Chương 2: Ra tòa
"Lâm tiểu thư, xin hỏi cô cảm thấy thế nào khi làm nhân chứng cho nghi phạm vụ này?"
"Lâm tiểu thư, cô có chắc kết quả khám nghiệm của cô có thể thuyết phục được quan tòa, gây ảnh hưởng đến kết quả tuyên án không?"
"Nghe nói cha nghi phạm là người đứng đầu công ty Tân Nghiệp, mà tập đoàn Lâm thị và công ty Tân Nghiệp có làm ăn qua lại, chuyện này có thật không?"
"Lâm tiểu thư, có tin đồn cô và Trương đổng tập đoàn Chung Thành sắp có tin vui. . . . . ."
Vừa mới xuống xe đã bị truyền thông vây chặt không một kẽ hở, ánh đèn flash chớp tắt loạn xạ, đủ loại hình dạng ống kính dài ngắn chỉa đến trước mặt cô.
Quản gia che chắn cho cô đi vào trong, vệ sĩ đi trước mở đường, còn người ở giữa tâm bão vẫn bày ra vẻ mặt bình tĩnh, đối mặt với đủ loại câu hỏi tai quái vẫn chẳng chút phản ứng.
Mãi đến khi ——
Lâm Yếm tháo kính mát, khóe môi mang theo nụ cười giễu cợt nhìn tấm băng rôn và vòng hoa đặt trên bậc thềm tòa án tối cao.
"Pháp y bất lương làm chứng cho hung thủ chết không chỗ chôn!"
"Pháp y độc ác điên loạn xem thường nhân luân cút khỏi giới tư pháp!"
"Tiểu thư ——" Quản gia muốn đi ngăn lại.
Lâm Yếm đeo lại kính mát, thậm chí còn vui vẻ huýt sáo: "Lần sau đổi tấm ảnh nào đẹp chút nha."
Trên vòng hoa có gắn tấm ảnh đen trắng, cô gái trong ảnh có lông mày xếch, gò má cao, không mang hình tượng dịu dàng nhã nhặn như nét đẹp truyền thống, ánh mắt ấy luôn lộ ra chút kiêu ngạo, khóe môi khẽ nhếch như đang cười nhạo thế giới bất công phi lý này.
Trước khi phiên tòa chuẩn bị diễn ra, Lâm Yếm đã thay đồng phục viện nghiên cứu, áo sơ mi họa tiết, bên ngoài khoác áo blouse trắng, khác với các bác sĩ bình thường đeo băng tay và phù hiệu chữ thập đỏ, áo blouse của pháp y có dòng chữ viết tắt tên tiếng anh của viện nghiên cứu cùng logo màu lam đậm hình kim tự tháp trên ngực áo.
Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, luật sư vừa đi vừa thảo luận cùng cô: "Lần này đối phương đã có chuẩn bị, chứng cứ trong tay cô có đủ để giúp anh ta thoát tội không?"
Lâm Yếm nhún vai, tỏ ý bất lực: "Thoát hay không do thẩm phán định đoạt, tôi nhận tiền làm việc, chỉ phụ trách cung cấp chứng cứ có lợi cho anh ta, mấy chuyện khác không liên quan đến tôi."
Phiên xét xử bắt đầu, luật sư đôi bên đã cãi hơn hai tiếng khiến Lâm Yếm sắp ngủ gục, nhưng ngay khi thẩm phán gọi đến tên cô, đôi mắt vẫn luôn thờ ơ mở to, lại còn ánh lên vẻ sắc sảo.
Cô khoan thai đứng dậy, bước đến ghế nhân chứng.
Luật sư bên nguyên thầm hít một ngụm khí lạnh, vô thức nhìn qua nhân chứng bên mình, là một vị pháp y dày dặn kinh nghiệm khác.
Đối phương cũng như gặp phải cường địch, hai người liếc mắt nhìn nhau, ai cũng mang theo vẻ mặt tử chiến tới cùng.
"Mẫu tinh dịch lấy được trên quần lót người chết kiểm nghiệm ra DNA của nghi phạm Cận Vĩ Hâm, về điểm này cô có gì để nói không?
Luật sư bên nguyên mở màn chất vấn.
Lâm Yếm bình thản đáp: "Không có gì để nói."
Nghi phạm đang mang còng tay ngồi phía dưới có vẻ kích động, bị cảnh sát tòa án đè lại.
Lâm tiểu thư kiệm lời như vàng liếc qua anh ta, cuối cùng nói thêm một câu: "Nhưng điều này cũng chỉ có thể chứng minh anh ta và người chết từng phát sinh quan hệ, không thể chứng minh anh ta giết người."
Luật sư bên kia hơi nhếch môi: "Dựa vào kết quả điều tra của cảnh sát cho biết, vào khoảng 10 giờ tối ngày 18 tháng 4 năm 2007, người chết cùng nghi phạm và bạn bè của nghi phạm vào chung một phòng KTV, đây là video giám sát ngoài hành lang."
Trợ lý luật sư mở máy tính, ấn phát video, Lâm Yếm đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy trên khung hình chiếu cảnh Cận Vỹ Hâm ôm người chết tên Vương Lệ, trông rất thân mật, bước chân loạng choạng, hình như đã say lắm rồi.
Đoạn này bọn họ vừa hay đi ngang qua một chiếc camera, thoáng thấy vẻ mặt Vương Lệ có chút bực bội nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng.
Lúc này thời gian hiển thị trên CCTV là 10 giờ 15 phút, hai tiếng sau, một mình Cận Vĩ Hâm hoảng loạn chạy ra khỏi phòng, qua khoảng 10 phút, lại kéo theo một chiếc vali quay về phòng.
Chiếc vali đó chính là công cụ anh ta dùng để vứt xác, hành vi như vậy vốn rất đáng nghi, nhưng anh ta là ông chủ, nhân viên đương nhiên không dám nhiều lời, hơn nữa lúc đó đã là rạng sáng, ai nấy đều đã mệt mỏi rã rời, rốt cuộc để anh ta chạy mất, CCTV trong bãi đỗ xe cũng quay được hướng lái xe của anh ta, vừa có động cơ gây án, cũng thực sự phạm tội, kết quả khám nghiệm tử thi càng thêm xác thực, cho dù không có khẩu cung cũng có thể định tội.
Cận Vĩ Hâm bị còng tay ngồi phía dưới, vẻ mặt thoáng tránh né, đồng thời hai tay còn bất giác đan vào nhau, đây là biểu hiện đang căng thẳng.
"Theo lời của nhân chứng mục kích cùng uống rượu trong phòng riêng tối hôm đó, nghi phạm ngồi xuống chưa bao lâu đã động chạm người chết, vì anh ta là chủ của mình, người chết không còn cách nào khác đành phải nhượng bộ phối hợp, cho đến khi nghi phạm ——" anh ta nói, quăng ánh mắt lạnh lùng về phía Cận Vĩ Hâm.
"Bảo người chết dùng miệng ngậm lá bài rơi giữa háng mình lên."
"Ngậm đi, sao mày không ngậm, mở mồm ngậm lên cho bố mày, chỗ tiền này của mày tất." Cận Vĩ Hâm cầm tiền vỗ lên mặt cô gái đang quỳ dưới chân mình.
Cô gái ăn mặc khá mát mẻ, áo croptop quần đùi cực ngắn, tên đàn ông thấy cô không nhúc nhích, liền nhét thẳng tiền vào cổ áo trễ nải của cô.
"Ngậm! Ngậm lên cho bố mày! Mày không ngậm lên được thì đừng vác mặt đến làm nữa!" Nói rồi ấn đầu cô gái đang rươm rướm nước mắt xuống.
Khu vực dự thính bắt đầu xôn xao.
Thẩm phán gõ búa: "Yên lặng!"
Lâm Yếm lắc đầu cười nhạt, bất ngờ lên tiếng cắt ngang mấy lời ba hoa của đối phương: "Tôi không có hứng thú muốn biết chuyện đã xảy ra giữa hai người bọn họ, không cần thiết phải kể lại cho tôi nghe, tôi chỉ trình bày kết quả giám định của mình ——"
Nhân chứng bên nguyên đứng lên phát biểu: "Nạn nhân chết vì mất máu quá nhiều, vết thương là do vật sắc nhọn tạo thành, hung khí chính là con dao gọt trái cây này."
Luật sư giơ túi vật chứng lên, pháp y bên nguyên tiếp lời phát biểu: "Hung khí dài 10cm, chỗ rộng nhất đạt đến 3cm, phù hợp với vết thương do vật sắc nhọn gây ra trên người nạn nhân, mà trên con dao này cũng xét nghiệm ra máu của nạn nhân và dấu vân tay của nghi phạm, cô có giải thích gì về vấn đề này không?"
Câu này là hỏi Lâm Yếm.
Đứng cũng đã khá lâu, vị đại tiểu thư này thản nhiên tựa lên bàn: "Luật sư, trình ra chứng cứ số B4 đi."
Được tòa cho phép, luật sư mở máy tính, chiếu ppt lên màn hình lớn.
"Đây là vết bầm tím được phát hiện phía sau thắt lưng nạn nhân ——"
"Tôi phản đối, bằng chứng này không liên quan đến vụ án!" Luật sư bị cáo lập tức giơ tay phát biểu.
Thẩm phán nhìn lướt qua anh ta rồi quay lại màn hình lớn.
"Phản đối vô hiệu."
Lâm Yếm hơi cong môi: "Giải phẫu lần hai phát hiện, toàn thân nạn nhân chỉ có một vết bầm diện tích khoảng chừng 3cm, ai cũng biết, vết bầm tím là do mao mạch bị vỡ, máu tràn ra gây nên, bởi vậy máu phải còn lưu thông mới có thể sinh ra vết bầm."
"Mà con người sau khi chết, tim ngừng đập, máu không tuần hoàn nữa, chỉ sau vài phút ngắn ngủi sẽ phát sinh tình trạng đông máu, đương nhiên sẽ không tạo thành vết bầm tím."
"Vậy cũng không nói lên được gì cả, chỉ là một vết tụ máu, cũng chẳng phải chí mạng, có thể hình thành trong lúc phản kháng hoặc va chạm ."
Pháp y bên kia nói.
Lâm Yếm búng tay: "Nói không sai, trình tiếp chứng cứ số B2 đi."
Trên màn hình hiện ra hình ảnh bên trong phòng KTV, đây là hình ảnh do cảnh sát chụp tại hiện trường xảy ra vụ án.
Chỉ thấy một đống hỗn độn trên bàn, chai bia bị vứt la liệt tứ tung, trên sàn có một vũng máu, trên chân ghế sofa có tia máu bắn lên.
"Phóng to vào góc bàn."
Ai nấy đều ngơ ngác.
Lâm Yếm nhướng mày, nở nụ cười, nhìn qua vị pháp y "dày dặn kinh nghiệm" kia.
Tuy cô đang cười nhưng trong ánh mắt rõ ràng mang theo chút chế nhạo.
Trên trán đối phương rịn ra một tầng mồ hôi.
"Người ngoài ngành nhìn vào có thể không biết, nhưng pháp y dày dặn kinh nghiệm liếc mắt là nhận ra ngay, vết bầm tím này được hình thành thế nào, trong phòng chỉ có bàn tròn, dù cho hai người đó giằng co cỡ nào cũng không đụng ra thương tích như vậy."
Diện tích vết bầm không lớn ước chừng chỉ bằng đốt ngón tay, nhưng sẫm màu, màu xanh tím hiện rõ từ trong ra ngoài.
Quả thật bàn dạng tròn không thể gây ra thương tích như vậy.
"Vậy điều này cùng lắm cũng chỉ có thể chứng minh nạn nhân bị thương lúc còn sống, trên hung khí còn có dấu vân tay của hung thủ, sự thật đã rành rành trước mắt rồi."
Lâm Yếm vặn lại: "Ai nói nguyên nhân tử vong là sốc mất máu từ vết thương do vật sắc nhọn tạo thành?"
Nếu nguyên nhân tử vong chưa được thành lập, dù trên hung khí có dấu vân tay của Cận Vĩ Hâm thì lập luận này cũng chỉ là suy diễn.
Khu vực dự thính đồng loạt xôn xao.
Thẩm phán lại lần nữa yêu cầu yên lặng.
"Vậy theo cô nguyên nhân tử vong là gì?"
"Là ngộ độc mao địa hoàng."
Nghe cô nói nguyên nhân như vậy, pháp y bên kia rõ ràng thở phào một hơi: "Trong quá trình điều tra cảnh sát đã phát hiện, nạn nhân có tiền sử bệnh tim, thường dùng thuốc có mao địa hoàng, chúng tôi cũng đã kiểm tra lượng thuốc trong máu, chỉ số bình thường không đến mức chết người."
Lâm Yếm cười nhạt: "Thật sao?"
Trợ lý hiểu ý mở máy tính.
"Trong quá trình nghiệm thi lần hai, chúng tôi đã kiểm tra mô gan và dịch mật của nạn nhân, từ đó ước tính được nồng độ thuốc trong máu cao nhất là rơi vào một tiếng trước khi tử vong, liều lượng ——"
Cô dừng lại giây lát, chậm rãi nói: "Chí tử."
Luật sư bên kia đổ mồ hôi hột, kể cả pháp y cũng liếm môi bối rối.
Cả phòng lặng như tờ, chỉ có nghi phạm là chậm chạp giơ đôi tay đang bị còng ôm lấy đầu mình.
Bấy giờ trời đã ngã chiều, ánh hoàng hôn lén lút từ mặt bàn trượt xuống sàn, bởi vậy nơi cô đang đứng không còn ánh sáng, tựa như đang dấn thân vào bóng tối.
Lâm Yếm cong môi, lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh.
Cô không cười cũng còn đỡ, cười lên lại mang vẻ chế nhạo cay nghiệt nói không nên lời.
"Dù máu đã chuyển hóa gần hết chất độc, nhưng trong gan và túi mật vẫn sẽ lưu lại vết tích, chưa kể trước giờ khi giám định pháp y sẽ không có chuyện chỉ dùng một phương pháp kỹ thuật duy nhất, thế nên sau đó chúng tôi còn chiết dịch nhãn cầu của nạn nhân, kết quả xét nghiệm vẫn là quá liều mao địa hoàng dẫn đến tử vong, kết quả giám định sẽ được trình lên tòa sau."
Luật sư bên nguyên quay phắt về phía pháp y, trên trán đối phương đã đầm đìa mồ hôi, môi trên môi dưới mấp máy không ngừng, nhưng lại không dám lên tiếng.
Xét nghiệm dịch nhãn cầu là phương pháp bất thường trong quy trình nghiệm thi, bất kể là ai chỉ cần nhìn thấy trên ngực thi thể găm một con dao gọt hoa quả, khắp nơi đều là máu thì nhận định đầu tiên đều sẽ là tử vong do mất máu quá nhiều.
Người tên Lâm Yếm này quả thật không làm việc theo lệ thường.
Lâm đại tiểu thư trình bày hồi lâu sau, liếm liếm đôi môi khô khốc quay về chỗ ngồi.
Cảm giác đầu tiên là —— mẹ nó, lúc sáng thoa son dưỡng hơi ít.
Cảnh sát khi phá án chú trọng chứng cứ, mà tòa án khi tuyên án lại càng coi trọng chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh, vụ án này phải điều tra lại để bổ sung chứng cứ là chuyện hiển nhiên không phải bàn cãi.
Cảnh sát tòa án áp giải Cận Vĩ Hâm đang bị còng tay bước xuống bậc thềm, lúc đi ngang qua cô, anh ta nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn, khẽ thốt ra hai chữ: "Cảm ơn."
Lâm Yếm nhướn mày, gương mặt vẫn không chút biểu cảm, còn chưa đi được hai bước, đã bị phóng viên trước cửa tòa án ùa lên quây lại.
"Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư, cô làm chứng giúp anh ta là vì mối quan hệ của cha cô sao?"
"Lâm tiểu thư, cho dù tội danh giết người của nghi phạm Cận Vĩ Hâm không thành lập, nhưng anh ta vẫn phạm tội hiếp dâm, cùng là phụ nữ, cô có gì muốn nói không?"
"Lâm tiểu thư, gần đây cô làm chứng giúp rất nhiều nghi phạm, có không ít người trong số đó đã thành công thoát tội, ví như "Vụ án giết người phân xác tại Thành Nam" tháng trước đã đổi án tử hình thành tử hình treo vô thời hạn, nghe nói cô đã bị bộ công - kiểm - pháp (công an, kiểm sát, tư pháp) tỉnh Tân Hải liệt vào danh sách "kẻ thù số một", chuyện này có thật không?"
Câu hỏi càng lúc càng gay gắt, người bị hỏi được trợ lý quây quanh hộ tống ra ngoài, chẳng nói lời nào.
"Cho qua, cho qua, Lâm tiểu thư, đã có tiền muôn bạc vạn rồi, sao cô còn chọn nghề pháp y này?"
Một phóng viên trẻ trông non nớt như sinh viên vừa tốt nghiệp giơ cao micro, người đầy mồ hôi lách đến trước mặt cô.
Câu hỏi này hình như không liên quan gì đến vụ án, nhưng Lâm Yếm lại thoáng dừng bước, máy ảnh chớp được khoảnh khắc biểu cảm trên gương mặt cô khẽ biến đổi.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, Lâm Yếm bước về phía trước, trợ lý và vệ sĩ đẩy người phóng viên trẻ kia qua một bên.
"Ơ kìa —— Lâm tiểu thư" nhìn thấy cô sắp ra khỏi sảnh tòa án, đám phóng viên lại ùa lên.
Có người hét lớn: "Lâm tiểu thư, cô dựa vào đâu mà cho rằng Cận Vĩ Hâm không phải hung thủ? !"
Rốt cuộc Lâm Yếm cũng dừng bước, khóe môi cong lên như cười như không, tiện tay rút lấy micro của một phóng viên: "Vậy các người dựa vào đâu khẳng định anh ta chính là hung thủ?"
"Thì. . . . . . Dựa vào báo cáo kết quả điều tra của cảnh sát. . . . . ."
"Chỉ dựa vào mấy tấm ảnh chụp hiện trường, một đoạn video giám sát cắt đầu cắt đuôi hay là dấu vân tay lưu lại trên cán dao?"
Cô hỏi vặn lại, đèn flash chớp tắt loạn xạ, mọi người á khẩu không biết nói gì, cô vẫn thẳng thắn đón lấy muôn vàn ánh mắt đang nhìn mình, không có ý trốn tránh.
"Tóm lại chẳng có gì là chính xác cả, chẳng qua là mấy người tự suy diễn thôi, trong mắt các người, chỉ cần là người nghèo đều đáng được đồng cảm thương xót, người giàu đều là giàu có bất nhân, tội ác tày trời lòng dạ nham hiểm."
"Phụ nữ, không nên làm pháp y, đàn ông, chắc chắn đều là tinh trùng thượng não, động dục giết người, hung thủ giết người, các người. . . . . ."
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ống kính, người phụ nữ này được ban cho đôi mắt rất đẹp, con ngươi đen láy sâu hút, lòng trắng nhiều hơn người bình thường, thoạt nhìn rất xinh đẹp, nhìn lâu lại có chút đáng sợ.
"Giết người không dao*."
(Nguyên văn: 诛心; Tru tâm; bạo lực bằng ngôn từ, dùng lời nói để hủy hoại tâm lý người khác)
Giọng nói lạnh lùng, nhưng rất khí phách.
Không chỉ phóng viên sửng sốt, đến cả thợ chụp ảnh cũng đứng hình hồi lâu mới bắt đầu bấm máy điên cuồng.
Bấy giờ Lâm Yếm đã sắp ra khỏi cổng tòa án tối cao, phía sau đám phóng viên vẫn bám dính không buông, phía trước cũng chật kín người vây xem, không biết là ai hét lên: "Lâm Yếm, cô đứng ra làm chứng giúp hung thủ có từng nghĩ tới cảm nhận của người nhà nạn nhân không, cô không xứng làm pháp y, đi chết đi!"
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, đám phóng viên bị dạt ra hai bên, có ai đó loạng choạng xông đến.
Vệ sĩ cũng bị đám đông chen lấn mất đội hình không kịp trở tay, đôi chân mang giày cao gót nhẹ nhàng lui về sau một bước, Lâm Yếm tiện tay lôi cổ áo trợ lý, kéo anh ta đến chắn trước mặt mình.
Chàng trai cao 1m8 chưa kịp phản ứng toàn thân đã hứng trọn đống ô uế.
Phóng viên bịt mũi tranh nhau lùi về phía sau, cảnh sát tòa án lao ra đè người gây rối xuống đất.
Lâm Yếm kinh tởm cau mày, nhích ra xa, bấy giờ vệ sĩ mới tụ lại bên người cô: "Tiểu thư, không sao chứ ạ?"
"Không sao" Lâm Yếm cởi áo blouse trên người đưa qua: "Vứt đi."
"Dạ."
Cũng may nhờ có người gây chuyện, không ai dám sáp đến gần cô nữa, rất sợ mình sẽ là người tiếp theo bị tạt phân.
Thấy cô dần dần xa khuất, chàng trai khóc không ra nước mắt, cả người hôi thối ngút trời, bộ dạng nhếch nhác chẳng ra làm sao.
Anh ta gần như muốn khóc rống lên: "Pháp y Lâm. . . . . ."
Lâm Yếm không xoay người: "Bắt đầu từ ngày mai không cần đi làm nữa."
Người đàn ông lạnh cả người, nếu vừa rồi là một con dao, Lâm Yếm cũng sẽ kéo anh ta ra chắn trước mũi dao sao?
Lẽ nào một mạng người đối với cô ta chẳng đáng là gì sao? !
Nếu như Lâm Yếm có thể nghe thấy tiếng lòng của anh ta, có lẽ sẽ nói: người chết tôi gặp trên bàn giải phẫu còn ít?
Màn đêm buông xuống, chiếc Benz màu đen lặng lẽ lăn bánh trên đường, Lâm Yếm ngồi ghế sau, có vẻ đang nhắm mắt dưỡng thần, ánh đèn thành thị trải lên mặt kính xe, điểm lên gương mặt kia chút thâm trầm.
Quản gia quay đầu lại hỏi nhỏ: "Tiểu thư, theo lệ cũ ạ?"
Cô không nặng không nhẹ "Ừ" một tiếng.
Quản gia là người làm lâu năm ở nhà họ Lâm, từng hầu hạ cho cha cô bây giờ lại được phái đến chăm sóc cô, có thể nói là nhìn cô lớn lên, thấy sắc mặt cô có vẻ mỏi mệt, liền khẽ ra hiệu cho tài xế lái xe thẳng về nhà.
Lâm Yếm mở mắt: "Không, đi gặp một người."