Trang

19/06/2021

Phiên ngoại Chu Mạc (1)

     Phiên ngoại chính thức của Chu Mạc (1)

 

    Chu Mân đòi hai ngàn, vậy thì hai ngàn. Mạc Hâm cầm tiền, đặt trước mặt Chu Mân, gãi gãi mái tóc còn chưa mọc được bao nhiêu. Hai tháng qua, cô vì bần cùng mà ngày càng hói hơn.

    Chu Mân liếc xéo Mạc Hâm. Giả nghèo gì chứ, làm như cô nhìn không ra nội y treo trên ban công còn cả đồ dùng cá nhân trong phòng vệ sinh mắc cỡ nào à! 

    Chu Mân dùng ly nước đè tiền lại, khoan thai châm điếu thuốc, mở ti vi lên. Dù sao cũng là Mạc Hâm chạy tới nhất quyết đòi thuê phòng, cô kiếm số tiền này, quả thực là một chút áy này cũng không có.

    Giống như Chu Mân không gây khó dễ với cô, cô cũng không gây khó dễ với Chu Mân. Hai tháng nay Chu Mân coi cô như người vô hình, vừa không mắng cô cũng không cắn cô. Nhưng như vậy mới. . . . . . Hết sức gay go. Như vậy, cô đến Nam Châu có ý nghĩ gì chứ? 

    Nhìn quần áo Chu Mân hững hờ, Mạc Hâm dời ánh mắt đi. Cô cũng học theo dáng vẻ Chu Mân, gác chân lên bàn trà, váy ngủ trượt tới bắp đùi, lộ ra phần đùi mịn màng trắng như tuyết, còn có một chút mép quần con. Cô từng làm chuyện như vậy không chỉ một hai lần. Chỉ cần có thể gây chú ý với Chu Mân, cô gần như đã không từ thủ đoạn rồi.

    Chu Mân đang hút thuốc, căn bản không nhìn cô. Ti vi chiếu một bộ phim cổ trang, nam nữ chính sống chung, nam chính nghĩ trăm phương ngàn kế ngủ với nữ chính, nhưng mà nữ chính không chịu.

    Mạc Hâm bị khói hun đến ho khan, sau đó hắng giọng nói: "Tên này bị điên chắc. Mọi người đều nói không đòi hỏi trước khi cưới, anh ta còn chưa. . . . . ."

    Chu Mân liếc nhìn cô: "Không đòi hỏi trước khi cưới, sống chung với người ta làm gì.

    Mạc Hâm mừng rơn, không ngờ Chu Mân cũng chịu đáp lời cô rồi.

    Có điều Mạc Hâm lại thích giảng đạo lý, ngượng ngùng cười, sáp lại gần hơn: "Chị coi đó, cô gái này rõ ràng đã nói với bạn trai rồi, sống chung không muốn phát sinh chuyện đó, bạn trai cũng đã đáp ứng, giờ chung sống rồi, tên này lật lọng thì không hay chút nào?"

    Chu Mân nhíu nhíu mày, cầm điều khiển từ xa đổi kênh, đổi mấy vòng, cuối cùng dừng lại kênh hoạt hình. Cô quăng điều khiển qua bên cạnh, đụng phải thứ gì đó mềm mềm.

    Chu Mân hất chiếc điều khiển, tựa hồ cũng muốn tiện tay hất luôn cảm giác trên tay. Nhìn qua bên cạnh, Mạc Hâm cách cô rất gần, thu tay về, gãi mặt cười mỉa. 

    "Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Chu Mân vứt tàn thuốc, lúc nói với Mạc Hâm, giữa môi phà ra mùi thuốc lá. 

    Mạc Hâm thật ra rất ghét mùi thuốc lá. Nhưng hiện giờ cô không hề muốn tránh né ham muốn của Chu Mân, trái lại còn muốn nhích gần về phía trước, ngượng ngùng nói: "Thật ra . . . . . . Tôi chỉ muốn biết. . . . . ." Mạc Hâm lằng nhà lằng nhằng, sắc mặt Chu Mân liền trầm xuống.

    Đợi Mạc Hâm phản ứng lại, Chu Mân đã đè lên người cô.

    Mạc Hâm ngơ ngác nhìn gương mặt cô gái phía trên đang kề sát. Vẫn là chiếc ghế sofa này, vẫn là cô gái này. Tuy người Chu Mân gầy, trước ngực lại không nhỏ chút nào, ép đến mức Mạc Hâm có hơi tức ngực.

    "Tôi. . . . . . Lần trước tôi. . . . . . Ưm. . . . . ." 

    Mạc Hâm chưa kịp nói gì, đã bị Chu Mân tàn bạo bịt kín môi. Mùi thuốc lá nhàn nhạt từ giữa môi đối phương tràn đến, Mạc Hâm yếu ớt vùng vẫy một hồi. Chu Mân đè cổ tay cô lại, không chút mềm mỏng cắn lấy môi cô.

    Điều khiển từ xa "bốp" một tiếng bị gạt xuống đất, ti vi thoáng cái đen ngòm. Tiếng ồn trong phim hoạt hình lắng xuống, tiếng trượt và ma sát giữa môi lưỡi càng rõ ràng hơn.

    Chu Mân hơi ngẩng đầu lên, môi son mang theo sợi tơ bạc, nhìn mặt Mạc Hâm đỏ bừng, nhếch mép cười cười: "Cô muốn biết tôi có nhìn trúng cô không à?" Mạc Hâm hé miệng, không đợi nói thành lời, Chu Mân đã giơ tay lên vuốt tóc nói: "Cô tưởng cô là ai chứ, biết vẽ vài ba bức tranh thôi. Đừng đề cao bản thân quá, nhiều năm vậy rồi tôi cũng chưa từng nhượng bộ ai, đừng chọc tôi hoài, tôi sẽ không khách khí đâu."

    Mạc Hâm nhìn Chu Mân không chớp mắt, khó khăn nói: "Chị. . . . . . Không để ý tôi?"

    Cô cảm thấy mình thật sự rất quái lạ. Đến Nam Châu không phải là muốn chứng minh Chu Mân hoàn toàn không thèm để ý cô sao? Không phải là muốn chứng minh, Chu Mân căn bản không quan tâm cô tên Mạc Hâm hay là Lý Hâm, trốn đến Bắc Kinh hay là Nam Kinh sao? Sao chứng thực được rồi lại khó chịu đến vậy chứÁnh mắt Mạc Hâm hồng hồng, nhớ đến mấy ngày trước lúc cô quanh quẩn trong tiệm Chu Mân, nhìn thấy có một nhân viên đang ngồi trên một chiếc hộp nhựa làm việc, chiếc hộp ấy có chút quen mắt, là chiếc cô mua cho Chu Mân. 

    Chu Mân không ưa cô đến vậy sao?

    Trái cây đưa cho người khác ăn, hộp thì đưa cho nhân viên lót mông ngồi, xem ra bản thân thật sự làm Chu Mân không mấy ưa thích.

    Mạc Hâm hoàn hồn lại. Chu Mân đang lười nhác muốn từ trên người cô ngồi dậy, vẻ mặt thư thái, dường như đã cởi bỏ được gánh nặng gì đó. Mạc Hâm nắm thật chặt cổ tay Chu Mân.

    "Làm sao?" 

    Tóc Chu Mân hơi rối, vài sợi tóc dán trên môi. Cô từ trên cao nhìn xuống Mạc Hâm, như đang nhìn một đứa thiểu năng. 

    Mạc Hâm duỗi tay còn lại ra, đầu ngón tay chậm rãi gạt đi sợi tóc trên môi Chu Mân, sau đó câu lấy cổ Chu Mân.

    Cô tỉnh táo lại, cũng đã khôi phục sức lực và năng lực phản ứng đáng có, trước khi Chu Mân kịp giãy dụa, cô đã thành công trở mình, áp chế được Chu Mân.

    Nhìn ánh mắt sửng sốt của Chu Mân, còn cả bờ môi hé mở, cô cúi đầu hôn lên môi Chu Mân không chút do dự. 

    Nói tìm cách chứng thực Chu Mân, chi bằng nói chứng thực chính mình.

    Chu Mân bị cô giữ lấy mặt, bực bội cắn rách môi cô, sau đó có thể mở miệng nói: "Hai ngàn một lần." 

    Mạc Hâm liếm vết thương trên môi mình, sửng sờ nói: "Cái gì hai ngàn một lần?" 

    Trên mặt Chu Mân lộ ra nụ cười quyến rũ, ôm chặt Mạc Hâm, thổi khí bên tai cô: "Hai ngàn một lần, có làm không?"

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7