Phiên ngoại chính thức của Chu Mạc (2)
Mạc Hâm sững sờ, sắc mặt lập tức có chút không vui: "Đừng lấy chuyện này ra đùa được không?"
Chu Mân ôm lấy cổ cô, cười nói: "Ai đùa chứ? Hai ngàn, một xu cũng không thể thiếu."
Mạc Hâm biết cô hiểu lầm ý mình, ngẩng mặt lên giải thích: "Không phải tôi chê nhiều. . . . . . Không phải, chị như vậy, giống như tôi với chị đang. . . . . ." Giống như đang làm "giao dịch trái phép" gì đó vậy.
Chu Mân nói bản thân từng làm nghề đó, giờ lại nói với cô "hai ngàn một lần". Vậy Chu Mân cho là, cô đang chơi gái sao? Mạc Hâm thừa nhận bản thân chạy trốn là không đúng, nhưng tìm hiểu nguồn cơn, lẽ nào Chu Mân không có trách nhiệm sao? Nếu như lúc đó Chu Mân không chủ động "như vậy" với cô, sao cô lại sinh ra cảm giác khác với Chu Mân được?
Mạc Hâm hơi bực bội.
Chu Mân xem cô là hạng người gì chứ?
Cô từ trên người Chu Mân bò dậy, xoay người bỏ đi. Chiếc gạt tàn Chu Mân đặt trên bàn trà bị lật nhào, "bang" một tiếng rơi xuống đất.
Nghe thấy tiếng vang, bước chân Mạc Hâm khựng lại giây lát, nhưng tức khắc vẫn bước nhanh về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Lại một tiếng gắt gỏng vang lên. Ô hay, hai ngàn còn không bỏ ra nổi, còn lên cơn.
Chu Mân lười nhác ngồi dậy, cầm một điếu thuốc, lục lọi nửa ngày, không tìm thấy bật lửa.
Chu Mân ngậm thuốc lá, quần áo xốc xếch, trong lòng không hiểu sao có chút phiền muộn. Khó khăn lắm mới tìm được bật lửa, châm thuốc, đôi mắt hững hờ và đôi môi đỏ đến dị dạng đều bị bao phủ trong làn khói.
Chu Mân ấn mở ti vi, vẫn là kênh hoạt hình, một đám động vật làm chuyện con người nên làm.
Thuốc hôm nay dường như hút không ngon lắm.
"Hai ngày nay tâm tình bà chủ không tốt, cô đừng có dây vào."
Hai cô gái ở trong phòng hút thuốc, thì thầm bàn tán.
Tóc hồng xoăn bĩu môi: "Bà chủ có ngày nào tâm tình tốt đâu? Quan không lớn, tính khí không nhỏ."
Tóc đen thẳng bóp bộ ngực căng tròn của tóc hồng xoăn một cái, cười hì hì nói: "Cô xin tôi đi, tôi giúp cô. Nếu chồng cô dám đến tìm cô, tôi liền. . . . . ."
Tóc hồng xoăn vẫn bĩu môi, liếc xéo tóc đen thẳng, ngắt lời cô ta: "Cô giúp tôi? Cô tự lo thân mình cho tốt đi."
Tóc đen thẳng hơi ấm ức: "Tôi không giúp cô sao? Trong tiệm chỉ còn lại hai ta, bà chủ rõ ràng là không muốn kiếm tiền kiểu kia nữa. Haiz," cô ghé sát lại nói, "Không thì cô đừng về nhà nữa, hai chúng ta sống chung với nhau đi?"
Tóc hồng xoăn cười nhạo một tiếng, điếu thuốc giữa ngón tay chớp chớp tắt tắt: "Hai nữ sống chung thế nào?"
Tóc đen thẳng càng ấm ức hơn: "Hai nữ thì sao? Hai ta chuyện gì nên làm cũng đã làm rồi, cô muốn chối bỏ à?"
Tóc hồng xoăn híp mắt ném tàn thuốc vào thùng rác, phủi phủi tay nói: "Nào tôi ly hôn rồi, lập tức đến tìm cô."
Tóc đen thẳng cười, vừa muốn nói chuyện, liền nghe bên ngoài ồn ào.
". . . . . . Mẹ nó con đàn bà thối! Ông đây tìm vợ ông. . . . . . Đến phiên con điếm như mày quản à!"
Vẻ mặt tóc hồng xoăn vốn đang biếng nhác tức khắc khẩn trương: "Không phải lão chồng tôi chứ?"
Tóc đen thẳng cắn răng: "Óc chó, còn dám vác mặt đến? Không phải lần trước còn đánh cô à! Tôi ra ngoài xem thử, cô ở đây đi đừng ra đó."
Tóc hồng xoăn trong lòng hơi hoảng, kéo tóc đen lại: "Đừng, tôi với cô cùng đi. Nếu lão lại uống say thì sao."
"Mẹ kiếp!" Tóc đen thẳng mắng một câu, kéo tóc hồng xoăn ra cửa.
"Còn to mồm chửi rủa nữa, tôi báo cảnh sát đó!" Thanh sắc Chu Mân quyết liệt.
Rượu vào kẻ hèn cũng to gan, gã đàn ông trước mặt cũng không còn vẻ hèn yếu như ngày thường, mặt đầy hung ác.
"Lý Đại Vĩ!" Tóc hồng xoăn gằn giọng gọi.
Chu Mân quay đầu nhìn lại, lập tức lạnh giọng nói: "Đang giờ làm việc, ai cũng không được vì chuyện riêng bỏ đi, tưởng tôi mở tiệm này ra cho mấy người chắc!"
Tóc hồng xoăn sững sờ, cô đã chuẩn bị xong chuyện về nhà với Lý Đại Vỹ rồi. Chu Mân làm chủ, hoàn toàn có thể trực tiếp bảo cô về nhà với Lý Đại Vĩ, tránh mớ phiền phức này.
Lý Đại Vĩ uống say, hay là thua tiền, đều muốn đánh cô trút giận. Dạo này cô cho Lý Đại Vĩ không ít tiền, Lý Đại Vĩ đối với cô có chút ngờ vực. Nếu như gã biết cô thật sự làm nghề đó, e rằng sẽ đánh chết cô luôn.
Tóc đen thẳng kéo cánh tay cô: "Bà chủ không cho đi, cô vớ vẩn gì chứ!"
Tóc hồng xoăn có chút sợ hãi: "Vậy cũng không thể để lão làm loạn ở đây chứ. . . . . ."
"Giờ tôi đang làm ăn nhé," Chu Mân lạnh lùng ôm cánh tay, "Muốn làm loạn ra ngoài làm, bằng không tôi báo cảnh sát kêu người bắt anh đấy!"
Có lẽ bị sự quyết liệt của Chu Mân dọa sợ, Lý Đại Vĩ tỉnh táo đôi chút. Gã nhìn chằm chằm cô vợ đứng một bên, trong lòng lại trào lên lửa giận —— đám đàn bà chết tiệt, ăn mặc hở hang như vậy cho ai xem chứ! Khách hàng và nhân viên đều ngóng qua bên này, Lý Đại Vĩ cũng có chút quẫn bách, chìa ngón tay thô ngắn cũn chỉ vào tóc hồng xoăn, thô lỗ nói: "Tối nay ông đây đập mày, đợi đó cho tao."
Gã đàn ông tráng kiện xoay người ra ngoài, trong lòng Chu Mân thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu nhìn lại, tóc hồng xoăn đang đỏ mắt, được tóc đen thẳng ôm trong vòng tay.
"Tống Hiểu Lan," Chu Mân cau mày gọi cô, "Cảo mé á, (mẹ nó chứ) gã này có phải là chồng cô không?"
Tống Hiểu Lan xoa xoa khóe mắt, gật đầu.
Chu Mân không có chút khách khí nói: "Ly hôn mau đi, cảo mé á cảo (mẹ nó khốn khiếp)." Cô vừa nói, vừa bước về phía quầy, cầm điện thoại lên nhìn, liền thấy có mấy cuộc gọi nhỡ.
Trong lòng Chu Mân dao động. Cô không lưu số điện thoại Mạc Hâm, nhưng dãy số đó cô đã nhớ rõ, Mạc Hâm dù có chuyện hay không cũng luôn gọi cho cô.
Quét mở điện thoại nhìn thử, chẳng phải Mạc Hâm. Là số của em gái.
Chu Mân gọi lại cho em gái. Em cô không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi chị gái có khỏe không. Chu Mân ừ hử trả lời.
Cúp điện thoại rồi, Chu Mân đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng. Kể từ ngày cô đòi Mạc Hâm "hai ngàn một lần", Mạc Hâm cũng không quấn lấy cô nữa, nhưng cũng không dọn đi, ngày nào cũng như đang giận hờn, cũng không nói chuyện với cô, coi cô như không tồn tại.
Đương nhiên cũng không gọi cho cô nữa.
Buổi chiều, Chu Mân mở cửa phòng ra. Hai cô gái đang ôm nhau vừa gặm vừa sờ liền luống cuống tách nhau ra, Chu Mân làm như không thấy: "Tống Hiểu Lan, ngày hôm nay cô đừng ra ngoài đứng, cẩn thận tên đàn ông chết tiệt của cô tìm đến. Lý Xuân, cô đổi với cô ta, hôm nay cô ra đi."
Lý Xuân gật đầu: "Dạ, cám ơn bà chủ."
Chu Mân nguýt cô một cái: "Cô cám ơn cái gì, liên quan gì tới cô."
Tống Hiểu Lan véo lòng bàn tay cô, quay đầu nhỏ giọng nói: "Cám ơn chị Chu."
Chán chường đã, lại đến giờ đóng cửa. Nguyên ngày hôm nay chẳng có ma nào, Chu Mân bảo Tống Hiểu Lan và Lý Xuân cũng mau tranh thủ tan ca.
Lý Xuân cắn tai Tống Hiểu Lan: "Tới nhà tôi đi."
Gò má Tống Hiểu Lan ửng đỏ, ngắt cánh tay cô một cái: "Không được, tôi. . . . . . Tôi phải về nhà."
"Cô về nhà để tìm cái chết à?" Lý Xuân giận đến không biết phải nói gì, ". . . . . . Cô có bị ngu không hả. Tên đó không biết nhà tôi ở đâu, tìm không ra cô cũng không làm được gì mà?"
"Nhưng mà. . . . . ." Tống Hiểu Lan rất do dự, "Tôi không muốn liên lụy cô."
Cuối cùng hai cô gái vẫn cùng nhau đi ra ngoài.
Chu Mân bóng lưng các cô, cầm điện thoại lên gọi: "Anh Triệu, có bận gì không?"
Gọi điện thoại xong, Chu Mân từ từ khóa cửa tiệm, tung chiếc chìa khóa trong tay đi về phía đầu phố.
Đã quá nửa đêm, đầu con phố nhỏ tụ một đống người. Không biết sao Chu Mân thoáng thấy "lộp bộp" trong lòng: Không phải Tống Hiểu Lan bị chồng cô ta chém đó chứ?
Dù đã đọc mấy tin kiểu này nhiều rồi, cô vẫn không khỏi vì suy đoán này mà nhũn cả chân.
Xông vào đám người nhìn thử, một người nửa người đầy máu nằm cuộn tròn trên đất.
Ánh mắt Chu Mân nóng lên, nhào đến trên người người kia, liều mạng gào lên: "Đừng chết mà! Cô đừng chết!"