Chương 59:
Hải Linh quỳ trên sàn nhà, cúi đầu dùng kéo cắt băng keo trên thùng giấy. Dụng cụ vệ sinh đều nằm trong cái thùng này.
Đinh Nghệ nhíu nhíu mày, Tiến lên rút lấy chiếc kéo trong tay Hải Linh, duỗi tay xuống dưới nách cô, đỡ cô lên hệt như đỡ đứa con nít.
Hải Linh bị Đinh Nghệ "xách" qua một bên.
Đinh Nghệ gỡ băng keo, lấy khăn lau ra đưa cho cô: "Chị đi lau sơ phòng ngủ là được rồi."
Mắt Chung Kỳ sắp bị chọt đuôi luôn rồi. Cô không ngờ có ngày Đinh Nghệ cũng sẽ trở nên. . . . . . trở nên "khắm lặm*" như vậy! Cô cũng có thể "lau sơ qua phòng ngủ là được" chắc!
*Nguyên văn: 酸臭 :Toan xú. Toan: chua, xú: hôi. Thường hay dùng để miêu tả bầu không khí giữa các cặp đôi show ân ái trước mặt một đứa FA ấy. Không tìm được từ nào thích hợp nên dùng "khắm lặm" tạm vậy, đều có nghaiax khó ngửi như nhau.
Đinh Nghệ lấy chổi và cây lau nhà ra, nhìn Chung Kỳ: "Cậu muốn quét nhà hay lau nhà?"
Chung Kỳ "Hừ" một tiếng, nhận lấy chổi: "Vậy cứ để tớ quét nhà đi."
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, trời đã nhá nhem tối.
Chung Kỳ ngắm nhìn căn nhà sáng bừng lên, phấn khích nói: "Cuối cùng cũng xong rồi, Đinh Đinh, say này tớ đi làm chỉ mất năm phút thôi!"
Nói đến đây cô mới nhớ, nơi này cách Phổ Nam khá xa, liền hỏi Đinh Nghệ: "Cô. . . . . . Hải Linh đi làm có phải xa lắm không?"
Đinh Nghệ nhìn qua Hải Linh, Hải Linh cười nói: "Một thời gian ngắn nữa chị sẽ nghỉ việc."
"À. . . . . ." Chung Kỳ gật gù.
"Chị có thể gọi em là Tiểu Kỳ không?" Hải Linh nghiêng đầu nhìn cô, cười duyên nói.
Chung Kỳ ngẩn ra giây lát: "À. . . . . . Cái này. . . . . . Cũng được."
Đinh Nghệ bỏ chiếc khăn trong tay xuống, bước đến đụng đụng tay Hải Linh, vẻ mặt như có chút buồn bực: "Chị chưa từng gọi biệt danh của em. . . . . ."
Chung Kỳ không nhịn được bóc phốt: "Đinh Nghệ, cậu có mắc ói không? Còn ghen với tớ? Tớ gọi cậu ‘Tiểu Nghệ’ chắc cậu chịu à?"
Hải Linh cười: "Chị ra ngoài mua chút đồ về nấu ăn, hai em muốn ăn gì?"
Chung Kỳ phấn khích: "Chị biết nấu cơm hả? Vậy tốt quá rồi! Trước đây em từng đến Khánh Dương một lần, thấy canh bún bên đó ăn cực ngon, chị biết làm không?"
Chung Kỳ đã sớm chán ngấy cơm tiệm rồi, chỉ mong sao có người nấu cơm.
Hải Linh cười nói: "Biết chứ, vậy lát nữa làm canh bún ăn ha."
Chung Kỳ sớm đã đói đến mức da bụng dính da lưng, không khách sáo nói: "Em muốn ăn thêm rau sống!"
Hải Linh hỏi: "Vậy em ăn rau thơm không?"
Chung Kỳ lắc đầu: "Không thích lắm. Có điều cũng có thể ăn được."
Đinh Nghệ ở trước cửa đổi giày: "Vậy em đi mua đồ ăn, hai người ở nhà nghỉ xíu đi."
Hải Linh kéo áo cô: "Em biết mua hả? Chị với em cùng đi đi."
Đinh Nghệ vốn lo cho eo của cô, nhưng nhìn khóe miệng cô cười chúm chím, không có vẻ gì khó chịu, liền gật đầu: "Cũng được, chợ bán đồ ăn gần ngay đây."
Nhìn hai người dây dưa trước cửa, Chung Kỳ mím mím môi, lên tiếng nhắc: "Đinh Đinh, hai người đi nhanh rồi về, trời tối rồi."
Đinh Nghệ ừ một tiếng.
Tà dương xuyên qua kẽ lá cây dong hàng dừa, ánh vàng rực rỡ rải đầy mặt đất. Bấy giờ nắng nóng đã dịu đi, gió mát hiu hiu thổi, hai người nắm tay nhau dạo bước trên con đường nhỏ, vô cùng mãn nguyện.
"Con người Chung Kỳ người rất tốt, chỉ là hơi thẳng tính," trầm lặng hồi lâu, Đinh Nghệ mở miệng nói, "Chị đừng để ý, nói chuyện với cậu ấy cũng có thể thoải mái chút, cậu ấy không giận đâu."
Hải Linh trông có vẻ tốt tính, làm người ta yêu mến, nhưng không khi nào mất đi vẻ "lấy lòng người khác". Những cô gái Đinh Nghệ quen biết, có mấy ai không nũng nịu, chịu không nổi chút xíu ấm ức, tính tình Hải Linh tốt quá mức, làm cô thấy khổ sở trong lòng. Cô thà rằng Hải Linh không tốt như vậy, thà rằng cô ấy có chút hẹp hòi.
Cô cũng đang nghĩ, ba người ở chung như vậy có phải không tiện lắm?
Không đợi cô ngẫm nghĩ kỹ càng vấn đề này, đã cảm thấy trên mặt bị thứ gì đó ấm áp chạm vào, Hải Linh tươi cười nhìn cô: "Chị biết rồi mà."
Đinh Nghệ không ngờ Hải Linh bạo dạn dến vậy, đỏ hết cả mặt: "Chị biết là tốt rồi."
Chung Kỳ mơ mơ màng màng nằm trong phòng ngủ. Cửa phòng ngủ không đóng, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cảm thấy hình như có ai vào nhà, còn cố ý thấp giọng thì thầm liên miên.". . . . . . Làm hai phần. . . . . . Không phải em thích ăn hả? . . . . . ."
Chung Kỳ mở to mắt. Có lẽ là bị mùi thức ăn thơm lừng gọi dậy, giống hệt với hương thơm năm đó cô ngửi được ở đầu đường khi đến Khánh Dương.
Cô từ trên giường bật dậy, hứng chí bừng bừng kéo cửa lùa ngăn giữa phòng khách và phòng bếp, vẻ mặt biến đổi mấy lượt, lại cấp tốc lùi ra ngoài, đến cả câu nói nổi danh "thật ngại quá hai người cứ tiếp tục" cũng không kịp nói ra khỏi miệng.
Đại khái là Hải Linh đang xào nấu, Đinh Nghệ từ phía sau ôm eo cô, vùi đầu vào cổ cô, đang làm gì không cần nói cũng biết.
Lúc Đinh Nghệ bưng đồ ăn ra, mặt Chung Kỳ đỏ rực như sắp phun máu, ngồi trên sofa xem ti vi.
Đinh Nghệ cũng lúng túng một hồi. Vừa rồi giúp Hải Linh một tay, Hải Linh buộc lại tạp dề làm lòng cô không khỏi nhộn nhạo, nghĩ là Chung Kỳ còn đang ngủ, liền. . . . . . Muốn "khinh bạc" Hải Linh vài cái, không ngờ Chung Kỳ lại dậy đúng lúc như vậy.
Đinh Nghệ khom lưng đặt đồ ăn lên bàn.
Ánh mắt Chung Kỳ lướt qua ngón tay thon dài của cô, lại lập tức thu tầm mắt về. Tim cô nàng còn đang không nghe lời mà điên cuồng đập thình thịch, trong đầu không ngừng chiếu lại cảnh tượng vừa nhìn thấy. Chính là bàn tay thon dài này, vừa rồi ở trên người Hải Linh. . . . . . Đây thật khác xa với Đinh Nghệ mà cô quen biết.
Chung Kỳ liếc qua bóng lưng Đinh Nghệ, không được tự nhiên cầm điều khiển đổi đài. Cô vốn muốn đi giúp bê đồ ăn —— nếu như không có chuyện lúng túng vừa rồi.
Hải Linh thật sự nấu ăn rất giỏi. Canh bún vốn được người địa phương xem như đồ ăn sáng, vậy mà Chung Kỳ nói một câu, Hải Linh liền làm cho cô thật, trong đó có thịt băm, gan heo và rau sống, ở giữa điểm xuyết hành thái nhỏ tươi xanh. Ngoài ra còn xào rau muống, thêm một con tôm hấp đỏ hồng.
Chung Kỳ vốn đã đói đến mức da bụng dính da lưng, nhìn thấy đồ ăn ngon liền tạm thời đem chuyện không vui vừa rồi quẳng hết ra sau đầu.
"Đinh Nghệ, cậu không ăn gan heo à?" Chung Kỳ giờ mới chú ý, trong chén của Đinh Nghệ toàn bộ đều là rau thơm.
"Ừ," Đinh Nghệ gật đầu, "Tớ không ăn nội tạng, nên Hải Linh làm hai loại."
Chung Kỳ "Ồ" một tiếng, muốn nói "giờ tớ mới biết cậu không ăn nội tạng", nhưng lại không nói ra lời, cúi đầu bóc tôm.