghệ.
Đinh Nghệ cố gắng tìm kiếm vết tích không vui trên mặt cô, nhưng không tìm được.
"Phần chị mua, chị còn muốn ăn đó," Hải Linh căng môi son, dùng muỗng đụng nhẹ vào môi cô, "Ăn mau."
Đinh Nghệ ngoan ngoãn hé miệng, từng ngụm từng ngụm ăn hết bữa trưa trong tay Hải Linh. Đút cô ăn xong, Hải Linh mởi giở phần mình mua ra, cúi đầu ăn.
Lúc cô dọn hộp cơm, Đinh Nghệ nhìn thấy cơm chiên.
"Cái này là. . . . . ." Đinh Nghệ sững sờ, "Chị mua cho chị sao?"
"À. . . . . ." Hải Linh khẽ cười một tiếng, "Không phải, là không chắc em muốn ăn gì nên mua hai món, cho em chọn."
Đinh Nghệ câu lấy ngón tay cô, muốn nói gì đó rồi lạ thôi.
Đinh Nghệ rất muốn giải thích, nhưng nhìn nét mặt bình tĩnh của Hải Linh lại cảm thấy không cần thiết. Nếu như giải thích một hồi, trái lại có khiến Hải Linh hiểu lầm không đây?
Đinh Nghệ chọn không giải thích.
Hai ngày sau đó, ngày nào Hải Linh cũng chạy đến cùng Đinh Nghệ đi tiêm. Lưu Tử Minh đã bị giám đốc đưa đi công tác cùng, mấy ngày nữa mới về được, ngoại trừ thăm hỏi cô vài câu qua Wechat, cũng không ghé qua "quan tâm" cô nữa.
Rốt cuộc nhờ sức đề kháng tốt, đến chủ nhật, Đinh Nghệ lại dồi dào sinh khí. Tìm được nhà rồi, chính là căn nhà ở hoa viên Đường An, 2800 một tháng.
Sáng chủ nhật, Đinh Nghệ cùng Chung Kỳ đóng hành lý trong nhà xếp lên xe, sau đó lại chạy đến con phố nhỏ ở Phổ Nam, thuê cho Hải Linh một chiếc xe tải chở hàng, cùng cô ấy chuyển đồ đến nhà mới.
Đứng trước phòng khách chất đầy hành lý, Đinh Nghệ và Chung Kỳ có chút ngỡ ngàng.
Trước đây đến Nam Châu, trên người rỗng tuếch không có thứ gì, đồ gia dụng phải mua từng chút một, lúc đưa vào nhà một người cũng nhàn nhã; giờ đây đồ đạc đủ cả, trái lại làm cho hai người các cô khó mà thích ứng.
Chung Kỳ có chút lúng túng ngó qua Hải Linh rồi vén tay áo bắt đầu dọn dẹp, Hải Linh nhận ra được, còn nghiêng đầu cười cười với cô.
Nụ cười kia, đặt trong mắt đàn ông và Đinh Nghệ gọi là câu hồn nhiếp phách, đặt ở chỗ Chung Kỳ lại khiến người ta không thoải mái; vòng eo phập phồng gợi cảm kia, quả thực quyến rũ hệt như yêu nữ, cô ấy còn làm như không có gì, Quỳ trên sàn nhà dọn thứ này thứ kia. . . . . .
Chung Kỳ thu tầm mắt lại. Đến giờ cô còn mơ mơ hồ hồ như người trong mộng: Đinh Nghệ có bạn gái! Mà cô, lại sắp cùng Đinh Nghệ còn cả bạn gái cô ấy sống chung một nhà!
Vi diệu quá đi mất.