Trang

02/06/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 69

    Chương 69: 

    

    "Buzz buzz buzz. . . . . ."

    Đinh Nghệ lau sơ mồ hôi, tắt máy cơ khí, mò tay vào túi quần sooc jeans. 

    "Alo? Mẹ."

    "Tiểu Nghệ, đang làm gì đó? Ăn cơm chưa?"

    Đinh Nghệ chống tay lên vỏ ngoài sản phẩm dạng đứng mới, thở một hơi, bấy giờ mới nhớ, tuần trước ra ngoài dạo phố mệt quá, về rồi lại phải chạy đến nhà chị Chu một chuyến, quên gọi điện thoại về nhà. 

    Cô nhất thời cảm thấy có lỗi với mẹ: ". . . . . . Dạ chưa ăn, người ăn chưa ạ?"

    "Đã ăn từ sớm rồi, không phải con lại tăng ca chứ."

    "Dạ, tăng một xíu, tan ca ngay đó mà."

    "Giờ không phải sắp đến mùng một tháng mười rồi sao, công ty bọn con chắc phải nghỉ lễ chứ? Hay là về nhà ở mấy ngày? Nhìn ảnh con gửi, gầy nhom cả rồi." (1/10 là Quốc Khánh Trung Quốc)

    Đinh Nghệ chần chừ giây lát: "Dạ. . . . . . Mẹ, để con xem lại thử nha."

    Mẹ Đinh có vẻ giận: "Còn xem xét gì nữa? Giờ đến đó đã chẳng còn mấy ngày, còn không đặt vé là trễ rồi. Mẹ chi tiền đặt một vé cho con, được chưa?" 

    Đinh Nghệ ngập ngừng nói: "Con bàn với bạn con một chút."

    Thật ra cô cũng không định về nhà. Thứ nhất là khoảng cách quá xa, đi đường tốn quá nhiều thời gian, vậy nên cô định Tết Nguyên Đán mới về nhà với cha mẹ. Thứ hai ấy mà, đương nhiên là vì Hải Linh, kỳ nghỉ dài đầu tiên sau khi bên nhau, hiển nhiên phải trôi qua vui vẻ.

    Vừa nghĩ đến Hải Linh, cảm giác áy náy của Đinh Nghệ khi từ chối mẹ mình vừa rồi vơi đi đôi chút. Cô phủi phủi mảnh vụn linh kiện trên người, tắt đèn trong phòng lắp ráp. Vừa ra ngoài, nhìn thấy ánh đèn trong phòng làm việc vẫn còn sáng lờ mờ. Cô đẩy cửa ra, vừa nhìn liền sững sờ.

    "Tiểu Đinh!" Lưu Tử Minh đứng lên nở nụ cười, "Xong rồi chứ?"

    "Tổ trưởng, sao anh còn chưa về vậy?" 

    Đinh Nghệ khát khô cả cổ, Lưu Tử Minh thức thời vặn nắp chai nước, đưa cho cô. Đinh Nghệ cũng đang thật sự khát, nhận lấy tu ừng ực hết hơn nửa chai, thở phào xong mới nói với Lưu Tử Minh nói: "Cảm ơn ạ." 

    "Vừa hay hôm nay cũng không làm gì, nên đợi em một lúc." Lưu Tử Minh cười ha hả nói.

    Đinh nghệ khẽ cau mày, vặn nắp chai lại, vừa định nói gì đó đã bị Lưu tử minh ngắt lời. 

    "Được rồi được rồi," Lưu Tử Minh bày ra thủ thế "dừng", "Vậy để báo đáp tôi, mời tôi ăn tối đi?"

    Đinh nghệ nhìn qua đồng hồ, cách giờ Hải Linh tan ca còn sớm. Cô gật đầu: "Được thôi. Anh muốn ăn gì?"

     "Em mời tôi ăn cái gì, thì tôi ăn cái đó thôi!" Lưu Tử Minh dễ dãi nói. 

    Trong thang máy không có ai, Đinh Nghệ cúi đầu trả lời Wechat. Lưu Tử Minh ngắm nhìn gò má Đinh Nghệ. Mi trên của cô hơi rũ xuống, thoạt trông không có vẻ hoạt bát như mỹ nữ mắt tròn xoe, nhưng lại tỏ rõ khí chất thanh lãnh.

    Lưu Tử Minh xoắn cả tay, dán mắt nhìn gò má xinh đẹp ấy đến xuất thần. Chuyện bạn trai Đinh Nghệ chưa từng xuất hiện ở công ty, cả dáng vẻ cầm điện thoại mím môi cười của Đinh Nghệ, Lưu Tử Minh đều để ý cả.

    "Gã bạn trai" này của cô, tốt cuộc là đang ở đâu?

    Lưu Tử Minh tình cờ lướt qua màn hình của cô. . . . . . Đặt là Linh. Hẳn là Hải Linh nhỉ? Bên môi cô cong lên một chút ý cười. Lưu Tử Minh nhớ đến lời nói đùa của Tiểu Triệu, trong lòng có chút không thoải mái.

    ". . . . . . Anh đừng mãi nhung nhớ Tiểu Đinh nữa, hì hì hì, tôi nói anh nghe, cô nàng thường hay đến đón cô ấy đó, không phải anh cũng gặp rồi à, hai mỹ nữ tay cầm tay nắm, đối mắt nhìn nhau thế kia, trời ơi! Kích thích! Tôi còn chưa từng thấy hai cô gái nào mùi mẫn như vậy. Anh nói hai người bọn họ có phải thật sự là một cặp không chứ? Hả? Ha ha ha ha. . . . . ." 

    Đinh Nghệ sao có thể là?

    "Tổ trưởng, anh còn chưa nói muốn ăn gì?" Đinh Nghệ ý thức được mình hơi thờ ơ, mau chóng cất điện thoại, xoay đầu hỏi anh. 

    Lưu Tử Minh bình tĩnh thản nhiên thu lại tầm mắt của mình: "Em muốn ăn gì?"

    Vừa nói hai người vừa ra khỏi cổng. Theo tiếng "tích" cho qua, một bàn tay túm lấy cánh tay Đinh Nghệ.

    "Là cô?" Đinh Nghệ sửng sốt nhìn Nghiêm Tiểu Đình. 

    "Bạn em à?" Lưu Tử Minh hỏi.

    "Tổ trưởng, tôi nói với cô ấy mấy câu, anh trước đợi tôi một. . . . . ." 

    "Con nhóc nhà cô!" Nghiêm Tiểu Đình ngắt lời cô, không chút khách khí nhìn chằm chằm Lưu Tử Minh, "Cô không ăn cơm với Hải Linh, muốn đi với anh ta?" 

    Cô nàng đã đợi dưới cao ốc rất lâu rồi, cuối cùng cũng thấy Đinh Nghệ bước ra. Con nhóc này quả nhiên không đáng tin, bên cạnh còn dính theo một tên đàn ông. Nghiêm Tiểu Đình vừa nhìn ánh mắt người đàn ông này, liền biết anh ta đang ấp ủ tâm tư gì.

    Lưu Tử Minh cực kỳ lúng túng: "Không thì cô cũng cùng. . . . . ."

    Anh ta nhìn Nghiêm Tiểu Đình, nhìn cách ăn mặc và khí chất của cô gái này, hoàn toàn không cùng kiểu người với Đinh Nghệ. Thậm chí, cô gái này còn có vẻ giống . . . . . .người làm nghề "đó".

    Cô gái này vừa rồi có nhắc đến Hải Linh, nếu anh không hiểu sai lời, lẽ nào cô ta là bạn của Hải Linh? 

    Nghiêm Tiểu Đình không thích loại xăng pha nhớt* này lắm, hơn nữa giống như trực giác, cảm nhận được sự đánh giá từ Lưu Tử Minh. Vậy nên cô hung dữ trừng Lưu Tử Minh một cái. 

    Lưu Tử Minh: . . . . . .

    Gió đêm bị khí thải ô tô chậm rãi lay động, thổi không tan hơi nóng ban ngày còn lưu lại. 

    Đinh Nghệ kéo Nghiêm Tiểu Đình về phía vỉa hè, thấp giọng hỏi: "Cô tìm tôi có chuyện à?"

    Nghiêm Tiểu Đình ôm cánh tay: "Cô về nói với Hải Linh, bảo cô ta về tiệm bọn tôi làm."

    Đinh Nghệ cảm thấy cô ta quả là ngang ngược bất chấp: "Dựa vào cái gì cô bảo về thì phải về? Hải Linh muốn làm việc ở đâu, là tự do của chị ấy." 

    Nghiêm Tiểu Đình hùng hổ doạ người: "Nếu cô không khuyên cô ta, tôi lập tức nói với tên kia, nói cô là đồng tính luyến ái!"

    Đinh Nghệ cau mày: "Cô đừng quá đáng quá." 

    Chút lễ độ hiện giờ của cô đều là vì nể mặt Hải Linh. 

    Nghiêm Tiểu Đình cả giận nói: "Cô chỉ cần nói khuyên hay không khuyên thôi!" 

    Đinh Nghệ giận quá hóa cười: "Không khuyên. Tôi dựa vào cái gì phải nghe lời cô?" 

    Thái độ của cô như vậy khiến Nghiêm Tiểu Đình hơi chột dạ: "Sếp của bọn cô nếu biết cô là đồng tính, trông cho bọn họ đừng đuổi cổ cô!" Nghiêm Tiểu Đình cố ý cất giọng đến mức cực cao.

    Người qua đường bên cạnh bắn đến mấy ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

    Rốt cuộc cũng tìm được vẻ lo sợ trên mặt Đinh Nghệ, Nghiêm Tiểu Đình mới vừa lòng mỉm cười: "Sợ rồi chứ?"

    Đinh Nghệ không muốn để ý đến cô ta nữa, xoay người muốn đi. 

    Nghiêm Tiểu Đình bám theo: "Cô đừng tưởng là tôi không dám làm vậy, nếu mấy hôm nữa Hải Linh còn không quay về, tôi lập tức đến công ty bọn cô tố cáo cô!"

    Lưu Tử Minh đang quan sát từ xa rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bước nhanh đến chặn Nghiêm Tiểu Đình lại, nhỏ giọng hỏi Đinh Nghệ: "Hai người cãi nhau hả?"

    Đinh Nghệ thu tầm mắt từ trên người Nghiêm Tiểu Đình lại: "Không cần để ý cô ta, chúng ta đi." 

    Đinh Nghệ nghĩ, nếu vừa rồi cô nhanh trí một chút, vờ như không quen biết Nghiêm Tiểu Đình thì tốt rồi. Biết ngay cô ta không có gì tốt lành.

    Nghiêm Tiểu Đình hừ lạnh một tiếng, nhóc con, còn ra vẻ không sợ, e là trong lòng đã bị dọa tè ra quần rồi ấy chứ.

    Thật ra cô ta cũng không quan tâm Đinh Nghệ có khuyên được Hải Linh hay không. Cô ta biết tính Hải Linh hay mềm lòng, Đinh Nghệ về khóc lóc một trận, bảo đảm Hải Linh sẽ về lại tiệm thôi.

    "Tiểu Đinh," Lưu Tử Minh duỗi ra năm ngón tay huơ huơ trước mặt Đinh Nghệ, "Có phải cãi nhau với bạn rồi không?" Đinh Nghệ bỏ đũa xuống:

    "Cô ta không phải bạn tôi, một người quen thôi." 

    Lưu Tử Minh gật đầu lia lịa: "Tôi đã nói, loại người như cô ta không giống bạn của em mà." 

    Đinh Nghệ nghe vậy, cau mày một cái: "Anh cảm thấy cô ta là loại người gì?"

 Lưu Tử Minh ngẫm nghĩ giây lát: "Cô ta ăn mặc kiểu đó. . . . . . Khiến người ta cảm thấy không mấy tốt lành. Em thì khác hẳn, vừa trông đã thấy vô cùng đơn thuần." 

    Đinh Nghệ nhìn Lưu Tử Minh. Vốn định nói gì đó. Trước giờ cô không thích con người Nghiêm Tiểu Đình, không phải vì người này ăn mặc hở hang. Nhưng bất chợt cô lại không muốn nói nữa. Cô nhớ lại lúc mình vừa đến Nam Châu, còn chưa quen biết Hải Linh, cũng mang đầy hiếu kỳ với đám người "Nghiêm Tiểu Đình", hoảng sợ, còn có một chút khinh thường mà ngay cả bản thân cô cũng không muốn thừa nhận. Cô biết Lưu Tử Minh sai, nhưng lại không dám phản bác anh ta. Trong lòng cô ngập tràn sự ghê tởm bản thân sâu sắc, còn có một chút nổi loạn. Lưu Tử Minh thấy cô không nói lời nào, cười ha ha lấy từ trong túi ra một túi giấy, đẩy đến trước mặt cô."Lần trước đi công tác mang về chút đồ chơi, em xem xem có thích không."

    Đinh Nghệ ngẩn người, tầm mắt từ túi giấy trước mặt chuyển lên mặt Lưu Tử Minh. "Không cần đâu tổ trưởng, anh cứ giữ lấy đi."

    "Cầm đi mà, mấy món rẻ tiền thôi." Lưu Tử Minh kiên trì nói. 

    Đinh Nghệ do dự. Nghĩ đến lần trước Hải Linh khổ sở, nhưng mà trước mắt. . . . . .

    "Em và Hải Linh quan hệ tốt thật đó" Lưu Tử Minh bất chợt nói, "Tình bạn như vậy rất hiếm thấy."

    "Dạ," Đinh Nghệ nói, "Chúng tôi quan hệ rất tốt."

    "Tôi nhớ là nhà mới em chuyển đến có hai phòng ngủ thì phải? Ba người các em ở thế nào ha?" Lưu Tử Minh thăm dò hỏi.

    Đinh Nghệ buông đũa xuống.

    Lưu Tử Minh mà không từ bỏ. Nghiêm Tiểu Đình dương dương tđắc sẽ dùng lý do này uy hiếp cô.

    "Hải Linh không phải bạn tôi."

    "Cô ấy là bạn gái tôi."


    *Xăng pha nhớt: Nguyên văn: 奶油小生: nãi du tiểu sinh, câu này có nguồn gốc từ những năm 80. Lúc đó Trần Xung và Đường Quốc Cường cùng nhau chụp bộ “Công chúa Khổng tước”. Đường Quốc Cường tuấn tú, lại có bộ dáng công tử bột,  còn vào vai hoàng tử, nên càng ra dáng “không nhiễm bụi trần”. Bởi thích ăn kem bơ (cream) nên Trần Xung gọi Đường Quốc Cường là “奶油小生” – anh chàng kem bơ. Thật ra là vì Nghiêm Tiểu Đình kì thị anh trai kia quá nên mới edit theo hướng kì thị thôi. :)))

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7