Trang

01/06/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 68

    Chương 68:

 

    Trong phòng thuê chật hẹp, dơ bẩn, bừa bãi, Nghiêm Tiểu Đình đang soi một chiếc gương trang điểm loang lổ ố bẩn. Phấn thô tán lên mặt, nhưng lại không che nổi vẻ tức tối của cô.

    "Chẳng hiểu mấy hôm nay bà chủ bị sao nữa, tâm trạng không tốt, ngày nào cũng nổi nóng với tụi tao. Giờ chuyện dọn vệ sinh toàn là tao làm, tao nói với bà chủ có thể luân phiên từng người làm không? Mày đoán coi bà chủ nói sao? Cô ta nói ngực tao nhỏ nhất, nên phải làm! Mày nói coi mẹ kiếp đây không phải ức hiếp người ta à!" 

    Cô gái đầu dây bên kia õng ẹo nói: "Ôi trời, dù sao người ta cũng là bà chủ mà, mày cứ nhịn chút đi. KTV lần trước cũng bị niêm phong rồi, loại tiệm nhỏ này an toàn hơn, mày cứ chăm chỉ kiếm tiền đi."

    Nghiêm Tiểu Đình hậm hực cúp máy: "Được rồi được rồi, nói với mày cũng chẳng tác dụng gì."

    Lúc trước Hải Linh làm quản lý, Nghiêm Tiểu Đình còn đối với cô không phục; giờ đổi thành Chu Mân trực tiếp quản lý bọn họ, trái lại tháng ngày càng trôi qua không dễ dàng.

    Hải Linh tính tình mềm mỏng, chưa bao giờ mắng chửi ai, lại còn "chùi đít" cho các cô, nào giống Chu Mân, chanh chua khắc nghiệt, ngày ngày bóc lột người ta.

    Nhất là mấy ngày nay, cũng chẳng biết Chu Mân mắc giống ôn gì, cắn người lung tung hệt như con chó điên. Đều tại con ả Đinh Nghệ đó! Nếu không có ả, Hải Linh chẳng phải vẫn sẽ tiếp tục ở lại đây à? Nếu không có ả, hiện giờ Nghiêm Tiểu Đình cũng không cần phải chịu cảnh chèn ép này! Nghe đâu giờ Hải Linh đang làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng quần áo, lương tháng còn không được 3000. Nghiêm Tiểu Đình tô son môi, hậm hực cười lạnh một tiếng:

    Nhân viên bán hàng chính là "công việc đàng hoàng" à? Kiếm được còn không bằng phân nửa cô!

    Trước khi Nghiêm Tiểu Đình từ quê nhà Du Xuyên đến đây, đã chung sống cùng một người đàn ông, cũng đã sinh một đứa con, nhưng cuộc sống hàng ngày kham khổ không nói, chồng còn ham uống rượu, cờ bạc. Cô liền vứt đứa trẻ ở nhà, lén lút trốn đi. Tuy là cảm thấy có lỗi với đứa bé, nhưng cũng thật sự không còn cách nào —— nếu mang theo con chồng trước, về sau ai mà thèm cô chứ. Cũng từng nghĩ kiếm được chút tiền sẽ không làm nghề này nữa. Đã từng hẹn hò bạn trai, tìm được việc phụ bếp trong một nhà hàng. Kết quả có lần ở trên giường, lỡ miệng kể với bạn trai, bị bạn trai tẩn cho một trận rồi lập tức chia tay. Sau đó, cô nản lòng thoái chí, nghĩ bằng không thì cứ tiếp tục tích góp tiền đi.

    Người có hoàn cảnh gần giống như mình, đột nhiên từ giữa vũng bùn thoát thân, tuy cả người vẫn mang theo đầm đìa bùn đất rửa không sạch, gượng gạo đứng bên bờ, nhưng chung quy đã có thể ngó xuống nhìn Nghiêm Tiểu Đình trong đầm.

    Mọi người cùng nhau ngâm trong vũng bùn tốt biết bao chứ. Nếu là một gã đàn ông giàu có, vậy Nghiêm Tiểu Đình cũng có thể hiểu, lại cứ một mực là con gái, còn nghèo như vậy.

    Cô gái dáng người cao cao đó ước chừng thật sự chẳng có gì.


    "Chung Kỳ, cậu đang ở đâu?" Đinh Nghệ cau mày, một tay đảo rau trong nồi, một tay cầm điện thoại, "Tới giờ cơm rồi." 

    Ngón tay Chung Kỳ siết chặt điện thoại.

    "Đêm nay tớ không về nhà đâu. Các cậu ăn đi."

    "Cái gì? Cậu đang ở đâu?" Đinh Nghệ ngừng động tác, nhìn Hải Linh giây lát.

    Chung Kỳ cắn cắn môi: "Tớ ở chung với Tưởng Lễ."

    Tưởng Lễ đã mua đồ uống về, đồ uống ướp lạnh đặt trên tủ đầu giường, đang ứa nước ướt dầm dề. Trong phòng tắm cũng ướt dầm dề, Tưởng Lễ đang tắm, ngay lúc này anh ta đang rất nóng lòng, còn chưa đến năm phút, tiếng nước đã biến mất rồi.

    "Các cậu đi đâu chơi vậy? Sao không nói trước với tớ? Phát vị trí cho tớ ngay. . . . . ." Trong lòng Đinh Nghệ tăng thêm mấy phần không vui.

    Kể từ khi dọn nhà, tâm tình Chung Kỳ đã bất thường, luôn nhắm vào cô và Hải Linh. Cô cũng đã cho qua rồi, ngày nào Hải Linh cũng vất vả cực nhọc nấu cơm cho các cô, mà đổi lại là thái độ này của cô ấy?

    Chung Kỳ không nói lời nào, giọng Đinh Nghệ càng lạnh hơn: "Rốt cuộc đang ở đâu?" 

    Chung Kỳ cúp máy, phát vị trí cho Đinh Nghệ.

    Vài giây sau, điện thoại Chung Kỳ đã vang lên, Chung Kỳ nhận cuộc gọi, Đinh Nghệ lạnh như băng nói: "Cậu muốn qua đêm với anh ta trong khách sạn à?" 

    Tưởng Lễ từ trong phòng tắm chạy ra, trên thắt lưng quấn khăn tắm, nhìn Chung Kỳ.

    Trong ánh mắt anh ta có ngọn lửa đang bùng cháy. Điều này làm cho Chung Kỳ có chút sợ hãi.

    Tưởng Lễ hẹn cô ra ngoài xem phim, hỏi dò cô có muốn đi mướn phòng qua đêm không. 

    Lúc đó cô hỏi: "Anh có thể bảo đảm không làm bất cứ chuyện gì với em không?" 

    Tưởng Lễ nhướng mày: "Đương nhiên rồi. Anh đã bao giờ nuốt lời đâu."

    Chung Kỳ nhớ đến lời Đinh Nghệ từng nói với cô: ". . . . . . Cậu không muốn, vậy thì đừng nhượng bộ anh ta, cũng đừng làm gì khiến anh ta cảm thấy cậu muốn. Giống như ma xui quỷ khiến, Chung Kỳ gật gật đầu. 

    "Đúng đấy," Chung Kỳ cười một tiếng, "Làm sao, tớ không được ở khách sạn à?" 

    "Không phải không được," Đinh Nghệ hít sâu một hơi, "Quan trọng là. . . . . . Cậu đang muốn. . . . . ."

    "Đúng đấy," Chung Kỳ cười hì hì ngắt lời cô, "Tớ muốn đấy."

    "Thôi được. . . . . ." Đinh Nghệ còn chưa nói hết lời, điện thoại đã bị ngắt rồi.

    "Thế nào rồi?" Hải Linh nhìn Đinh Nghệ.

    "Lại gọi cho Đinh Nghệ đấy à?" Tưởng Lễ cả người trần truồng bò lên giường, nhích lại gần cô hơn, mùi đàn ông trưởng thành xộc vào mũi. Chung Kỳ "Ừ" một tiếng, tựa như giận dỗi cầm điện thoại để im lặng rồi vứt lên tủ đầu giường. 

    Trước đây chưa từng ở cùng một phòng với Tưởng Lễ, quá lắm là một lần, cùng với bạn bè của Tưởng Lễ liên hoan đến rất khuya, Tưởng Lễ lặng lẽ xin cô cho chút thể diện, không thể mất mặt trước đám anh em, hai người tách ra một phòng riêng, Tưởng Lễ ngủ trên ghế sofa.

    Tuy rằng Tưởng Lễ thường hay thăm dò cô, nhưng cũng chưa thật sự làm ra chuyện gì cả, điều này cũng là nguyên nhân Chung Kỳ tương đối tin tưởng anh ta.

    Nhưng bây giờ, cô thật sự hơi sợ rồi. Hai người trò chuyện, Tưởng Lễ thỉnh thoảng hôn hôn sờ sờ cô, chỉ chốc lát, thân thể rắn chắc óng hừng hực dán sát cô, có thứ gì đó đội lên bắp đùi cô.

    "Tưởng Lễ. . . . . ." 

    Chung Kỳ quay đầu nhìn anh ta, vừa muốn nói chuyện, môi đã bị phủ kín. Đoán chừng Tưởng Lễ đã mấy ngày không cạo râu, châm lên miệng cô nhoi nhói.

    Cũng không phải chừa từng đón nhận nụ hôn. Chung Kỳ ôm lấy cổ Tưởng Lễ. Nhưng đón rồi lại đón, Chung Kỳ rốt cuộc không nhịn được giãy giụa. Tưởng Lễ quá mạnh, túm lấy cánh tay cô, cô giãy không ra.

    "Buông ra. . . . . . Ưm. . . . . . Buông tay. . . . . ." 

    Chung Kỳ hoảng hốt, Tưởng Lễ thở gấp, táy máy tay chân với cô.

    Vào tai Tưởng Lễ, sự cự tuyệt của cô lại như lời mời gọi mê người. Đã đợi lâu vậy rồi, Chung Kỳ rốt cuộc cũng bằng lòng cùng anh ta mướn phòng, anh ta đã mặc nhận trong lòng Chung Kỳ đang muốn mà còn ngại. Tất cả kiềm chế trong khoảnh khắc này đều đã bùng nổ.

    "Ầm ầm ầm!"

    Cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ, động tác của Tưởng Lễ cũng ngừng lại giây lát, vẫn đang đè tay Chung Kỳ, cố nén lửa giận hỏi: "Ai vậy!"

    Bên ngoài không trả lời, vẫn cứ gõ cửa.

    Tưởng Lễ thấp giọng mắng một câu "Đ*t", tròng áo thun vào rồi xuống giường. Vừa mở cửa nhìn, liền thấy người anh ta không muốn thấy nhất —— Đinh Nghệ. 

    Kể từ chuyện ở công viên nước lần đó, Tưởng Lễ đã có thành kiến với Đinh Nghệ. Anh ta và Đinh Nghệ vốn dĩ đã không thân, sau chuyện đó lại càng là không cùng chí hướng không chung đường (Đạo bất đồng bất tương vi mưu: 道不同不相为谋: một câu trong Luận Ngữ). Anh ta cho rằng Đinh Nghệ suốt ngày giả bộ thanh cao, còn dư hơi quản chuyện của anh ta và Chung Kỳ. Bởi vậy không ít lần anh ta đã nói xấu Đinh Nghệ trước mặt Chung Kỳ.

    "Ủa Tiểu Đinh, có chuyện gì à?" Tưởng Lễ nhìn qua Hải Linh theo sau Đinh Nghệ, giọng điệu thoáng chậm lại.

    "Làm phiền rồi, tôi đưa chút đồ cho Chung Kỳ." Đinh Nghệ thờ ơ nói một câu xong, lách qua Tưởng Lễ tiến vào phòng. 

    Tưởng Lễ không nhịn được khẽ lầm bầm một câu, vừa ngẩng đầu phát hiện Hải Linh đang nhìn anh ta, lại lập tức câm miệng. 

    Trước đây lúc Chung Kỳ còn ở làng đô thị, Tưởng Lễ đến nhà cô, từng giáp mặt với Hải Linh. Lúc đó đã cảm thấy cô gái này vô cùng kinh diễm. Sao bây giờ lại chen chung một chỗ với Đinh Nghệ? 

    Đinh Nghệ mặt lạnh băng, lúc bước vào phòng liền bị Chung Kỳ nhào đến ôm eo.

    "Hu hu hu Đinh Đinh. . . . . . Tớ muốn về nhà. . . . . ."

    "Chung Kỳ chuyện gì xảy ra với cậu vậy?" 

    Tưởng Lễ vừa quay đầu lại nhìn, mặt thoáng cái đen lại, "Là em nói muốn đến mướn phòng, bây giờ lại khóc lóc ỉ ôi giống như anh đã làm gì em vậy!"

    "Anh còn nói?" Chung Kỳ vừa khóc vừa nói, "Anh đây là cưỡng bức!" 

    "Tôi con mẹ nó đ*t cô rồi? ? Đ*t chưa cô nói đi!" Tưởng Lễ hung hăng đá một cước lên dép đi trong nhà, hùng hùng hổ hổ mặc quần, cầm ví của mình lên, "Nửa năm rồi nhỉ? Tôi nhịn cô đủ lâu rồi! Loại quê mùa như cô thế này có mà đầy, còn tự cho mình là tiểu công chúa chắc? ? ?"

    Chung Kỳ sửng sốt đến mức quên cả rơi nước mắt (nín bặt). Tưởng Lễ trước giờ chưa từng lộ ra vẻ thô bạo thế này trước mặt cô. Cô vừa hãi vừa sợ, vừa rồi nếu Đinh Nghệ và Hải Linh không đến, cô có phải đã cùng anh ta. . . . . .

    "Dẹp đi! Mẹ kiếp . . . . . ." Tưởng Lễ đóng sầm cửa lại, ra đến cửa còn ngả ngớn đánh giá một lượt thân hình Hải Linh, sau đó nghênh ngang bỏ đi.


    "Còn khóc à?"

    Chung Kỳ ngẩng đầu nhìn, là Đinh Nghệ. 

    Đinh Nghệ cầm một ly nước đặt lên đầu giường cô. 

    "Đinh Đinh. . . . . ." Chung Kỳ khịt mũi một cái, "Tớ cảm thấy. . . . . . Tớ cảm thấy hình như tớ hơi thích cậu. . . . . ." 

    Đinh Nghệ sững sờ đến mức nhăn mày: "Cậu nói bậy gì vậy chứ."

    "Thật đó!" Chung Kỳ quẹt nước mắt, "Ngày nào tớ cũng ghen. Cảm thấy hình như cậu có Hải Linh xong, đã hoàn toàn quên mất tớ vậy. Tớ từng yêu đương nhiều vậy rồi, lần này đột nhiên có chút mơ hồ. . . . . ."

    "Tớ cảm thấy không phải," Đinh Nghệ lắc đầu, "Cậu đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Khoảng thời gian này đều là lỗi của tớ, không suy nghĩ đến cảm nhận của cậu, tớ xin lỗi cậu."

    "Nhưng mà. . . . . . Sao tớ lại có cảm giác như vậy?" Chung Kỳ đã khóc sưng cả mắt. 

    Đinh Nghệ thở dài: "Có lẽ là ảo giác thôi." 

    Đinh Nghệ ra ngoài rồi. Chung Kỳ phủ kín chăn lên đầu. Trong lòng cô rất loạn, cực kỳ loạn, rồi trái lại hóa thành một mảnh trống rỗng, không còn sót lại bất cứ thứ gì, không cách nào suy nghĩ bất kỳ vấn đề gì. 

    Qua hồi lâu, điện thoại của cô vang lên một tiếng. Là Đinh Nghệ gửi qua một video. 

    Chung Kỳ vừa nhấn mở, mặt lập tức đỏ rực. Sao Đinh Nghệ. . . . . . lại gửi cho cô thứ này. Hai cô gái quấn lấy nhau, khỏi phải nói đang làm gì. . . . . . 

    Chung Kỳ vội tắt video.

    Đinh Đinh: "Cậu cảm thấy cậu có thể tiếp nhận như thế này không?" 

    Đại não trống rỗng dưới sự kích thích của video, bắt đầu trở lại hoạt động bình thường. Chung Kỳ hít sâu một hơi, lại mở video lần nữa. Hai cô gái đều rất đẹp, một người là kiểu ngự tỷ, một người là kiểu loli.

    Chung Kỳ cố gắng hóa thân vào đó, lại tưởng tượng cô gái còn lại thành Đinh Nghệ. . . . . . Cả người cô liền nổi da gà rần rần. Biết Đinh Nghệ cùng Hải Linh mỗi ngày ở trong phòng làm gì gì, vậy mà đổi đến trên người mình, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.

    Chung Kỳ lại lần nữa cầm chăn trùm kín đầu.

    Đầu óc dần dần tỉnh táo. Cô tự xem xét bản thân lần nữa. Mình rốt cuộc vì cái gì mà ghen với Hải Linh? Hồi tưởng lại một lượt từ đầu đến cuối, cô cảm thấy mình vừa biết ơn, vừa xấu hổ, lại vừa có chút dựa dẫm Đinh Nghệ.

    Có lẽ tình bạn giữa nữ sinh chính là phức tạp như vậy. 

    Cô biết ơn sự săn sóc của Đinh Nghệ, lại hổ thẹn vì sự tùy hứng của bản thân, đồng thời cũng hưởng thụ sự quan tâm của Đinh Nghệ. Hơn nữa Đinh Nghệ trong mắt cô biến "từ thẳng thành cong", cũng đã cho cô một loại ám thị. Giống như bản thân cũng có thể như vậy, rút ra khỏi chuyện tình bất thành bất mãn, và yêu cô gái cô cho là hoàn hảo.

    Đây là cô đang miễn cưỡng tự "bẻ cong" mình sao? 

    Đinh Đinh: "Thuận theo tự nhiên [mặt trời] qua thời gian dài, tự nhiên sẽ có đáp án mà." 

    Chung Kỳ: "Sao cậu lại d*m tặc như vậy, giữ phim con heo bên mình? ? ?" 

    Đinh Đinh: ". . . . . ."

    Buổi tối Hải Linh làm thêm vài món. Vì Đinh Nghệ từng nói, Chung Kỳ là đồ tham ăn, gặp phải chuyện không vui, cho ăn mấy món ngon là có thể giải quyết.

    Chung Kỳ ăn cực nhiều. Ăn xong lau lau miệng, nhỏ giọng nói: "Ngon quá. Cảm ơn nha, chị Hải Linh." 

    Hải Linh ấm áp cười nói: "Em thích là được rồi."

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7